1956
-Vậy được, lát nữa tôi sẽ nhìn xem, bất quá Trường Sinh…tôi hiện đang lo lắng không phải vấn đề báo cáo, mà lo lắng là sự an toàn và tính mạng của Cảnh Trường Văn, cậu còn nhớ rõ bản án Tôn Truyền Hà đấy, đến bây giờ cũng không có manh mối cái gì, việc này nếu lại xảy ra, thì bên tỉnh kỷ ủy chúng ta sẽ rất bị động, cậu có thể nghĩ ra biện pháp gì, đem Cảnh Trường Văn ẩn giấu, càng an toàn thì càng tốt
Tề Nhất Hàng lo lắng nói.
Tuy rằng bản án Tôn Truyền Hà là do Hà Phong thay thế Tề Nhất Hàng đi Bạch Sơn đấy, nhưng mà Hà Phong sau khi trở về cũng bị Lý Thiết Cương mắng thảm, mình là nhìn thấy tận mắt, vốn Lý Thiết Cương định mượn quân cờ Tôn Truyền Hà tại Bạch Sơn làm ván cờ lớn kế tiếp, nào ngờ Tôn Truyền Hà ngoài ý muốn bị người gϊếŧ chết, bố cục sớm kết thúc tại Bạch Sơn, điều này làm cho Lý Thiết Cương rất là phiền muộn.
-Ẩn giấu đi thì không thể nào, nếu hắn không bị thương thì còn dễ nói…
. Đinh Trường Sinh lắc đầu nói ra.
-Vậy cậu có người tin cẩn hay không, chúng ta cần lập tức đến bệnh viện thành lập biện pháp bảo hộ, không thể để xảy ra sai lầm .
Tề Nhất Hàng nói ra.
-Để em theo từ cục cảnh sát tìm mấy người, mặt khác em cảm thấy việc này hãy báo cáo sớm cho lãnh đạo, để cho lãnh đạo quyết định.
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Được rồi, tôi sẽ báo cáo ngay, chúng ta đi đến bệnh viện đi…" .
-Mọi người trước đi bệnh viện, còn tôi đi đến cục công an thành phố, còn phải đến thành ủy gặp bí thư La Bàn Hạ, tại Hồ Châu phát sinh chuyện như vậy, không cho ông ta biết cũng không được, mọi người đi trước trông giữ, thế nào?
Đinh Trường Sinh cảm thấy lúc này không thể để cho La Bàn Hạ không đếm xỉa đến vụ này, nếu như La Bàn Hạ không ra mặt, vụ án Cảnh Trường Văn này ông ta sẽ giải thích không được rõ ràng lắm, vì sao buổi sáng vừa mới cùng ông nói xong lời nói, buổi chiều liền đã xảy ra chuyện như vậy, vì vậy vô luận như thế nào cũng phải lôi kéo La Bàn Hạ vào, nhưng mà phương thức tốt nhất là chủ động để cho La Bàn Hạ tự cuốn vào, như vậy cũng có thể giảm bớt áp lực của đám người Đinh Trường Sinh, ít nhất là La Bàn Hạ đã nói trước cùng Cảnh Trường Văn, nhưng mà Cảnh Trường Văn không biết hối cải, đây tất cả cũng là vì để phòng bị nếu Cảnh Trường Văn chết không có đối chứng.
-Tốt lắm, đi nhanh về nhanh .
Tề Nhất Hàng cũng ý thức được Đinh Trường Sinh làm như vậy nhất định là có đạo lý đấy, gia hỏa này dù sao cũng là địa đầu xà tại Hồ Châu.
Đinh Trường Sinh lái xe đến cục công an thành phố, trên đường đã liên hệ với Lan Hiểu San cùng lưu Chấn Đông, lúc đó bọn họ đang tại trong văn phòng Lan Hiểu San, Đinh Trường Sinh tại trong điện thoại vẫn chưa nói đến vấn đề Cảnh Trường Văn bị thương, chỉ nói là có chút chuyện khẩn cấp cần cùng bọn họ trao đổi ý kiến.
Lưu Chấn Đông thì đã tuyệt đối nghe theo Đinh Trường Sinh đấy, bằng không cũng sẽ không giúp đỡ Đinh Trường Sinh thu thập chứng cứ Cảnh Trường Văn phạm pháp làm loạn kỷ cương, còn Lan Hiểu San thì từ vụ án của chồng mình cũng là nhờ có Đinh Trường Sinh phanh phui, coi như là đã chữa khỏi một cái tâm bệnh cho Lan Hiểu San, vì vậy chỉ cần là sự tình không vi phạm pháp luật, Lan Hiểu San Đô cũng là cam tâm tình nguyện giúp hắn.
-Đinh cục….
Lưu Chấn Đông vừa thấy Đinh Trường Sinh đã đến, đứng dậy ân cần chào hỏi nói.
-Chấn Đông, anh ở đây công tác thời gian không ngắn, vậy hãy tìm vài huynh đệ tin tưởng được, hoả tốc đi đến bệnh viện nhân dân, Tề chủ nhiệm tỉnh kỷ ủy đang tại đó, muốn dùng người, các người cứ nghe theo lời Tề chủ nhiệm là được, cứ nói là tôi bảo đến đấy, đi nhanh đi .
-Đinh cục, xảy ra chuyện gì, mà phải đi đến bệnh viện?
Lưu Chấn Đông còn tưởng rằng người bị thương là bên tỉnh kỷ ủy, vội vàng hỏi, hắn lo lắng Cảnh Trường Văn đã chạy thoát, cái này thì phiền toái.
-Cảnh Trường Văn bị thương, đang tại bệnh viện cấp cứu, chúng ta lo lắng hắn sẽ bị người ám toán, vì vậy các người nhiều thêm mấy người, nhất định phải bảo vệ tốt cho hắn an toàn, tính mạng của hắn rất là trọng đại .
Đinh Trường Sinh đơn giản giải thích nói ra.
-Tôi đã biết…
Lưu Chấn Đông không có hỏi lại, nhưng mà ánh mắt Lan Hiểu San lại trừng to...
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra a?
Lưu Chấn Đông đi rồi, Lan Hiểu San đứng dậy rót chen trà cho Đinh Trường Sinh, hỏi.
Đinh Trường Sinh kể lại tình huống lúc đó, nghe được Lan Hiểu San sững sờ, Cảnh cục trưởng bình thường tại trong cục ra rất là vẻ đạo mạo, làm chuyện gì cũng nghiêm trang, làm sao lại làm ra chuyện như vậy đây?
-Em tới tìm chị, không phải là vì sự tình Cảnh Trường Văn, em muốn chị chuẩn bị sẵn sàng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trên thành phố rất có thể sẽ để cho chị tiếp nhận làm cục trưởng cục công an thành phố, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, nếu chị muốn cần em chế tác giúp sức thì em sẽ làm, em có thể giúp chị hóng gió, khẳng định là lãnh đạo thành phố cũng sẽ tìm chị nói chuyện, đây là một cơ hội tốt đấy .
Đinh Trường Sinh vừa cười vừa nói.
-Chuyện này, không thể nào đâu, chị chỉ là một người đàn bà, có tài đức gì chứ?
Lan Hiểu San giật mình nói.
-Kỳ thật trong cục hoạt động như thế nào thì chị đều minh bạch, hơn nữa bây giờ đối với khắp nơi mà nói, đều có thể tiếp nhận phụ nữ, với lại chị cũng không thuộc về phái nào, em suy đoán rất có thể cái chức vụ này sẽ rơi xuống trên đầu của chị, hiện tại Trọng Hải phó bí thư, Để Khôn Thành chủ tịch, bí thư La Bàn Hạ, đây là ba phái vững vàng nhất của thành phố hiện nay, nên có thể đưa ra người chọn lựa cũng là có hạn, đây là một cơ hội tốt, chị đừng có bỏ lỡ.
Đinh Trường Sinh nói.
-Cái này…..
Lan Hiểu San nghe xong Đinh Trường Sinh nói lại càng hoảng sợ, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, Đinh Trường Sinh nói không phải là không có đạo lý.
-Được rồi, em giờ còn phải đến thành ủy một chuyến đây…
Nói xong, cũng không đợi Lan Hiểu San trả lời, lập tức đứng dậy rời đi..
………………………………………………………………………………….
Chuyện của Cảnh Trường Văn phát sinh trong thời gian rất ngắn, huống hồ việc này người biết lại rất ít, vì vậy La Bàn Hạ cũng chưa biết, khi thấy Đinh Trường Sinh đi vào văn phòng, La Bàn Hạ còn tưởng rằng thằng gia hỏa này lại đến gây cho mình thêm việc gì đây, sự tình Cảnh Trường Văn hắn muốn làm gì thì cũng xong rồi, nếu như Cảnh Trường Văn xuống ngựa là chuyện sớm hay muộn, điều này cũng không ai trách không được mình rồi, là do Cảnh Trường Văn này không biết sống chết mà thôi.
-Bí thư….đã xảy ra chuyện lớn.
Đinh Trường Sinh vừa vào cửa, La Bàn Hạ còn chưa kịp mở giọng, hắn đã nói một câu như vậy, làm cho La Bàn Hạ trong tâm lập tức trầm xuống, tiểu tử này không bao giờ báo cho mình chuyện tốt, lần này không biết là chuyện không may gì đây?
-Xảy ra chuyện gì?
La Bàn Hạ nhíu mày hỏi.
-Là Cảnh Trường Văn đã xảy ra chuyện, bị bắn rồi, đang tại trong bệnh viện cấp cứu, còn không biết chết sống ra sao đây.
Đinh Trường Sinh cũng rất dứt khoát, đặt mông ngồi ở phía trước trên mặt ghế đối diện với La Bàn Hạ, thân thể nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói ra.
-Như thế nào lại cùng nhau động đến súng ống?
La Bàn Hạ còn tưởng rằng là do người của tỉnh kỷ ủy gây ra, nghe được Đinh Trường Sinh vừa nói như vậy, trong lòng của ông ngược lại là vui vẻ, nếu như là người tỉnh kỷ ủy đang trong quá trình bắt Cảnh Trường Văn mà dùng đến súng, vậy chuyện này chính là một sự việc khác rồi, trách nhiệm tỉnh kỷ ủy liền lớn hơn, áp lực của mình liền tương ứng giảm đi rất nhiều.
-Không phải là người của chúng ta, có khả năng Cảnh Trường Văn tại trong quán bar liên quan đến cưỡиɠ ɠiαи một cô gái trẻ, cô gái kia nổ súng bắn trúng, chúng ta nếu đến muộn một chút, thì hắn đã sớm chết rồi, sẽ không còn giá trị gì nữa, cháu tới đây là muốn cùng La bí thư thương lượng một chút, tuy rằng Cảnh Trường Văn hiện tại bị trọng thương, nhưng mà dù sao vẫn còn chưa có chết, thế nhưng lại là không biết có người nào đó, lại muốn cho hắn chết hay không, đây là đang Hồ Châu, người của tỉnh kỷ ủy không bảo vệ được hắn, việc này cần phải có La bí thư an bài, cháu đã hồi báo cho Lý bí thư tỉnh kỷ ủy rồi, bằng không chú tự mình hướng Lý bí thư xác minh một cái.
Đinh Trường Sinh làm như là đã báo cáo thật cho Lý Thiết Cương vậy, hắn chỉ suy đoán xem chừng Tề Nhất Hàng lúc này đã sớm hướng Lý Thiết Cương hồi báo, vì vậy cũng không lo lắng La Bàn Hạ vạch trần.