1965
Đây là một chỗ trước đây là khu vực hầm trú ẩn tránh máy bay tại Hồ Châu, bởi vì lúc này thời tiết nóng bức, vì vậy chung quanh nơi đây đã được dân chúng làm nơi hóng mát, nhưng mà cửa ra vào xuống hầm trú ẩn không chỉ một chỗ, bên trong rắc rối phức tạp, khi vào bên trong nếu mà không có ai thông thạo dẫn nhưng thì không có thể kiếm được đường ra.
Lúc mới bắt đầu, Đinh Trường Sinh thật đúng là lo lắng không biết đem La Đông Thu giấu ở nơi nào, hỏi Lưu Chấn Đông, thì hắn là người địa phương, hơn nữa bởi vì bắt ma túy, nên đã tới hầm trú ẩn điều tra bên trong, vì thế đối với nơi đây rất rõ ràng.
Xe chưa có chạy đến hầm trú ẩn, mà là đang trên đường cao tốc thì đã bị Đinh Trường Sinh cản lại, hắn thật sự là không muốn cho người khác biết rõ La Đông Thu giấu ở nơi nào, lúc này xe dừng lại, Hà Phong bước ra, nhìn thấy Đinh Trường Sinh, cười cười đi lên.
-Hà chủ nhiệm, vất vả .
-Vất vả chính là bọn cậu đấy, tốt rồi, đây là chuyển giao văn bản tài liệu, tôi giao cho cậu đấy….
Nói xong khoát tay ý bảo người phía sau đem La Đông Thu mang đến.
Lập tức hắn liền bị Đinh Trường Sinh cùng Lưu Chấn Đông nhét vào trong xe Đinh Trường Sinh, sau đó ký tên nhận bàn giao do Hà Phong đưa đến, lúc này mới hướng đến hầm trú ẩn chạy đến..
Xe chạy vào cửa hầm, lập tức liền đóng lại cửa hầm trú ẩn, ở trong hầm trú ẩn chạy hơn mười phút đồng hồ, lúc này mới đến trước một cái phòng dừng lại, để cho tiện, Đinh Trường Sinh còn mượn bên cục công an thành phố một cí máy phát điện, giấu ở không xa trong một cái phòng khác, vì vậy thanh âm không lớn.
Vừa xuống xe, La Đông Thu cũng cảm giác được thật lạnh, nhưng mà khác với xe mở điều hòa, đây là một loại lạnh tự nhiên….
Lúc cái khăn đen trùm đầu lấy ra, ánh mắt La Đông Thu trong lúc nhất thời không thể thích ứng, qua một đoạn thời gian, La Đông Thu híp mắt mới dần dần thấy rõ trong phòng trang trí, rất đơn giản, ngoại trừ chỗ ngồi băng ghế, những thứ khác cơ bản không có bất luận cái gì nữa, nơi đây như là một cái gian phòng đã từng dùng qua, nhưng mà thuộc loại một loại phòng cỡ nào cổ xưa.
-Đinh Trường Sinh?
La Đông Thu chứng kiến Đinh Trường Sinh lúc mới chính thức chấn kinh rồi, hắn một mực không biết là người nào có lá gan dám bắt cóc hắn, nguyên lai là Đinh Trường Sinh.
-Đúng, là tôi đây… cảm thấy rất ngạc nhiên sao? Tôi hỏi anh, Tưởng Hải Dương đi đâu rồi?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Đi đến Trung Đông rồi, vào tối hôm qua …
La Đông Thu ngược lại là rất phối hợp câu hỏi Đinh Trường Sinh, nhưng mà trong giọng nói lại tràn đầy mỉa mai.
Đinh Trường Sinh nghe thế rất giận phẫn, hắn còn tưởng rằng Tưởng Hải Dương vẫn luôn cùng La Đông Thu đi cùng một chỗ, nhưng mà người tỉnh kỷ ủy phản hồi tới là ở tỉnh thành không tìm thấy được Tưởng Hải Dương..
-Đinh Trường Sinh, cậu biết tôi là ai, thật sự là không thể ngờ được, cậu to gan như vậy, tôi xem cậu chẳng những là không muốn tại tỉnh Trung Nam lăn lộn nữa rồi, quả thực là không muốn sống phải không?
La Đông Thu cắn răng nói ra.
-Đúng, tôi mặc dù biết anh là ai, nhưng mà anh lại không biết là ai bắt anh, anh cho rằng tôi đây là một mình bắt anh đến nơi đây sao? Tôi đâu có ăn no rỗi việc như vậy chứ, La Đông Thu…. những sự tình mà anh phạm vào, nếu như chính anh nói rõ, chúng tôi sẽ chuyển giao bên cơ quan tư pháp làm cho minh bạch đấy, còn nếu như anh muốn chống đỡ đến cùng, không thành vấn đề, cha anh sẽ tạm thời không biết anh bị người tỉnh kỷ ủy mang đi, ở tại đây anh cũng sẽ không có đồ ăn thức uống gì đâu, để tôi nhìn xem anh có thể chịu đựng được bao lâu..
Đinh Trường Sinh nhìn cũng không nhìn La Đông Thu, nói ra.
-Các người ở chỗ này canh chừng hắn, tôi còn phải qua bên kia tra xét Cảnh Trường Văn, nhớ kỹ, một hạt cơm, một giọt nước cũng không thể cho hắn.
Đinh Trường Sinh phân phó nói.
-Được rồi, Đinh chủ nhiệm.
Lưu Chấn Đông cùng mấy người đáp ứng nói.
…………………………………………………………………………….
Đinh Trường Sinh đến bệnh viện, gặp Tề Nhất Hàng, hai nguời đi lên sân thượng bệnh viện, nơi đây từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy được rất xa, nhưng mà hai người lại không có tâm tư ở chỗ này ngắm phong cảnh.
-Người thì đã mang đến rồi, nhưng mà bước tiếp theo thì kế hoạch của cậu ra sao?
Tề Nhất Hàng nhìn Đinh Trường Sinh hỏi.
-Vấn đề kinh tế nếu hắn có khai ra cũng không đủ để có được lực làm rung động, vì vậy, chúng ta chỉ có thể là theo hướng vụ án gϊếŧ người mà bắt tay vào làm, nếu không, rất khó đem La Đông Thu triệt đánh ngã, một khi cha hắn đã biết đến việc này, chúng ta liền sẽ bị treo .
Đinh Trường Sinh nói như đinh chém sắt.
-Cậu nói thì nhẹ nhàng như vậy, việc này hắn đâu phải con nít bị hù dọa giật liền thừa nhận, đây là việc gϊếŧ người, hắn biết hậu quả sẽ là gì đấy, tôi thấy đây là một khúc xương cứng khó gặm a.
Tề Nhất Hàng phiền muộn nói.
-Đúng vậy…bằng không như thế này đi, em chịu trách nhiệm bên La Đông Thu, anh chịu trách nhiệm Cảnh Trường Văn bên này, tiếp tục đào sâu thử xem, để coi còn có thể moi ra được thêm gì hay không? em tin rằng Cảnh Trường Văn sẽ không đơn giản chỉ là lời khai có như vậy, hắn và La Đông Thu kết giao thời gian không ngắn .
……………………………………………………………………………..
Sau một ngày nhịn đói, La Đông Thu cuối cùng yêu cầu gặp Đinh Trường Sinh, khi chứng kiến Đinh Trường Sinh một tay nhấc lấy một túi bánh bao hấp Hàng Châu, nơi này là hầm trú ẩn, mùi vi6 bánh bao rất nhanh tản ra trong phòng, cho nên khi Đinh Trường Sinh vừa tiến vào, toàn bộ không gian đều là mùi vị bánh bao.
La Đông Thu sống an nhàn suиɠ sướиɠ đã quen, sau một ngày đói bụng, trong bụng trống rỗng, lúc này trông thấy bánh bao, so với cha ruột của mình còn thân hơn.
-Tìm tôi có chuyện gì, tôi rất bận đấy, anh xem, ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn đây này, nói đi, tôi không có thời gian cùng anh nói chuyện phím đâu..
Đinh Trường Sinh bày làm ra một bộ không sao cả, nói ra.
-Cho tôi ăn chút gì đi, nếu tôi chết đói thì cậu cũng không có chỗ gì tốt, cậu đã là đại diện cho tỉnh kỷ ủy, trong khi quyền lực của tỉnh kỷ ủy cũng không được làm cho tôi chết, hơn nữa cha tôi cũng sẽ không mặc kệ mà không hỏi đấy, cậu có thể nghĩ kỹ, Đinh Trường Sinh,…cậu muốn cái gì, tôi đều có thể thỏa mãn, đây không phải là tôi nói khoác lác, tiền, địa vị, chỉ là một câu của tôi mà thôi .
La Đông Thu không kịp thở nói ra.
-Tôi hiểu, đối với anh mà nói, đây chỉ là sự tình một câu, vậy chúng ta làm giao dịch đi, tôi muốn biết kẻ bắn lén làm Đàm Quốc Khánh chết là ai?
Đinh Trường Sinh đột nhiên nói sang chuyện khác, hỏi.
Nghe được cái tên Đàm Quốc Khánh này về sau, La Đông Thu đột nhiên an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Đinh Trường Sinh, hắn hiểu được ý tứ của Đinh Trường Sinh, xem ra Cảnh Trường Văn quả nhiên đã là bán rẻ mình rồi, việc bắn lén Đàm Quốc Khánh không có mấy người biết rõ, mà Cảnh Trường Văn lại hoàn toàn biết rõ đấy …
Nếu Cảnh Trường Văn phản bội, như vậy mình sẽ có nhiều chuyện sẽ bị phơi bày ra dưới ánh nắng mặt trời phía dưới, không còn điều gì bí mật nữa, điều này làm cho La Đông Thu trong nội tâm từng đợt phát lạnh, một loại cảm giác vô lực tại trong thân thể của mình lan tràn, khuếch tán với tốc độ cực nhanh.
-Tôi không rõ cậu đang nói cái gì, tôi chỉ thông qua Tưởng Hải Dương mà nhận thức Đàm Quốc Khánh, nhưng mà cùng người kia cũng không quen thuộc lắm, vì vậy cậu hỏi những vấn đề này, tôi thật sự không biết trả lời như thế nào đây… .
La Đông Thu vẫn như cũ mạnh miệng nói.