Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

CHƯƠNG 164: MƯU KẾ THÂM ĐỘC.

Văn phòng giải quyết khiếu nại huyện Hải Dương lại phái tướng mạnh là chủ nhiệm Ngô Đồng Sơn đích thân xuất mã, đi cùng một người tài xế, sử dụng chiếc xe loại sang Buick Enclave

Cũng dễ nhận ra được Đàm Khánh Hổ cùng chủ nhiệm Ngô Đồng Sơn không phải là người xa lạ , bởi vì nhìn qua thì thấy hai người với dáng điệu rất là quen thuộc .

– Trợ lý Đinh, đây là chủ nhiệm văn phòng khiếu nại Ngô Đồng Sơn, là người có nhiều kinh nghiệm xử lý về các vụ khiếu nại, lần đi này chúng ta trông cậy rất nhiều vào bản lãnh của chủ nhiệm Ngô đấy !

Vừa gặp mặt , Đàm Khánh Hổ liền giới thiệu với Đinh Nhị Cẩu .

– Xin chào chủ nhiệm Ngô, tôi là trợ lý Đinh Trường Sinh của thị trấn Lâm Sơn, lần này làm phiền chủ nhiệm rồi.

– Không có việc gì…không có việc gì, đây là công việc của tôi mà, chúng ta lên xe , vừa đi vừa nói chuyện, sáng sớm ngày mai là sẽ đến Bắc Kinh !
Ngô Đồng Sơn cười ha hả nói .

Có một điều Đinh Nhị Cẩu không rõ lắm, bộ phận giải quyết khiếu nại nơi chuyên giải quyết những vấn đề phiền phức rắc rối của người dân kiện thưa, nhưng Ngô Đồng Sơn người đứng đầu trong văn phòng khiếu nại này lại béo tốt như là một con heo nung núc thịt, ông ta cao lắm tầm 1m60 nhưng trọng lượng lại không dưới 150kg , nếu như cắt ngang thân người, có thể là một cm cũng được 1kg thịt a, trong đầu Đinh Nhị Cẩu xấu xa bậy bạ tưởng tượng ra.

– Chủ nhiệm Ngô, lần này trong huyện có dự định là vứt bỏ ở đâu chưa ?

Đàm Khánh Hổ thấp giọng hỏi .

– Để xem tình huống ra sao đã, lão già này giống như tên điên vậy, bị vậy mà vẫn không sợ, liên tục không ngừng khiếu oan…

Ngô Đồng Sơn cùng Đàm Khánh Hổ ngồi chung trên hàng ghế trên nói nhỏ với nhau, không ngờ rằng Đinh Nhị Cẩu đang nằm nhắm mắt ở hàng ghế sau, nhưng lổ tai chó của hắn lại vễnh lên tập trung tinh thần lắng nghe!
– Vừa rồi chúng ta vứt lão ta tới tỉnh Sơn Đông, nhưng khi trở về thì lại bị lãnh đạo mắng cho một trận, người tỉnh Sơn Đông rất đông đúc, cho dù là trong người không có đồng cắc nào, cũng có thể rất nhanh xin được tiền để làm lộ phí về nhà hoặc là đi đến Bắc Kinh, lần này phải triệt để hơn, tìm một địa phương nào dân cư thưa thớt bỏ lại, để cho lão ta tự sanh tự diệt đi !

Trầm ngâm suy nghĩ một hồi , Ngô Đồng Sơn lại bổ sung ý kiến .

Đàm Khánh Hổ lúc này cũng im lặng, do là lưng của hai người quay về phía Đinh Nhị Cẩu, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng thấy không rõ nét mặt hai người biểu lộ như thế nào lúc bây giờ, nhưng bọn họ đang cấu kết với nhau làm việc xấu đương nhiên là khuôn mặt không thể nào tốt đẹp được.

– Nói thật, nếu chúng ta đưa số tiền này cho Vương Gia Sơn, cũng có thể lão ta cũng sẽ không đi khiếu oan nữa !
Đàm Khánh Hổ thở dài nhỏ giọng nói .

Nghe qua lời này Đinh Nhị Cẩu thấy còn tương đối lọt lổ tai, còn biết suy nghĩ như thế, chứng tỏ Đàm Khánh Hổ lương tâm còn chưa có triệt để hư mất, nhưng Ngô Đồng Sơn là thứ khẩu phật tâm xà, tuyệt đối không phải là dạng người tốt, thủ đoạn hèn hạ , gϊếŧ người không thấy máu chính là bản chất của con người này.

– Không thể nào làm như thế được, nếu như chúng ta dùng ngân sách nhà nước để hổ trợ nhằm chấm dứt khiếu oan thì đó sẽ là một lỗ hổng, ông có tin hay không, toàn huyện này ngay lập tức sẽ trở thành một huyện khiếu oan lớn nhất nước, bất cứ cái rắm lớn nhỏ gì cũng đều lên trên khiếu nại, chúng ta sẽ ôm vào phiền phức cho đến chết cũng không giải quyết hết chuyện.

– Chủ nhiệm Ngô nói cũng đúng, nếu cứ như vậy, chuyện khiếu oan như thế này vĩnh viễn không có điểm dừng…
Đàm Khánh Hổ nói xong lại thở dài .

Chiếc xe Buick Enclave trên xa lộ chạy như bay, một lúc sau, Đinh Nhị Cẩu buồn ngủ híp mắt, làm một giấc từ lúc nào cũng không ha , mãi cho đến khi mé bên ngoài xe dần dần tiếng ồn ào nhộn nhịp vang lên, Đinh Nhị Cẩu mới giật mình tỉnh lại .

– Tới chỗ nào rồi vậy?

Chứng kiến Đàm Khánh Hổ hình như không có ngủ, Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Hồi nãy giờ trên đoạn đường này, cậu ngủ thật là tốt, đã đến ngoại ô Bắc Kinh , sắp sửa vào trong thành phố rồi !

– Cái gì ? Đã đến Bắc Kinh rồi à , nhanh như vậy sao !

Đinh Nhị Cẩu lắp bắp ngơ ngác.

– Thật là ganh tỵ với tuổi trẻ, đâu giống người lớn tuổi như tôi, một đêm ngủ kho6hng được bao nhiêu thời gian, chẳng đã giấc gì cả .

Ngô Đồng Sơn vừa nói vừa ngáp.

– Chủ nhiệm Ngô, ông không phải là lớn tuổi, mà là do công tác vất vả ngủ không được, không giống với tôi, một người không tim không phổi, vô lo !
Đinh Nhị Cẩu nói.

– Haha , cậu đúng là biết nói đùa.

Ngô Đồng Sơn cũng biết chuyện Đinh Nhị Cẩu ở trước mặt bí thư huyện ủy biểu hiện xuất sắc, đã có tới phiên bản N. truyền khắp chốn quan trường huyện Hải Dương, tất cả mọi người đều vui vẻ hòa thuận với nhau, ở trong quan trường , thà rằng cứ giả bộ cười nói, có thể không có vấn đề gi , nhưng tuyệt đối đừng nên đắc tội với người .

– Không… dám không dám , tôi thấy chủ nhiệm Ngô vất vả thật mà , chuyện này là trách nhiệm của thị trấn Lâm Sơn, vậy mà còn phải làm phiền ông cùng đến Bắc Kinh.

– Đâu có gì đâu, chạy riết rồi cũng thành thói quen, giờ chúng ta đi đến nhà khách công đoàn của huyện Hải Dương đi, nơi đó bánh bao khá ngon, mỗi lần tới Bắc Kinh tôi đều tới đấy để giải quyết bữa sáng, chắc hôm nay chưa xử lý việc này xong đâu , nghỉ ngơi ở lại rồi ngày mai mới trở về, lái xe cũng phải cần nghỉ ngơi, điều khiễn xe chạy cả đêm rồi.
Trong ba người, Ngô Đồng Sơn là lãnh đạo cao nhất, lại là người giải quyết khiếu kiện lão luyện , cho nên mọi người đều phải nghe theo lời của ông ta sắp xếp.

– Chủ nhiệm Ngô , chúng ta cũng có nhà nghỉ công đoàn huyện Hải Dương ở đây à? Không phải là nghe nói cấp trên đã dẹp tiêu chẩn này rồi hay sao?

– Dẹp? Hừ, đâu có dễ dàng như vậy, ngày trước gọi là nhà nghỉ công đoàn, bây giờ sửa lại tên gọi là khách sạn Dương Hải, nhà nghỉ công đoàn là nơi tiền đồn để cho lãnh đạo nghỉ ngơi khi đến Bắc Kinh, không có nhà nghỉ công đoàn, chẵng lẽ để cho các lãnh đạo ngủ nghỉ trên đường cái à, hiện tại khách sạn Dương Hải vẫn có lợi nhuận để hàng năm nộp thuế về huyện đâu rồi, cho nên nếu muốn nhà nghỉ công đoàn triệt tiêu, trên cơ bản rất khó.

Nhà nghỉ công đoàn huyện Hải Dương trước đây chỉ là một khu nhà có cái sân nhỏ, sau này xây dựng lại một tầng ngầm đậu xe hơi với một cao ốc mười tám tầng, lắp ráp tráng lệ , mặc dù là mang tiếng ở ngoại ô , nhưng với sự phát triển cơ sở hạ tầng thành phố thì giờ cũng đã xem như là trung tâm nội thành rồi.
Có người nói nhà nghỉ công đoàn chỉ thay hình đổi dạng thành bình mới rượu cũ của huyện Hải Dương mà thôi, chỉ khác là lúc trước không tiếp người ngoài, còn giờ đã là là khác sạn nên mười tầng phía dưới là kinh doanh, còn lại tám tầng phía trên là phòng nghỉ nội bộ của lãnh đạo huyện Hải Dương, không cho thuê, còn có thang máy tốc hành riêng biệt nữa .

Nhấn Mở Bình Luận