CHƯƠNG 175: ĐÀN ÔNG THÌ PHẢI THÍCH XE.
– Này cậu, có cần phải làm như vậy không? Đây là một chiếc xe tốt, cậu lại muốn phá hư làm xấu xí đi , tớ thật đúng là không nỡ!
Chân Thế Kiến nhìn thấy Kha Tử Hoa trong tay cầm một khúc dây xích sắt đi về phía chiếc xe hơi , trong lòng hắn xót cho chiếc xe như đang rỉ máu.
– Thằng quỉ kia là con khỉ thành tinh, xe này mới như vậy, nếu không làm cho có tổn hại hư hao, cậu suy nghĩ thử xem, tớ nói đây là xe cũ mua giùm cho hắn, vậy sự thông minh của tớ có vấn đề , hay là miệng của cậu có vấn đề?
– Thôi được không nói nữa, tớ đi vào trong nhà, cậu cứ chậm rãi mà phá xe, đến lúc đó đừng có lại đi tìm tớ nhờ sửa lại cái xe giùm đấy!
– Nếu có sửa xe lại, cũng không cần đến cậu lo đâu!
Nói xong Kha Tử Hoa vung dây xích sắt đánh vào chiếc xe “ ầm “ một tiếng, nhưng dù sao thì Kha Tử Hoa cũng không có cam lòng dùng sức, chiếc Land Rover Range Rover sắt lá hơi dầy, cho nên chỉ có một vết trầy xướt nhỏ, lúc này hắn mới thở dài dùng hết sức quất mạnh thêm vài cái để tạo nên những vết móp méo trên thân xe.
Chân Thế Kiến trốn ở trong phòng, không dám thò đầu ra, hắn cũng rất đau lòng, chiếc xe này hắn sớm nhìn trúng muốn lấy, nhưng hắn không dám trêu vào Kha Tử Hoa , càng không thể trêu vào Thành Công , vì vậy chiếc xe này bị Kha Tử Hoa ra giá mười vạn ra mua, trên thực tế chiếc Hummer H2 AT là xe đời mới vừa sản xuất năm trước , chạy chưa đến 5000km, xe mới gần chừng ba mươi vạn, đành phải chịu chứ hết cách rồi, Kha Tử Hoa đối với chuyện tìm chiếc xe cho Đinh Nhị Cẩu rất để bụng , hôm nay vừa lúc bị hắn nhìn thấy chiếc xe này từ trong kho của Chân Thế Kiến , thật sự là nể mặt mũi Kha Tử Hoa lắm, nên hắn chỉ có thể đành bán cho Kha Tử Hoa với giá rẻ như bèo này.
Một lát sau , Kha Tử Hoa thở hồng hộc tiến vào văn phòng.
– Má nó, xe này thật sự là chắc chắn quá, đập phá nó mà toát mồ hôi hột.
– Chiếc xe tanh bành rồi hả?
– Ừ, nhưng chỉ trầy xướt vài vết thôi, cứ để cho Đinh Nhị Cẩu tự mình mang đi sửa , à , còn bằng lái xe đâu?.
– Đại ca , có gì là tớ gánh trách nhiệm đấy, cậu phải dặn dò kỹ lưỡng Đinh Nhị Cẩu , chạy xe đừng để xảy ra sự cố gì , rủi mà có chuyện gì thì đứng có khai là tớ làm cho hắn bằng lái xe hơi, chuyện này là phạm pháp , hừ… một ngày không có đi học lái xe , mà dám muốn có xe hơi để chạy, đến lúc đó tớ gánh không nổi đâu à!
Chân Thế Kiến với vẻ mặt đau khổ đưa bằng lái xe của Đinh Nhị Cẩu cho Kha Tử Hoa .
– Hì…lời này , tớ sẽ không nói với hắn , muốn an toàn thì tự cậu đi nói với hắn đi.
– Hừm..tớ đâu có quen với hắn đâu
– Vậy sao không nhân cơ hội này đi làm quen với hắn, ngày mai cậu cùng với tớ cùng đi một chuyến đến huyện Hải Dương đi.
– Đại ca à , ngày mai là cuối tuần, tớ phải đi với vợ về thăm nhà cô ấy, không có thời gian.
– Hừ…thiếu gì ngày tháng để mà thăm, không biết là cậu thật ngu ngốc hay là giả bộ nữa, tớ đã từng nói cho cậu biết rồi , Đinh Nhị Cẩu cùng Thành Công chỉ gặp mặt với nhau có một lần, nhưng Thành Công cảm thấy con người của Đinh Nhị Cẩu không thể xem thường, tương lai nhất định có thể làm được nhiều chuyện quan trọng, sẵn đây cậu đi với tớ gặp Đinh Nhị Cẩu đi , đây không phải là chuyện Thành Công dự đoán chơi đâu.
– Đinh Nhị Cẩu? Hừ, tớ thật sự là nhìn không ra hắn có tiền đồ ở nơi nào?
– Tiền đồ hắn ở nơi nào thì tớ cũng không biết, nhưng thiếu tá Chu Hồng Kỳ ở bên đội đặc nhiệm lúc trước có cảm tình chú ý nhất chính là đối với hắn, cậu nói một chút, là ánh mắt của cậu lợi hại , hay là thiếu tá Chu Hồng Kỳ tinh mắt? Với lại Thành Công cũng là người cậu cần có mối quan hệ tốt, bây giờ làm quen Đinh Nhị Cẩu trước chẳng lẽ chuyện lợi như thế này cậu lại bỏ qua?
– Ừ, được rồi , ngày mai tớ đi theo cậu, sau này về thăm nhà của vợ rồi tạ tội sao cũng được!
– Con bà nó, tướng cậu như con gấu vậy, vậy mà sợ vợ như vậy sao? Chính cô ta không biết đường về nhà mình à?
Đinh Nhị Cẩu bị điện thoại reo đánh thức dậy, buổi tối làm Điền Ngạc Như hai phát liên tục tại nhà của Hoắc Lữ Mậu, nhưng đến cùng không dám ở lại nơi đó qua đêm, Hoắc Lữ Mậu tuy uống say, nhưng lúc nửa đêm ai có biết là có thể tỉnh lại hay không, Đinh Nhị Cẩu đương nhiên là không dám liều mạng đánh cược.
Thế là buổi tối Đinh Nhị Cẩu đến đồn cảnh sát ngủ nhờ cả đêm, đến sáng hôm sau cũng chưa có dậy nổi, nhưng điện thoại của hắn tiếng reo vang lên không dứt.
– Đinh Nhị Cẩu , bộ cậu bị điếc à, tôi gọi điện thoại cho cậu mấy lần mới cầm máy nghe!
Giọng nói của Kha Tử Hoa ở trong điện thoại oanh oanh, Đinh Nhị Cẩu còn nghe được tiếng máy của xe hơi nổ.
– Ui trời ơi, anh hai à! Hôm nay là cuối tuần, anh không ở nhà phục vụ vợ anh sao! Ý quên, anh còn chưa cưới được vợ, ở nhà một mình chịu không nổi phải không?
Đinh Nhị Cẩu đắp chăn nằm lỳ ở trên giường nói .
– Bớt nói nhảm đi , hiện tại cậu ở địa phương nào?
Kha Tử Hoa hỏi.
– Thì đang ở tại thị trấn Lâm Sơn Trấn nè.
– Hừm..tôi đã biết cậu đang ở tại thị trấn, tôi đang hỏi vị trí cụ thể kìa.
– À…tại đồn cảnh sát thị trấn Sơn Trấn.
– Vậy sao? Tốt quá, chừng nửa tiếng nữa sẽ tới, cậu mau thức dậy chuẩn bị đón tiếp bọn tôi.
– Bọn tôi? Vậy anh đi với ai vậy?
– Còn có ai khác nữa , đương nhiên là Chân Thế Kiến, hắn đến mang cho cậu chiếc xe đấy, chuẩn bị tiền đi , một tay giao tiền, một tay lấy xe, không có tiền thì hắn phải lái xe trở về.
– Thật sự vậy à? Chờ tôi. ……..
Đàn ông ở trên đời chẳng có mấy ai là không thích xe, Đinh Nhị Cẩu vừa tận mắt thấy chiếc Hummer H2 AT xong, con mắt rực sáng như điện thích thú, Kha Tử Hoa cùng Chân Thế Kiến đứng tựa lưng trên cửa chiếc xe nhìn thấy điệu bộ mê mẩn của Đinh Nhị Cẩu trong lòng âm thầm cười lén.
– Sao ? Chịu chiếc xe này không cho một lời nhận xét thử xem, giá là mười vạn , không có lấy lời từ cậu một phân tiền, như thế nào đây? Là trả tiền qua tài khoản hay là tiền mặt ?
Kha Tử Hoa hỏi
– Xe này cũng kha khá, nhưng thật là đáng tiếc sao lại bị trầy xướt tróc sơn nhiều chổ quá , tôi rất muốn có nó, đi thôi ra ngân hàng rút tiền.
Đinh Nhị Cẩu thật tâm trong lòng rất thích xe này, gần đây bận rộn, luôn cỡi xe gắn máy chạy tới chạy lui, cũng quá vất vả, số tiền của Dương Phụng Tê cho, vẫn chưa có tiêu hao bao nhiêu, cho nên mua một chiếc xe vẫn còn có thể gồng gánh nổi, nhưng vì vẫn là xài tiền của Dương Phụng Tê cho, nên hắn trong lòng vẫn có một tâm trạng giống như là đi ăn cơm chùa vậy.
– Tiền mặt à? Có phải là tiền để dành cưới vợ lấy ra?
Kha Tử Hoa không ngờ Đinh Nhị Cẩu thoáng cái có thể xuất ra nhiều tiền như vậy.
– Yên tâm đi, tiền không là vấn đề, mấu chốt là ta thích xe này , sản phẩm Hummer, đối với tôi dòng xe loại này cả ngày trong ở trong núi chui tới chui lui là thích hợp nhất, anh Kha , cũng là anh hiểu tôi nhất, nhưng việc này nhất định là nhờ có anh Chân Thế Kiến ra sức, đêm nay tôi mời anh món thỏ rừng nướng, sẵn thử xe luôn, về thôn Lê Viên có rượu thuốc không tệ, bồi bổ anh lúc trở về, cam đoan chị nhà sẽ khen anh đáo để !
– Này …này…nói xàm gì thế, bộ dạng của tôi cần phải có rượu bổ của cậu, thì vợ nhà mới khen sao?"
Chân Thế Kiến nhìn về phía hai người, không quan tâm nói ra .
– Cần !!!
Đinh Nhị Cẩu cùng Kha Tử Hoa hai người cùng một lượt trả lời Chân Thế Kiến , đồng thời ôm bụng cười nghiêng ngã ….
Sau khi rút tiền, sẵn dịp Đinh Nhị Cẩu rút dư ra thêm mười vạn, dự định gọi điện thoại nhắn mợ Chân Mỹ Lệ ra thị trấn để đưa cho như đã từng hứa trước kia, hắc hắc..bất giác hắn lại thèm nhớ đến cái âm hộ có cái âm hạch cấu tạo đặc biệt khác thường..nên dễ dàng tạo nên cơn triều phun như suối của mợ Chân Mỹ Lệ…
Nhưng rồi Kha Tử Hoa cùng Chân Thế Kiến buổi tối hôm ấy không thể cùng Đinh Nhị Cẩu đi thôn Lê Viên , bởi vì tại nhà ga Bạch Sơn phát sinh một chuyện nghiêm trọng, có một băng đảng đua xe cướp bóc, gây nên một người chết, một người bị thương, Kha Tử Hoa mặc dù là đã báo nghỉ phép, nhưng trực thuộc khu vực của mình xuất hiện tình huống ác liệt như vậy, hắn không thể không trở về, do hắn phải về, còn Chân Thế Kiến với Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là rất quen thuộc cho lắm, cho nên cũng phải đi theo Kha Tử Hoa quay lại, Đinh Nhị Cẩu muốn lái chiếc xe mới này đưa bọn họ trở về, nhưng Kha Tử Hoa kiên quyết không chịu, vì vậy Đinh Nhị Cẩu đành thuê một chiếc Santana đưa hai người về lại thành phố Bạch Sơn.
Đinh Nhị Cẩu kỹ thuật lái xe đã luyện tập cũng khá rồi, cho nên chạy xe làm quen trong thời gian ngắn là sẽ thạo, xong rồi hắn lái xe đến nhà của Hoắc Lữ Mậu, tối hôm qua có một chút đồ đạc còn để ở nơi đó, tối hôm qua đi vội vàng nên quên cầm.
– Đây là xe của ai?
Điền Ngạc Như vừa thấy Đinh Nhị Cẩu lái xe tới liền hỏi ngay.
– Dồn trưởng Hoắc đã tỉnh dậy chưa?
Đinh Nhị Cẩu không để ý tới Điền Ngạc Như , mà nhìn vào trong nhà thăm dò nhìn nhìn .
– Mới sáng sớm đã bị điện thoại đánh thức dậy, đi lên huyện rồi !
Điền Ngạc Như cười cười nói .
– Há, đi rồi à, còn chuyện xe của ai, đương nhiên là xe của em rồi, ra đây, nhìn xem này.
– Xe của em? Ở đâu mà em có tiền mua xe? Đừng nói là lấy tiền tham ô nhận hối lộ mua xe nha !
– Chị nói gì vậy, đây chính là tiền của em do ba mẹ em để dành lại cho em cưới vợ , em tính toán rồi, vợ thì bây giờ cũng chưa có để mà lấy ngay được, thôi thì mua chiếc xe trước, vì nếu em đi công tác mà không có xe , cứ dãi nắng dầm mưa, cha mẹ em ở bên kia thế giới chắc chắn cũng rất đau lòng, vì thế em trước tiên phải chiếu cố tốt chính mình để cho cha mẹ an lòng.
Đinh Nhị Cẩu nói nhăng nói cuội cho qua chuyện.
– Hừ.. em toàn nói bậy chuyện nằm mơ không à ! Mà này cái gì đây , ui chao , bên trong xe này ghế toàn là da thật, mà khung xe làm bằng thep thật là chắc chắn…
Điền Ngạc Như nói ra .
– Đúng thế, nếu xe có lật trong hốc núi cũng không đến nỗi chết người.
– Ui trời ! Lại nói nhảm, tự nhiên lại trù ẻo mình à !
– Hì..giỡn chút mà, chị Ngạc Như , nhìn ghế phía sau một chút đi.
– Thì sao, đằng sau chẳng có cái gì cả!
– Haha ý của em là ghế phía đằng sau rất rộng, nếu đem hàng ghế ngã xuống, sẽ trở thành một cái giường lớn đấy, so với chiếc Santana rộng rãi hơn nhiều, chị giờ có muốn thử cảm giác..làm trên xe một chút không ?
Đinh Nhị Cẩu trêu đùa Điền Ngạc Như.
Điền Ngạc Như giờ đã hiểu ý tứ trong lời nói Đinh Nhị Cẩu, không phải là trêu ghẹo cô lần trước cùng với Khấu Đại Bằng đang giao cấu trong núi, bị hắn bắt gặp được đang ở trong chiếc xe Santana sao, thằng này rõ ràng đến bây giờ còn để bụng việc này
Mặt cô đỏ lên mắng hắn:
– Trong mồm chó không mọc ra ngà voi, em có phải giờ cũng muốn thử cảm giác đó à !
Cái loại giọng nói ưởm ờ này, khiến cho phác thảo trong lòng người ngứa ngáy .
– Chị muốn sao thì em nghe vậy, chỉ cần một tiếng kêu em sẽ lập tức tới ngay !
Đinh Nhị Cẩu nói xong từ trên ghế tài xế, mở cửa với người kéo Điền Ngạc Như vào trong xe, ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
– Ai nha, em làm gì vậy, lúc này trên đường có người qua lại, em thả chị ra nhanh lên đi… … !!!
Chưa hiểu Đinh Nhị Cẩu định làm chuyện gì thì Điền Ngạc Như bị hắn nắm lấy cái đầu của cô dí sát vào giữa háng của hắn, một tay hắn nhanh chóng kéo cái khóa quần xuống, móc cây ƈôи ŧɦịŧ đã bắt đầu sưng cứng nhét vào miệng Điền Ngạc Như……..