CHƯƠNG 205 : MUỐN MẸ HẠNH PHÚC.
Làm cho người ta quên đi đau khổ biện pháp tốt nhất là tạo nên sự bận rộn, nhưng cũng phải đến lúc châm dứt cuối cùng, hiện tại đang là lúc Đinh Nhị Cẩu lái xe đem Phó Phẩm Ngàn và Miêu Miêu hai mẹ con đưa về nhà, không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo…
Phó Phẩm Ngàn một mình ôm hủ tro cốt của Miêu Phương Minh bước vào phòng ngủ, cô đóng cửa lại, thật lâu vẫn chưa đi ra, Miêu Miêu lặng lẽ đẩy cửa phòng ra nhìn vào bên trong xem xét thì thấy Phó Phẩm Ngàn đang nằm co ro ở trên mặt đất, trong tay ôm thật chặt hủ tro cốt , một mình đang rơi lệ với đôi mắt vô hồn, mặc kệ làn váy đen xốc cao, mặc kệ là có mặt Đinh Nhị Cẩu đang đứng không xa, cô giờ không có còn thiết đến điều gì cả….
Miêu Miêu muốn đi vào, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu từ phía sau lưng kéo lại, sau đó chậm rãi lôi kéo cô bé trở lại bên ngoài, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
– Miêu Miêu hãy để cho mẹ của cháu an tĩnh, không nên đi đến quấy rầy, qua một hồi thì mẹ của cháu sẽ bình tâm và khỏe trở lại.
Miêu Miêu có điều hiểu, có điều không, nhưng cũng gật gật đầu ,cô bé ngồi trở lại trên ghế sa lon, Đinh Nhị Cẩu thì thầm nghĩ, hắn chưa từng có nghĩ đến chuyện một lần tưởng rằng mình được diễm ngộ, nhưng không ngờ lại khiến cho hắn sa vào phiền toái bên trong như vậy , chẳng những không có cái gì gặp may, còn mất hết mấy chục ngàn đồng, nhưng khi nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn Miêu Miêu đang buồn bả đỏ bừng, từ giờ cô bé sẽ mang kiếp mồ côi cha , làm hắn không khỏi nghĩ đến, coi như là mình làm việc thiện đi.
Ở lại cũng không biết làm gì nữa, nên Đinh Nhị Cẩu đứng dậy đi về phía cửa ngoài căn phòng , mãi cho đến khi nghe tiếng kéo cửa, Miêu Miêu mới giật mình biết được Đinh Nhị Cẩu sắp phải đi rồi, vì vậy cô bé lật đật mang dép vào chạy đuổi theo .
– Chú Đinh , chú định đi sao?
Miêu Miêu đứng ở đầu hành lang, rụt rè hỏi, cô bé mười ba tuổi đã bắt đầu thời kỳ dậy thì làm thiếu nữ, tâm tư trong trắng, cô bé hiểu rỏ trong những ngày này, chính là người này đã giúp đỡ cho hai mẹ con cô bé một cách thật lòng không vụ lợi, cho nên khi người này lúc sắp rời khỏi , trong nội tâm cô bé thậm chí thoáng qua có chút cảm giác mất đi chỗ dựa.
Đã mở cửa xe Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Miêu Miêu đôi mắt to tròn ướŧ áŧ, trong nội tâm hắn không khỏi thở dài , cô bé này cùng Khấu Oánh Oánh độ tuổi không kém là bao nhiêu , nhưng là giờ này khắc này , lại là một cái trên trời một cái dưới đất .
Hắn đành khép cửa xe đóng lại, quay trở lại bên cạnh bên người Miêu Miêu , đưa thay sờ sờ đầu vào của cô , cô bé này đã đứng cao đến lồng ngực của hắn, có lẽ vì quá xúc động nên ôm chầm lấy hắn, đôi bầu vú nhỏ cũng đã lớn quá trái chanh to, cạ cạ vào người hắn, không qua một vài năm nữa cô gái nhỏ này sẽ biến thành một cái thiếu nữ trưởng thành cho mà xem… .
– Chú còn có việc , nên đi trước , Miêu Miêu ở nhà phải nghe lời mẹ đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu giữ cho lời nói của mình thật đầm ấm trìu mến.
– Vậy chú sẽ còn quay trở lại nơi này không chú?
– Nếu như không có chuyện gì, đương nhiên chú sẽ không quay trở lại , nhưng nếu Miêu Miêu có việc muốn chú hỗ trợ , chú sẽ tới đấy, đây là số điện thoại của chú, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho chú nhé.
Đinh Nhị Cẩu cầm cấy bút ra , đem số điện thoại của mình , viết lên lòng bàn tay Miêu Miêu.
– Vâng được, nếu có chuyện cháu sẽ gọi điện thoại cho chú !
Miêu Miêu nhoẻn miệng cười, đây là lần đầu tiên Đinh Nhị Cẩu mới nhìn thấy Miêu Miêu cười , hai cái răng khểnh điểm xuyến lên trên khuôn mặt xinh xắn, một nụ hoa vửa trổ búp mềm mại đáng yêu toàn bộ như phát tiết đi ra, trong lúc nhất thời Đinh Nhị Cẩu phải ngẫn ngơ..
Đinh Nhị Cẩu quay đầu xe, vừa chuẩn bị lái xe chạy , Miêu Miêu lại đột nhiên chạy tới gỏ cửa kính xe Đinh Nhị Cẩu, hắn đành lần nữa dừng xe lại xe dừng lại, hạ kiếng cửa xe xuống, bàn cổ tay để trên thành cửa xe hỏi :
– Miêu Miêu , còn có việc gì nữa?
Cô bé nhoài người qua cửa xe, hai bầu vú nhỏ đang tuổi dậy thì tì trên thành cửa xe vô tình chạm vào trên cổ tay Đinh Nhị Cẩu đang dựa gác lên , bởi vì cô bé không sử dụng nịt ngực mà thay thế bằng chiếc áo thun lá, do đó hai đầm núʍ ѵú xinh xinh như xuyên thủng qua chiếc áo thun lá che ngực, xuyên thấu qua chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài sừng sững nhu nhú ra, một cảm giác săng cứng từ đôi bầu vú nhưng không kém phần mềm mại từ cánh tay xộc lên trên đầu Đinh Nhị Cẩu, hắn nghỉ thầm :
– Cô bé này định gϊếŧ người hay sao vậy….
– À…còn chuyện này nè chú, cháu có thể hỏi chú một chuyện không? Chú nhất định phải nói thật cho cháu biết đấy .
Đinh Nhị Cẩu nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, hắn lắc đầu để đánh tan mọi suy nghĩ vớ vẫn trong đầu khi đôi bầu vú non tơ vừa mới còn xanh chưa kịp chín tới như lắc lư cạ cạ vào tay hắn, theo cử động của Miêu Miêu…
– Chuyện gì , cháu cứ nói đi , chỉ cần chú biết sẽ nói cho cháu nghe.
– Chú….có phải chú thích ….mẹ cháu?
Miêu Miêu ngẹo đầu , nghịch ngợm nhìn Đinh Nhị Cẩu .
– Cái này sao . . .
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy một cô bé gái ngây thơ, thật đúng là không biết nói ra được lời gì .
– Chú Đinh, không phải cái này… cũng không phải cái kia , chú cứ ăn ngay nói thật , chứ cháu không tin là hai người không quen biết có thể giúp đỡ mẹ cháu như vậy, ngày đó chú và mẹ cháu ở trong phòng khách nói chuyện cháu đều nghe được , đừng tưởng rằng cháu nhỏ nên cái gì cũng không hiểu , cháu biết chú và mẹ cháu đang nói về cái gì.
– Cháu biết sao?
– Vâng, nhất định là đang nói về cái gì giao dịch đó, chú cũng không cần xin lỗi, ba của cháu nói , chú là một người tốt , nếu không có nhờ số tiền kia của chú , thì ba của cháu sẽ không sống thêm thời gian như vậy, ngày mai gia đình cháu sẽ chuyển tới trường học ở rồi , tại đây chỉ là phòng ở thuê , nếu chú còn muốn tìm mẹ cháu, cứ đi đến trường học mà tìm
– Trường học?"
– Vâng, đúng vậy, tại trường cấp 3 Bạch Sơn, mẹ cháu là giáo sư dạy toán, nhà của cháu đã bán đi để chữa bệnh cho ba, đến bây giờ nhà cửa cũng không còn , nên cháu và mẹ ta đến ký túc xá của trường ở rồi.
– Ừ, vậy chú biết rồi , cám ơn cháu , chú đi đây.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu lại muốn khởi động xe , hắn thật sự chào thua cô bé gái này rồi, đây là đạo lý gì vậy ? Một đứa bé mà suy nghĩ gì sâu xa đến thế, ặc… !
– Ủa mà sao chú không hỏi vì sao cháu lại tỏ thái độ như thế?"
Còn không có đợi Đinh Nhị Cẩu vặn cái chìa khóa xe , Miêu Miêu nói thêm .
– Hỏi về thái độ gì?
– Vừa rồi cháu hỏi chú về vấn đề gì , chú mau quên quá à.
– A…à… ngày hôm nay có tương đối nhiều chuyện nên chú quên, đúng rồi , vì sao cháu lại tỏ thái độ như vậy ?
– Tại vì mẹ của cháu rất đáng thương , nghe ba của cháu kể lại , mẹ bị trong nhà đuổi ra ngoài , mười tám tuổi thì có sinh cháu , mẹ đi theo ba của cháu cũng không có qua mấy tháng ngày tốt lành , giờ ba cháu cũng lại bỏ mẹ cháu đi rồi, mẹ cháu cùng với cháu khó khăn gì cũng không đáng kể, cháu chỉ cần thấy mẹ hạnh phúc là tốt rồi.
Miêu Miêu nói những lời này thiếu chút nữa làm Đinh Nhị Cẩu ngất đi , dáng vẻ Miêu Miêu ưu tư sầu não khi nói , thật sự là với độ tuổi này nói như vậy là không hợp , tuổi còn nhỏ mà có tâm tư như vậy ,chính điều này không thể không làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy khϊếp sợ cô bé này, dám vì mẹ mình mà làm mai mối , thật là không thể tưởng tượng nổi .
Dựa theo lẽ thường , ba cô bé vừa mới mất , thế mà cô bé vẫn không khóc la ầm ỉ , Miêu Miêu lại khác thường tỉnh táo, không có gào khóc, chỉ có thấp giọng nức nở, nghẹn ngào, thật ra rất nhiều người không biết là gào khóc không nhất định quá đau khổ, nhiều người khóc là để làm điệu bộ để cho người khác nhìn vào , chỉ có những người thấp giọng nức nở nghẹn ngào mới đúng là bên trong nội tâm cực độ thống khổ.