Đinh Nhị Cẩu ngồi yên, ánh mắt vẫn không lay động nhìn Trần Tiêu Tử xào bài, còn Vương Lão Hổ đang hút điếu thuốc, phun khói mịt mù lượn lờ, hắn nhìn sang ngồi đối diện là Đinh Nhị Cẩu, lúc này trong mắt hắn Đinh Nhị Cẩu chính là con dê béo đang chờ làm thịt.
– Chia bài, mỗi người hai lá trước, luân phiên chia bài.
Trần Tiêu Tử một bên chia bài, vừa nói, nhưng ai nấy đều không có để ý đến hắn.
Đinh Nhị Cẩu làm điệu bộ thực là kích động, cầm lên những lá bài trước mặt mình, đứng lên đến góc phòng nặn bài, một lá mười, một lá K, bài này điểm khá lớn rồi, Đinh Nhị Cẩu trở lại trên bàn, vừa nhìn Vương Lão Hổ đối diện, lúc này phảng phất như con gà trống đang xù lông chuẩn bị đá, sắc mặt ửng hồng, vừa nhìn thấy đúng là một bộ dạng của dân cờ bạc.
– Cả hai mở bài ra.
Trần Tiêu Tử mắt không chớp nói.
– Tôi lần này nhất định thắng!
Nói còn chưa dứt lời, Đinh Nhị Cẩu lập tức đem bài của mình lật lên.
Vương Lão Hổ nhìn bài, không khỏi lắc đầu, trên mặt lộ ra nét khinh miệt, tên nhóc này thật là một người mới biết chơi bài..
Những ván tiếp theo, đúng là nghiêng về một phía lợi thế cho Vương Lão Hổ gϊếŧ hại, Đinh Nhị Cẩu một vạn đồng thua sạch, bên cạnh Trần Tiêu Tử với Lưu Ma Tử đứng ngồi không yên vì thấy..dễ ăn quá, bọn họ đề nghị Vương Lão Hổ lui ra, để cho bọn họ chơi với Đinh Nhị Cẩu, đây thật là một đêm tốt lành, đúng là ông Trời muốn cho một người là Đinh Nhị Cẩu diệt vong, ăn bài ngọt ngào làm cho Vương Lão Hổ điên cuồng, một vạn đồng, hắn đã thật lâu không biết một vạn đồng là cái dạng gì nữa rồi, mà giờ có người mang tiền đến tận cửa mặc cho hắn chém gϊếŧ, vốn là muốn gài bẫy cho Đinh Nhị Cẩu chơi thua ít tiền, rồi để cho Đinh Nhị Cẩu vay tiếp để chơi, buộc Đinh Nhị Cẩu trên lưng phải gồng gánh khoản nợ, không nghĩ tới tên này mang đến một đống tiền thật để chơi.
– Không được, ai cũng không đổi, tiền của tôi mang đến đều thua bởi Lão Hổ rồi, dựa vào cái gì mà Lão Hổ rút ra đổi người khác, tôi phải chơi với ông ta để gỡ tiền lại.
Đinh Nhị Cẩu cảm xúc kích động nói, dáng vẻ thật sự là giống một tên cờ bạc bị thua nổi điên lên rồi!
– Thấy không, không phải tôi không muốn nhường lại cho các ông chơi, mà là cảnh sát Đinh muốn gỡ vốn, được rồi, chúng ta chơi tiếp.
– Như thế này đi, số tiền này là cha mẹ tôi để dành cho tôi cưới vợ, tôi lần này lỡ thua rồi, chúng ta giờ chơi một ván, lần này Lão Hổ, nếu ông thắng, hơn tám vạn đồng này sẽ về tay ông, Lão Hổ ông xem lại một chút, ông có tiền hoặc cái gì đáng giá, mang ra chơi cũng được.
Đinh Nhị Cẩu đưa ra một quyết định làm mọi người trong phòng, trợn mắt hốc mồm, một ván định thắng thua.
– Này không tốt lắm đâu, hơn nữa, ở đây tôi cũng không có nhiều tiền như vậy!
Vương Lão Hổ do dự nói.
Lúc này Trần Tiêu Tử đã xào bài xong, Đinh Nhị Cẩu nhìn xuyên thấu qua kính mắt, nhìn qua thì biết, ván này chỉ cần chia bài cho mình trước , chắc chắn mình sẽ thắng, do đó hắn mới tính toán được ăn cả, ngã về không, hơn nữa hồi nãy giờ thời gian dài đã đánh được vào lòng tham của Vương Lão Hổ và đám bọn họ, mục đích đã đạt được, giờ ra đòn quyết định chắc chắn là trúng đích.
– Anh Hổ, căn nhà này cũng đáng giá đấy, cũng được ba vạn.
Trần Tiêu Tử ở một bên nói giúp vào, thật ra hắn đang rất buồn bực ván bài tối nay, hắn thiết kế tính toán, cuối cùng tiền ăn được của Đinh Nhị Cẩu toàn vào tay của Vương Lão Hổ, trong lòng hắn cũng rất là khó chịu.
– Ba vạn, căn nhà trống này giá trị ba vạn? Các người lừa ai đó?
Đinh Nhị Cẩu không đồng ý.
– Vậy cậu nói được bao nhiêu?
Vương Lão Hổ bắt đầu máu cờ bạc nổi lên, nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– Nhiều nhất cho là hai vạn.
Đinh Nhị Cẩu bắt đầu nảy sinh tính ác độc nói.
– Được rồi, theo ý của cảnh sát Đinh, hai vạn, nhưng vẫn còn thiếu hơn năm vạn!
Vương Lão Hổ nhíu mày nói, hắn định ngưng lại, không muốn tiếp tục chơi, bởi vì hắn có cảm giác đêm nay rất thuận lợi, thuận lợi đến mức có điểm bất thường.
– Anh còn chị nhà mà, dù sao đó cũng là người không dùng được nữa!
Lưu Ma Tử ở bên cạnh Vương Lão Hổ cười hì hì nói.
– Con mẹ của mày, sao mày không đem vợ của mày ra đánh cuộc!
Vương Lão Hổ mắng.
– Ha ha, tôi chỉ đùa một chút, anh Hổ, bộ anh tưởng thật à?
Lưu Ma Tử cười cười nói.
– Vương Lão Hổ, ông giờ có chơi tiếp không? Nếu ngưng, chúng ta sau này còn gặp lại.
Đinh Nhị Cẩu không để cho Vương Lão Hổ bất cứ cơ hội nào suy nghĩ lâu, hắn biết đã đánh trúng vào lòng tham của Vương Lão Hổ rồi. Vì thế tay hắn giả vờ đưa về phía trên bàn cầm lấy cái túi tiền, bên trong còn hơn tám vạn tiền mặt.
– Đánh cuộc, hơn nữa còn có vợ của tôi, chơi ván tám vạn, nếu cảnh sát Đinh chịu cái giá này, chúng ta liền chơi, còn không chịu coi như là thôi.
– Vương Lão Hổ, vợ của ông là nạm vàng hả, có thể đáng giá đến năm vạn đồng? Ông lừa ai đó, hiện tại con gái bên ngoài giá trị bao nhiêu tiền, tôi nói cho ông biết, hai vạn một người, vợ của ông lại giá trị đến năm vạn, vậy mà ông cũng mở được miệng nói ra!
– Cậu nói cái gì đó, dù sao tôi cũng muốn chơi tiếp, nhưng cậu không chịu thì thôi!
Vương Lão Hổ thở hồng hộc nói.
Đinh Nhị Cẩu lập tức ổn định lại, lấy tay gãi đầu, nhổ vài cọng tóc tựa như là hạ quyết tâm.
– Thôi được, chơi thì chơi, lấy giấy bút ra đi!
– Làm gì?
Vương Lão Hổ trừng mắt.
– Nói miệng không bằng chứng, viết biên nhận làm chứng!
Vì thế, Vương Lão Hổ viết tờ giấy để ở trên bàn, nội dung trong tay có một vạn tiền mặt, căn nhà quy ra hai vạn, vợ là Lý Phượng Ny quy ra năm vạn, nếu như thua, tất cả thuộc về Đinh Nhị Cẩu. Nếu Đinh Nhị Cẩu thua, cái túi trên bàn kia hơn tám vạn tiền mặt tất cả thuộc về Vương Lão Hổ.
– Vậy thì tốt, hiện tại bắt đầu chia bài rồi!
Chờ Vương Lão Hổ với Đinh Nhị Cẩu đều viết xong ký tên vào,Trần Tiêu Tử không kịp chờ đợi nói.
– Đợi một chút.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Trần Tiêu Tử nói.
– Sao rồi, đổi ý hả, hiện tại còn kịp!
Vương Lão Hổ nhếch mép nói.
– Tôi có một cái yêu cầu, hồi tối giờ, đều là chia bài trước cho Lão Hổ, tôi toàn thua, lần này tôi muốn phát bài trước cho tôi, nếu không, tôi không chơi nữa.
Đinh Nhị Cẩu nói thực kiên quyết.
– Cảnh sát Đinh, ý cậu là nói tôi chia gian lận hả?
Trần Tiêu Tử biến sắc nói.
– Anh Tiêu, tôi tin anh, anh không chia bài gian lận, vì nếu bắt được, thì phải chặt ngón tay đấy, tôi chỉ có một yêu cầu như vậy, thay đổi chia bài cho tôi trước. Anh Lão Hổ , được không?
Trần Tiêu Tử nhìn về phía Vương Lão Hổ.
– Được, cứ theo ý hắn, chia bài trước cho hắn đi.
Vương Lão Hổ nói ra một câu, sẽ làm cho hắn hối hận cả đời vì quyết định này.