CHƯƠNG 227: HỮU DỤNG Ở NƠI NÀO?
– Um…um..chị tìm ai vậy?
Đinh Nhị Cẩu giờ thì phát hiện, chính hoàn cảnh đẩy đưa đã âm thầm lặng lẽ cải biến con người mình thành một tên háo sắc phong lưu, chẳng biết từ lúc nào hắn học được cách là cứ thấy đàn bà thì bằng mọi cách phải nhìn ngắm cho bằng được ở những khu vực nhạy cảm của họ, nhưng người đẹp trước mắt này xác thực rất đáng giá tốn thời gian chậm rãi thưởng thức dù có bị mắng đi nữa .
– Chị là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban Hồ Giai Giai, vừa rồi chủ nhiệm Thường có thông báo cho chị biết là chủ tịch huyện đã tìm được thư ký mới, bảo chị sắp chỗ ở của em, vậy bây giờ có thời gian không ? Nếu rãnh thì chúng ta cùng đi đến nơi đó.
Hồ Giai Giai sảng khoái nói , khác hẳn ánh mắt vừa rồi không vui vì ánh mắt vô lễ của Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu quay nhìn phía trong phòng làm việc của chủ tịch, lại nhìn một chút đồng hồ treo tường , lúc này chưa đến mười giờ sáng, mới giờ này mà đi xem chổ ở của mình hình như là không có phù hợp lắm, nên nói:
– Chị Giai Giai giờ đi chắc không được, lúc nghỉ trưa em tìm chị , hoặc buổi chiều tan tầm cũng được, còn bây giờ thì em không dám bỏ đi đâu.
Cuối câu , Đinh Nhị Cẩu hạ thấp giọng nói ra .
Hồ Giai Giai cũng nhẹ giọng:
– Lúc tan tầm là giờ chị nghỉ làm rồi, làm sao bây giờ?"
Cô nói xong thì nở nụ cười, bởi vì cô cảm thấy thằng nhóc thư ký mới này thật sự là chưa có đủ kinh nghiệm, cho nên cô muốn trêu cợt hắn …
– Nếu thế thì như vầy đi , chị đưa chìa khóa cho em, tự mình em đi tìm đến nơi chổ ở của mình là được rồi , không cần làm phiền đến chị nữa.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Trường Sinh vào đây một chút.
Trong lúc hai người đang thấp giọng thương lượng thì từ hướng phòng làm việc Trọng Hải kêu vọng ra.
Đinh Nhị Cẩu giơ hai tay bày ra , làm ra điệu bộ ý là không thể còn trao đổi được nữa , rồi bước vào mé trong phòng làm việc chủ tịch, còn phó chủ nhiệm Hồ Giai Giai cũng hiểu chuyện nên rời đi, trước khi đi , cô còn cho Đinh Nhị Cẩu một cái dấu hiệu bằng tay có việc gì thì gọi điện thoại cho cô, sau đó giãy dụa bờ eo thon nhỏ gọn , đung đưa cái mông đít mê người đi .
Ngày mai chúng ta sẽ đi xuống dưới thị trấn xem qua một chút, tôi cũng chưa biết là nên đi thị trấn nào, cho nên cậu cũng không cần nói trước cho lái xe, đây là lần đầu tiên tôi chính thức xuống nông thôn khảo sát, tôi chỉ muốn biết tình huống chân thật của từng khu vực, thật ra vừa đi tới huyện này nhậm chức , tôi mới biết được nền kinh tế của huyện có nhiều không ổn, tôi đang tìm cách để ít nhiều gì cũng phải cải biến hiện trạng như thế này.
Trọng Hải nói rất chậm , đây là vì ông ta muốn cho Đinh Nhị Cẩu thích ứng một chút công tác cùng tác phong của ông ta , Trọng Hải thừa biết, muốn tìm một thư ký thì rất dễ dàng, nhưng nếu muốn đem một người thư ký bồi dưỡng huấn luyện thành người phụ tá đắc lực của mình, đó là điều rất khó khăn, từ lần đầu tại thôn Lê Viên khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lanh lẹ , Trọng Hải đã cảm thấy có một linh tính , đây là một người đáng giá để mình bồi dưỡng, với lại ông ta cũng nghe nói, bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường mặc dù đã đưa ra ý kiến vấn đề làm con đường tắt từ thị trấn Lâm Sơn đến quốc lộ 220, là do có người gặp Trịnh Minh Đường đề nghị , tuy nhiên độ chính xác tin tức này cũng chưa có xác thực rỏ ràng , nhưng rất có thể vấn đề này cùng người thư ký trẻ tuổi này có quan hệ, chỉ là trong lúc này hỏi cặn kẽ là không phải lúc, nhưng Trọng Hải tin tưởng tính chân thật tin tức này, bởi vì ông ta tận mắt thấy được là Đinh Nhị Cẩu đã mang người đi làm con đường kia .
– Vâng thưa huyện trưởng , em biết rồi , có cần gì để em chuẩn bị không?
– Ừ, cậu cứ tự xem cần gì thì chuẩn bị, à …vừa rồi tôi có nghe tiếng nói của phó chủ nhiệm Hồ Giai Giai?
– Vâng… phó chủ nhiệm Hồ đến hỏi việc sắp xếp chỗ ở của em.
– Vậy hả? Đúng rồi việc này còn chưa có sắp xếp, như vậy đi, buổi sáng nay cũng chưa có việc gì, cậu đi an bài chuyện của mình đi, có việc gì thì tôi gọi điện thoại cho cậu.
– Không có việc gì đâu, để đến lúc tan tầm, dù sao thì một người độc thân ở đâu cũng được mà.
Trọng Hải không quan tâm tới chuyện này nữa, cúi đầu xem xét các văn kiện trên bàn .
Đinh Nhị Cẩu rót tách trà nóng khác cho ông ta rồi lui ra ngoài.
Do là chủ tịch Huyện nhiệm kỳ trước Sở Hạc Hiên khi ra đi thì sắp xếp thư ký của mình xuống dưới một thị trấn làm phó chủ tịch, vì vậy mà trong gian phòng này Đinh Nhị Cẩu sở hữu tất cả hồ sơ văn bản tài liệu đều chỉnh tề bầy đặt tại trong tủ đựng tài liệu , cũng may mắn là Đinh Nhị Cẩu thuộc loại hạt giống đọc sách tốt , xem những tài liệu này vẫn rất có hữu ích đấy.
Trước kia khi Đinh Nhị Cẩu còn công tác ở thị trấn Lâm Sơn thường xuyên lăn lộn ở dưới thôn nên không cần tìm hiểu nhiều về các vấn đề tình hình trong huyện, nhưng bây giờ thì không được, hắn đã là thư ký của chủ tịch Huyện, phải đứng trên góc độ nhìn vấn đề toàn huyện, nhưng hỏng bét chính là góc độ toàn cục không có một tài liệu gì tham chiếu, lật tung tủ hồ sơ, cũng không có tìm được một mảnh giấy vẽ bản đồ của huyện, thật không biết là chủ tịch Huyện nhiệm kỳ trước có một thư ký đầu óc quá tốt hay là đối với các địa phương toàn huyện đều rất quen thuộc nên chẳng cần tới bản đồ của huyện, dù sao đối với gã thư ký mới toanh như Đinh Nhị Cẩu mà không có bản đồ huyện Hải Dương là không có được .
Vì vậy hắn bật máy tính lên , lục soát trên Google, tra cứu về bản đồ huyện Hải Dương, tuy có nhưng vẫn chưa rõ ràng , nhưng ít nhất là cũng có thể hiểu được đại khái về các vấn đề cần thiết .
Huyện Hải Dương quản lý năm thị trấn , ngoài thị trấn Lâm Sơn , còn có thị trấn Thành Quan , thị trấn An Sơn, thị trấn Lão Hồ , thị trấn Độc Sơn , theo mấy cái tên của thị trấn cũng có thể hình dung được , huyện Hải Dương đa số là vùng núi, còn khu vực đất đai bình nguyên làm ruộng cơ hồ là không có .
Sát bên huyện Hải Dương là thị trấn Thành Quan, điều kiện kinh tế tương đối hơi tốt một chút , vấn đề là ngày mai chủ tịch Trọng Hải sẽ đi đến thị trấn nào , thị trấn Lâm Sơn thì vừa mới đi, chắc sẽ không đến , thị trấn này có thể buông tha cho không cần cân nhắc , thị trấn Thành Quan thì gần quá, ngay dưới mí mắt đi ra đi vào cũng nhìn thấy rành mạch, vậy thì tình huống sẽ đi một trong ba thị trấn còn lại là An Sơn , Lão Hồ , Độc Sơn rồi.
Đinh Nhị Cẩu bắt đầu lục lại trong tủ hồ sơ tìm đến tình hình căn bản của ba thị trấn này, cho dù là đã cũ nhiều năm rồi cũng được , trong máy vi tính thì không có bất kỳ tài liệu nào , giống như là bị format xóa sạch rồi, còn ở trong tủ hồ sơ thì tài liệu cũng không nhiều , nếu như tìm không thấy những tài liệu này, ngày mai đi khảo sát mình có hai mắt cũng như mù , chủ tịch huyện là người mới khả năng cũng không phải là quen thuộc với các khu vực, nếu như vậy thì chính mình là một thư ký thì có hữu dụng ở nơi nào?
Nhận thức ra được vấn đề , Đinh Nhị Cẩu đã đem chính mình định vị một vai trò của một người thư ký , hắn không ngừng đặt câu hỏi cho chính mình , tác dụng của mình ở nơi nào? Chẳng lẽ chỉ là cầm túi xách, hầu trà theo đuôi lãnh đạo thôi sao?