CHƯƠNG 250: DÁM ĐÁNH TRỊNH TAM GIA.
– Trịnh Tam Gia là ai vậy ?
Trọng Hải không biết là ai , ông vừa tới đây không có bao lâu, đối với chuyện trong chốn quan trường còn chưa có hoàn toàn nắm rõ những thế lực phức tạp rắc rối, chớ đừng nói chi là người trong xã hội.
– Dạ..là con thư ba của bí thư Trịnh.
Tạ Hồng Cử nhỏ giọng nói .
Sau khi nghe Tạ Hồng Cử cho biết, không khí trong phòng thoáng cái rơi vào trầm mặc , nhưng đúng lúc này tình hình bên ngoài phát sinh biến hóa , trong xe BMW lại chui ra một cô bé ăn mặc rất diêm dúa, khóc sướt mướt lôi kéo Trịnh Tam Gia không chịu buông tay .
Trịnh Tam Gia nghe cô bé khóc than, hắn liền nổi cơn nóng giận, gầm gừ đi đến cạnh cửa xe Santana, dùng chân đá vào cánh cửa móp méo của chiếc Santana môn, trong miệng thì chửi rủa om sòm, ngay lúc này thì cảnh sát giao thông đã tới , Trịnh Tam Gia vừa thấy, liền giớ tay túm cổ áo của viên cảnh sát giao thông, hùng hùng hổ hổ đang nói gì đó từ xa nghe không rõ.
– Thật sự là quá đáng không ra cái gì nữa rồi.
Lâm Đức Vinh quay đầu lại nhìn về phía thư ký Tạ Hồng Cử nói.
– Hồng Cử, cậu biết Trịnh Tam Gia sao?
– Vâng, trước kia có cùng nhau ăn cơm chung.
Tạ Hồng Cử thầm kêu không ổn, vấn đề này chắc là lãnh đạo muốn chính mình xuất đầu lộ diện xử lý.
Thật ra Lâm Đức Vinh cũng không muốn để cho thư ký của mình ra mặt , nhưng khi thấy Trọng Hải đang đứng bên cạnh mình sắc mặt càng ngày càng âm trầm , trước sau gì cũng không nói một câu, Lâm Đức Vinh biết rõ , đây là chủ tịch đang muốn ông ta chứng tỏ thái độ đừng về phía phe nào, vừa mới cùng nhau nâng ly rượu chúc mừng , bây giờ gặp phải chuyện như thế này , là đối mặt với con của bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường, nếu như ông ta giả bộ câm điếc lờ đi , như vậy thì mối quan hệ vừa mới tạo dựng lên còn yếu ớt có khả năng lập tức sụp đổ, bởi vì như ngay cả chuyện nhỏ như thế này mà không dám đảm đương, Trọng Hải sau này làm sao còn tin tưởng được Lâm Đức Vinh …
– Cậu ra tìm hiểu xem có cách giải quyết nào ổn không?
Lâm Đức Vinh sắc mặt cũng rất khó coi .
– Được, để cháu đi xuống xem thử , thật ra thì Trịnh Tam Gia cũng là người nổi danh quậy phá ở đây.
Tạ Hồng Cử cũng không phải người ngu , khi thấy lãnh đạo của mình dáng vẻ đắn đo, thì đã biết rõ Lâm Đức Vinh là bất đắc dĩ mới sai mình đi , vì vậy hắn nói trước tình hình để cho lãnh đạo mình biết mà dự phòng .
Lâm Đức Vinh gật đầu, xử lý được hay không thì cũng đã có có cảnh sát giao thông ở đó , chuyện này đối với Lâm Đức Vinh chả có quan hệ gì, nhưng chẳng qua là ông ta muốn chứng tỏ thái độ cho Trọng Hải thấy mà thôi mình sẽ đứng cùng với Trọng Hải trong cuộc cờ này , mặc dù ông ta an phận không hy vọng xa vời là sẽ lên chức , nhưng tiếp tục làm đại chủ nhiệm ở đây, trong cuộc sống mình cùng người nhà kiếm chác phúc lợi là vẫn là có thể nằm trong khả năng.
Trọng Hải quay đầu lại nhìn Đinh Nhị Cẩu .
– Lãnh đạo , hay là em cũng đi xuống xem một chút.
Đinh Nhị Cẩu cơ trí nhanh nhẩu nói ra …………………………
………………………………………………………………………….
– Con mẹ nó! Nếu ông còn muốn làm cảnh sát , đem thằng kia bắt nhốt lại cho tôi , dám đụng xe của tôi , việc này tôi không để yên đâu.
Trịnh Tam Gia một tay nắm lấy cổ áo cảnh sát giao thông , một tay quơ quơ nắm đấm , toàn thânnồng nặc mùi rượu , chân bước lảo đảo , phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ té ngã sấp xuống .
– Tam Gia … nhiều người ở đây , không phải là chỗ nói chuyện , anh trước buông tay ra đã , chứ cứ như thế này thì tôi không có cách nào làm việc được.
Đinh Nhị Cẩu vừa mới vừa đi tới gần, vừa vặn nghe thấy viên cảnh sát giao thông nhỏ giọng năn nỉ nói với Trịnh Tam Gia .
Tạ Hồng Cử đang theo sát sau lưng Đinh Nhị Cẩu, hai người cùng nhìn nhau , thấy viên cảnh sát giao thông quen biết với Trịnh Tam Gia, cũng khó mà trách , tại huyện Hải Dương, Trịnh Tam Gia là người nổi danh thường xuyên tụ tập cùng đám côn đồ quậy phá, mọi người đều biết hắn là con trai của Trịnh Minh Đường, cho nên hắn mắc sức tung hoành không ai dám đụng đến, ngược lại coi như hắn cũng có một thế lực ở huyện Hải Dương rõ ràng hợp lý .
Đinh Nhị Cẩu âm thầm lấy điện thoại ra nhắm ngay viên cảnh sát giao thông cùng Trịnh Tam Gia ghi hình thu lại, .
– Tôi bất kể , con mẹ nó , ông lôi thằng này ra, tôi phải đập hắn một trận, rồi còn phải bồi thường xe của tôi nữa.
Trịnh Tam Gia nắm thật chặc cổ áo cảnh sát giao thông không chịu thả , Tạ Hồng Cử tiến lên bắt đầu khuyên bảo .
– Anh Trịnh trước buông tay ra đi, tôi là Tạ Hồng Cử, chúng ta đã từng ăn cơm chung với nhau đấy, còn nhớ tôui không?
Tạ Hồng Cử đi đến bên cạnh bọn họ , tiến lên khuyên Trịnh Tam Gia đang thở hồng hộc.
Trịnh Tam Gia ngẩng đầu sơ qua Tạ Hồng Cử, hắn gằn giọng nói:
– Anh Trịnh? Con mẹ nó, mày là ai ? Có tư cách gì mà gọi tao là anh Trịnh? ở huyện Hải Dương này ai cũng gọi tao là Tam Gia , mày dám kêu tao là anh Trịnh , con mẹ mày là ông lớn nào hả?
Dường như là tiếng gọi của Tạ Hồng Cử xem như là chọc tổ ong vò vẽ , Trịnh Tam Gia bàn tay buông lỏng cổ áo viên cảnh sát giao thông ra , nắm bắt được trên đầu tóc của Tạ Hồng Cử giất mạnh , làm cho Tạ Hồng Cử ray rức đau đớn , Đinh Nhị Cẩu thoáng cái ngẫn người , cái gì mà người khuyên can ngược lại thành người bị hại .
– Tam Gia , buông ra … Tam Gia , buông ra …được không.
Tạ Hồng Cử cũng biết cùng với người thô lỗ như vậy, không có cách nào mà nói phải trái được, chỉ có thể là nhượng bộ trước , nhưng Trịnh Tam Gia cũng chưa hả dạ , hắn thò bàn taycòn lại dùng sức tiếp theo đánh một cái tát vào mặt Tạ Hồng Cử, lúc này Đinh Nhị Cẩu thấy tiếp tục như vậy thì không ổn, phải tìm cách kéo ra , nếu không thì Tạ Hồng Cử có thể bị đánh bầm dậm không ra người nữa.
Với tình hình như thế này là khuyên can không được rồi , Trịnh Tam Gia nắm chặt đầu tóc Tạ Hồng Cử đã có vết máu chảy ra, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy như thế liền giận dữ, từ sau lưng của Trịnh Tam Gia, hắn cũng nắm lấy đầu Trịnh Tam Gia, nhảy lên dùng sức kéo mạnh một phát , Trịnh Tam Gia bất ngờ bị tập kích, hắn ta càng đau đớn thì trong tay càng bấu tóc Tạ Hồng Cử chặc hơn, rồi kéo xuống cùng nhau té ngã trên mặt đất.
Đinh Nhị Cẩu coi như xong chuyện khi Trịnh Tam Gia nằm một đống trên đất , hắn buông tóc của Trịnh Lão Tam ra, đứng dậy đở Tạ Hồng Cử, đúng lúc này Trịnh Tam Gia lại lồm cồm ngồi dậy , rất nhanh ôm lấy cái chân Đinh Nhị Cẩu , há mồm cắn mạnh lấy, mặc dù là cái quần Đinh Nhị Cẩu tương đối là dày , nhưng vết răng của Trịnh Tam Gia như là xuyên qua làm đứt thịt chảy máu .
Đinh Nhị Cẩu lúc này nổi điên lên , hắn nhấc chân phải lên hung hãn đá liên tiếp mấy cái vào trên mặt của Trịnh Tam Gia, lập tức máu mủi của thằng này chảy ròng ròng , do đau qua nên Trịnh Tam Gia cũng cũng buông lỏng cái chân Đinh Nhị Cẩu ra, hắn vừa nâng Tạ Hồng Cử đứng dậy trở về nhà hàng, vừa nghỉ thầm “ thực mẹ nó quá uất ức đi, dám cắn tao hả .”