CHƯƠNG 280: OAN GIA NGỎ HẸP..
– Vậy thì tốt, làm phiền toái anh Hai giúp giùm , đây là số điện thoại của tôi , sửa chữa xe xong thì gọi nhé.
Đinh Nhị Cẩu đem số điện thoại của mình đưa cho người sửa xe.
– Không thành vấn đề, nhưng tiền sữa này ai chi vậy, công ty bảo hiểm hay là anhi?
Người phụ trách sửa xe ngẩng đầu lên hỏi.
– Đương nhiên là công ty bảo hiểm, nếu không thì mua bảo hiểm làm chi?
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên nói ra .
– Cũng chưa chắc đâu , tốt nhất là anh tìm đến công ty bảo hiểm hỏi qua xem sao, từ trước đến bây giờ tôi còn chưa từng gặp qua xe sửa do công ty bảo hiểm chi trả.
Nghe qua Đinh Nhị Cẩu thật sửng sốt , lúc xảy ra tai nạn xe cộ, hắn hôn mê bất tỉnh, làm sao mà biết để gọi người công ty bảo hiểm đến xác định tổn hại , nếu như không có, vậy thì phiền toái rồi .
Vì vậy hắn vội vàng tra xét số điện thoại của công ty bảo hiểm, khi gọi tới hỏi thì mới biết được, lúc ấy rối bời , không có ai gọi người của công ty bảo hiểm đến xác định tổn hại , còn chính mình thì nằm ở bệnh viện, cũng không có ai thay mình làm việc này, bây giờ thì công ty bảo hiểm trả lời, nói rằng đã vượt qua thời hạn báo sự cố cho bảo hiểm, nghe xong Đinh Nhị Cẩu quả thực là tức muốn nổ phổi.
Đi bộ dọc trên con đường cái lớn định tìm xe taxi , ngay tại cửa ra vào của một cửa hàng rau thịt gần đó, hắn bỗng chứng kiến một thiếu phụ phong tình tầm 30 tuổi trở lại đang tỏ vẻ như đang chờ xe, thiếu phụ này có một loại khí chất rất khác biệt, cảm giác khi nhìn thấy đường cong trên thân thể lồi lỏm tạo nên đó là một loại mềm mại, thon dài , cao ngất , thành thục, là một loại thành thục thiếu phụ làm cho người ta thần hồn điên đảo, tản mát ra một loại đặc biệt mê người mị lực , khiến cho ánh mắt Đinh Nhị Cẩu xem ra không còn tự chủ được, cứ ổn định dò xét ở trên thân người thiếu phụ xinh đẹp này.
Có một búi tóc xinh xắn ở trên đầu, hai bên tóc mai thật dài từ trên thái dương nhẹ nhàng rủ xuống, trong làn gió nhẹ khẽ khàng phiêu động, cái váy liền áo không tay màu trắng vẻn vẹn che đậy đến trên quá cái đầu gối, một đôi bắp chân dài nhỏ thẳng tắp khêu gợi triển lộ ra bên dưới, bên hông một sợi dây đai lưng ôm sát vào cái eo nhỏ màu đen tuyền bóng, làm cho thân thể như là phân chia hai phần cao thấp, nhìn về phía trên vô cùng tao nhã thục nữ, dưới chân mang một đôi xăng-̣đan màu đen cao gót, dáng người khêu gợi không thể nghi ngờ tản ra một loại mạnh mẽ đánh vào thị giác , ánh mắt chó của Đinh Nhị Cẩu giống như mắt cá chết không chớp chăm chú nhìn vào trên người thiếu phụ .
Vừa lúc từ nơi gần đó, một chiếc xe hơi từ từ chạy đến bên cạnh người thiếu phụ thì dừng lại, mà người vừa bước xuống lại là người quen biết cũ , người của viện kiểm sát huyện Hải Dương Viên Phương.
– A..thư ký Đinh, đã lâu không gặp , anh dạo này có khỏe không?
Viên Phương ân cần hỏi, tuy rằng Đinh Nhị Cẩu đến ủy ban huyện thời gian cũng chưa có dài, tại trong huyện cũng không có mấy người biết hắn , nhưng cách đây chưa lâu, câu chuyện lý do vì sao hắn bị tai nạn xe cộ làm hắn lại trở thành nổi tiếng, chuyện này tiền căn hậu quả mọi người nghe ngóng qua những lời truyền miệng , cũng đã có người hiểu chuyện lại nói thêm bớt truyền đi biến thành câu chuyện thần kỳ , chính vì thế mà Đinh Nhị Cẩu không ngờ rằng gián tiếp rõ ràng gia tăng lên uy thế của hắn vài phần, dù sao thì Trịnh Tam Gia là một tên hỗn đãn rất nhiều người ghét bỏ, cho nên đối với chuyện Đinh Nhị Cẩu đánh Trịnh Tam Gia , thật là bội phục vô cùng.
– Viên kiểm sát , ha ha đã lâu không gặp , bất quá tôi vẫn không khỏe lắm từ lần gặp Viên kiểm sát.
Đinh Nhị Cẩu nhớ tới lần ở viện kiểm sát bị thằng này đánh cho không nhẹ , vẫn muốn tìm có một cơ hội trả thù thằng này, nhưng là khổ nổi vẫn chưa có cơ hội , hơn nữa thân phận của Đinh Nhị Cẩu bây giờ không giống với lúc trước , cơ hội trả thù như vậy thì càng ít , chỉ có thể là dùng miệng lưỡi chăm chọc Viên Phương cho hả dạ trước đã rồi tính sau.
– Ha ha , thư ký Đinh , cậu là người đại nhân đừng chấp cho kẻ tiểu nhân nhé , sự tình lần trước chỉ là hiểu lầm , chắc cậu cũng biết , chúng tôi phá án thường xuyên phải làm như vậy , với lại việc này cũng không phải là một người làm , không có lãnh đạo cho phép , tôi nào dám ra tay với cậu , hôm đó trực tiếp là phó viện kiểm sát phê chuẩn mà, nếu cậu còn cảm thấy không thoải mái, hai anh em chúng ta tìm một chỗ uống chút rượu, cậu muốn đánh tôi làm sao cũng được.
Viên Phương mặt dày nói, dạng như là chịu tội , nhưng so với chịu tội hành vi của hắn ta lại làm càng thêm buồn nôn , Đinh Nhị Cẩu biết rõ , cho dù là mình còn làm cảnh sát , mà không phải bây giờ đang làm thư ký cho chủ tịch huyện, Viên Phương vẫn sẽ như lần trước giẫm đạp lên mình dưới lòng bàn chân của hắn ta, còn phó viện kiểm sát cũng chẳng phải là người xa lạ với hắn: chính là Điền Thanh Như chị của Điền Ngạc Như….
Viên Phương ngượng ngùng cười cười , với vẻ mặt nịnh nọt quay qua người thiếu phụ đứng gần đó nói:
– Em à , đến đây anh giới thiệu, đây là thư ký Đinh của chủ tịch huyện, lúc trước chúng ta có hiểu lầm nhau đôi chút , anh muốn mời thư ký Đinh đi uống rượu giảng hòa cho trong lòng có thể nhẹ nhõm đôi chút ! À..còn đây là Triệu Tuyết Vân vợ tôi, đang công tác tại bộ phận văn hóa thông tin của huyện.
– Chào thư ký Đinh.
– Không dám chào chị.
Triệu Tuyết Vân thân mật vỗ vai Viên Phương, nhẹ nhàng vểnh lên bờ môi đỏ tươi nũng nịu nói:
– Vậy hay là mời thư ký Đinh về nhà chúng ta ăn bữa cơm uống rượu để tạ lỗi, sẵn dịp em mới vừa mua xong thức ăn đây này.
Triệu Tuyết Vân làm trưởng ban ở bộ phận văn hóa thông tin cũng có nghe qua lời đồn về Đinh Nhị Cẩu, cô cũng có nghe qua hắn rất được chủ tịch huyện ưu ái, điều bất ngờ là cô vô cùng lo lắng là loáng thoáng nghe qua chồng mình đã đắc tội vơi hắn, đã vậy bộ phận của cô đang công tác lại liên hệ mật thiết với các chủ trương chính sách nên thường xuyên tiếp xúc với chủ tịch ủy ban huyện, tiền đồ đối với cô rất là quan trọng, nếu thằng thư ký này là người thân tín gần gủi với chủ tịch huyện mà đâm thọt nói những lời không hay thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra…
– Được, tốt buổi tối em chuẩn bị thêm mấy món đồ ăn nhắm rượu để hai người vừa uống vừa trò chuyện !
– Ừ..được rồi, , nhưng bất quá chiều nay thì không được , tôi phải tranh thủ đi đến công ty bảo hiểm có việc , để hôm nào khác nhé.
Bất chợt Triệu Tuyết Vân đi đến gần cạnh hắn hạ giọng nói:
– Trước khi thư ký Đinh đi, hãy cho tôi nói một câu.
Đinh Nhị Cẩu không biết Triệu Tuyết Vân muốn nói gì, hắn hứng thú nhìn Triệu Tuyết Vân bước đến với cái mông đầy đặn màu mỡ tròn vo được bao vây chật căng dưới cái váy, cái eo mảnh mai, mông đít vặn vẹo, càng nhìn thêm có vẻ đẫy đà tròn xoe, trên thế giới này tất cả đàn ông đều đồng dạng, khi thấy mỹ nữ đều là phản ứng giống như hắn mà thôi.
– Vậy thì hôm nào tôi xin mời thư ký Đinh buổi tiệc rượu, sau khi giải quyết xong tâm tư của thư ký Đinh, giữa chúng ta nỗi bất hòa cũng hy vọng sẽ xong hết mọi chuyện!
Đinh Nhị Cẩu vốn định vội vàng rời khỏi đây để đến công ty bảo hiểm hỏi cho ra lẽ, bởi hắn đã không ưa gì Viên Phương, thì tình huống như vậy bất ngờ xảy ra, chung qui là vì Triệu Tuyết Vân quá đẹp, lúc cô thì thầm bên tai hắn với mùi hương thơm thoang thoảng thật là khêu gợi hấp dẫn, một ý niệm trong đầu hắn thoáng qua…
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười, ánh mắt lớn mật nhìn một đôi bầu vú của Triệu Tuyết Vân chặt chẽ bao vây bên trong cái váy áo, thật là vun đầy co dãn, chứng kiến ánh mắt Đinh Nhị Cẩu nhìn mình to gan như vậy, cơ hồ là đang đánh giá thân thể của mình, khuôn mặt Triệu Tuyết Vân chợt ửng hồng..
Nghĩ tới đây , hắn không khỏi cười hắc hắc, liền thay đổi giọng nói trả lời một cách thân thiết:
– Nếu chị đã nói vậy, thì tôi cũng không cố chấp làm gì, cứ tuân theo lời của chị dâu vậy…
Viên Phương thấy vậy liền cười vui vẻ tiện tay đón một chiếc xe taxi cho Đinh Nhị Cẩu lên, hắn ta vội vàng từ trong túi móc ra hai trăm đồng kín đáo đưa cho tài xế:
– Hãy đưa vị khách này theo ý muốn nhé.
Hai trăm đồng này đủ cho tài xế lái xe vòng quanh khắp huyện cả ba vòng, Đinh Nhị Cẩu liếc qua cũng thấy Viên Phương trả tiền xe, nhưng hắn cũng không nói gì, vẫy tay nói:
– Đi thôi….
Nhìn theo chiếc xe taxi khuất dạng, Viên Phương tặc lưỡi với vợ mình:
– Thằng nhóc này tiếng tăm nổi lên quá nhanh, tiền đồ sau này rộng mở, nếu không giải quyết được sự bất hòa trước kia, e rằng sau này chúng ta sẽ gặp phiền toái.
Không hiểu lúc này thì Triệu Tuyết Vân lại đang suy nghĩ về điều gì mà hai má lại càng lúc cảng đỏ ửng , cô liếc mắt hờn dỗi nói với chồng mình Viên Phương.
– Trong công việc anh cứ nhiệt tình thái quá nên gây không ít sự thù oán, chuyện này hãy để em thu xếp cho, dù sao em cũng thường xuyên qua lại ở ủy ban huyện nên dễ hơn, hy vọng mọi việc sẽ êm xuôi…
Viên Phương thấy vợ mình trách mắng nên ấp úng, hắn ta đang bận tậm về chuyện của Đinh Nhị Cẩu nên không nhận thấy sự khác thường thoáng qua của vợ mình.
– Anh đâu có..ngờ rằng..thằng nhóc này… sẽ có được….như ngày hôm nay…!
…………………………………………………………………………………………..
………………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu bước đến đẩy ra cánh cửa lớn bằng thủy tinh của chi nhánh công ty bảo hiểm Đại Thành Công ở huyện Hải Dương.
– Xin chào anh, xin hỏi em có thể giúp anh được điều gì không ạ? Anh đến mua bảo hiểm sao?
Một cô gái tiếp tân mặc bộ đồ vét công sở, bên dưới là cái váy phủ đến đến gối, tay ôm một xấp văn kiện giấy tờ chạy ra đón chào .
– Tôi không có mua bảo hiểm, tôi muốn tìm người quản lý ở đây.
Đinh Nhị Cẩu hỏa khí không nhỏ, cô tiếp tân nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang nổi giận đùng đùng, nên không dám dẫn hắn tới gặp quản lý ngay , bình thường với kinh nghiệm làm bảo hiểm, khi gặp khách hàng có thái độ như thế , bọn họ sẽ chọn lựa biện pháp là rót cho khách hàng ly nước uống , sau đó sẽ có một người đến nghe khách hàng trình bày lý do, ghi ghi chép chép lá đơn trình bày của khách hàng, cho thấy là mình đang quan tâm chú ý lắng nghe, đợi cho khách hàng phát tiết ra hết mọi bất mãn , đến lúc đó nộ khí khách hàng cũng đã giảm bớt, thì sau đó người đàm phán trọng yếu liền xuất hiện , đó chính là người quản lý của chi nhánh bảo hiểm.
Chiêu này rất có hiệu quả , quả nhiên trôi qua sau đó 15 phút, cơn giận của Đinh Nhị Cẩu cũng giảm đi ít nhiều…
– Anh Đinh Trường Sinh , đây chính là quản lý chi nhánh Hạ Hà Tuệ , chị ấy sẽ xử lý ngài cái tờ đơn này của anh.
Cô tiếp tân tức thời đem quản lý chi nhánh Hạ Hà Tuệ giới thiệu với Đinh Nhị Cẩu .
– Chào anh Đinh Trường Sinh, xin lỗi vì để anh phải phiền toái, xin theo tôi đến văn phòng nói chuyện, mời anh đi bên này.
Hạ Hà Tuệ đi phía trước, Đinh Nhị Cẩu theo ở phía sau, tất cả nữ nhân viên của công ty bảo hiểm Đại Thành Công đều mặc đồng phục giống nhau, cũng là bộ váy màu đỏ bó sát người, đằng sau chính giữa gấu váy của Hạ Hà Tuệ còn mở một khe hở ngắn hình chữ v ngược , để lúc di chuyễn dễ dàng hơn , nhưng mỗi lần cô đi một bước chân , cũng muốn làm cho người ta ước muốn thâm nhập cái đầu mình vào chính giữa đôi chân trần nhìn lên tìm hiểu nội dung bên trong.. .
Toàn bộ bắp chân phơi bày lộ ra rất no đầy, như là muốn đem cặp vớ chân màu da làm nứt vỡ, đôi chân cân xứng mang theo nhàn nhạt hương vị nhục cảm , để cho bất luận kẻ nào chứng kiến từ phía sau , đều tránh không khỏi sẽ sinh ra ra mấy phần xúc động mơ màng ảo tưởng …
Trách không được người ta có nói: nếu cho lãnh đạo đàn ông lựa chọn, thì lãnh đạo sẽ chọn ngân hàng hoặc là công ty bảo hiểm, tại vì ở đây nhiều phụ nữ , phụ nữ xinh đẹp đương nhiên cũng rất nhiều , với lại những phụ nữ này bình thường đều có tài trí mị lực, lại còn rất sạch sẽ thơm tho , ít nhất là cảm giác tạo ra như thế . .
Tại những đơn vị này mà làm lãnh đạo , cho dù là cả ngày không làm cái gì cả , chỉ ngồi nhìn xem những phụ nữ xinh đẹp này , đó cũng là một sự hưởng thụ tuyệt vời, cho dù ánh mắt sẽ sớm tổn hao vài năm, nhưng ai cũng cam tâm tình nguyện…