CHƯƠNG 281: THẰNG NÀY LAI LỊCH LÀ GÌ?
– Công trình mặc dù không quy mô lắm , nhưng liên quan đến tài chính lại to lớn, trong thành phố đã xuất cho chúng ta số tiền kia ra, chắc chắn cũng sẽ phái người đến giám sát khi sử dụng khoản tiền này, đấu thầu các hạng mục công trình nhất định phải rỏ ràng , ngay bây giờ tôi đề nghị , chúng ta thành lập các ban chỉ huy phân chia theo từng hạng mục, phân công hợp tác , tất cả đều liến đới trách nhiệm , như vậy mới có thể nâng cao hiệu suất làm việc.
Trịnh Minh Đường chốt lại câu nói cuối cùng giải quyết dứt khoát .
Lúc mới bắt đầu tất cả mọi người không có gì tích cực nhận trách nhiệm cả , nhưng khi nghe nghe xong sẽ thành lập ban chỉ huy , những thứ khác không nói , riêng ban chỉ huy chắc chắn có rất nhiều quyền lợi , một số lớn tài chính cơ bản đều là do ban chỉ huy quản lý vận hành , cho nên những ích lợi vật chất từ ban chỉ huy có thể thấy được lốm đốm , vì thế rất nhiều thường ủy đều nhao nhao hy vọng được chọn.
– Về nhân sự của ban chỉ huy, chủ tịch huyện sẽ thông báo sơ bộ cho mọi người biết.
Trọng Hải để bút trong tay xuống , nhìn chung quanh người thường ủy:
– Tạm thời quyết định đặt tên cho con đường này là công lộ số 1, như vậy chỉ huy của chúng ta sẽ gọi là ban chỉ huy công lộ 1, do đồng chí bí thư Trịnh làm chỉ huy trưởng, tôi và đồng chí bí thư ban kỷ luật thanh tra bí thư Đường Chính, cùng với trên thành phố sẽ phái phái tới một đồng chí nữa cùng làm phó chỉ huy trưởng, trên thành phố sẽ phái ai tới , đến bây giờ vẫn chưa biết rỏ , phối hợp cùng giám sát là lãnh đạo các bên công an, công thương , tài chính v.v…: tạo thành cái ban chỉ huy này …
– Các đồng chí có còn có ý kiến gì nữa không?
Trịnh Minh Đường nhìn quang một vòng hỏi.
Câu hỏi này tương đương với câu trả lời là “ không “ vì đã sắp xếp từ trước rồi , tuy ai cũng muốn vào ban chỉ huy từ đó kiếm chác, nhưng ai cũng biết , kết quả này là do bí thư Trịnh Minh Đường cùng chủ tịch Trọng Hải đã thỏa thuận thương lượng bàn bạc về vị trí , nếu như lúc này đưa ý kiến phản đối , như vậy chẳng khác nào trực diện phản đối với hai vị lãnh đạo đứng đầu , vì vậy mọi người nhìn nhau , không có ai người lên tiếng .
– Tôi đồng ý với ý kiến này , vì sắp tới, đây chính là chuyện của ủy ban và thường vụ đảng của huyện gánh chịu trách nhiệm lớn , chủ tịch Trọng, xem ra năm sau ông bận rộn nhiều đấy.
Đinh Đức Vinh đột nhiên xen vào nói .
– Việc này nằm trong trách nhiệm , nói gì đến vất vả.
Trọng Hải cười cười nói .
Đinh Đức Vinh nói những lời này, khiến cho bí thư Trịnh Minh Đường cảnh giác , ông biết rõ ngày trước là con mình hành xử không đúng, khi đánh thư ký của Đinh Đức Vinh, vì thế cho nên cái thằng đầu bò Đinh Nhị Cẩu mới đá đạp Trịnh Tam Gia, nhưng vì lý do gì mà bọn họ trùng hợp đi cùng nhau như vậy? Thư ký chủ tịch Trọng Hải cùng với thư ký đại chủ nhiệm Đinh Đức Vinh tại sao lại xuất hiện ở cùng một chỗ? Trịnh Tam Gia nói rằng hai người kia mang theo thư ký đến nhà hàng khách sạn Hải Dương ăn cơm , chính mình vẫn còn không tin , cứ tưởng rằng com mình xảo biện , nhưng bây giờ thì Trịnh Minh Đường nhìn thấy hiểu được lý do đến 8, 9 phần sự thật .
– Chủ nhiệm Đinh nói có lý, chủ tịch Trọng Hải , năm sau vì muốn cho huyện Hải Dương phát triển kinh tế, ông phải tốn rất nhiều công sức rồi, dù sao thì ông ở trên tỉnh xuống đây , tầm nhìn chắc chắn là bao quát so với chúng tôi là những người xuất thân từ nơi khô cằn đất đá ở đây rất nhiều.
Trịnh Minh Đường nói ra .
Phó chủ tịch thường vụ huyện Hách Hiếu Đức lạnh lùng cười lạnh nhìn xem Trịnh Minh Đường đang biểu diễn với Trọng Hải , đây là lời nói gì, “ mật ngọt chết ruồi à? “Trọng Hải vẫn là tuổi trẻ, không biết trời cao đất rộng , nhưng việc này giờ thì không có liên quan gì đến mình nữa rồi , ông ta chăm chú nhìn Trọng Hải rồi rũ cụp mí mắt lười biếng như là muốn ngủ…………………..
……………………………………………………………………………………….
– Anh Trường Sinh , đây là theo quy định của công ty chúng tôi , khi xe anh xảy ra sự cố , bất cứ là vì nguyên nhân gì , trong vòng 48 giờ phải báo cho chúng tôi biết , nhưng cho tới bây giờ anh mới đến, làm sao chúng tôi biết được xe anh hư hỏng đến mức độ nào, anh đột nhiên bây giờ đến muốn chúng tôi bồi thường , thật sự chúng tôi bất lực không thể nào giải quyết được.
Hạ Hà Tuệ ngồi ngay ngắn ở trên mặt ghế ghế sô pha, trong phòng điều hòa độ ấm vừa vặn phù hợp, còn Đinh Nhị Cẩu thì đang nóng mặt lên , hai chân cô duỗi song song cùng một hướng, hai cánh tay đặt ở trên đầu gối, theo tư thế tiêu chuẩn, đôi giày cao gót vừa đúng ôm lấy bên trong bàn chân nhỏ .
– Vậy là ý của cô là không bồi thường phải không?
Đinh Nhị Cẩu khuôn mặt lộ ra rất tức giận , khi mua bảo hiểm lúc nào các người cũng hứa hẹn đủ chuyện, khi xuất hiện sự cố của xe, các người lại kiếm chuyện không bồi thường…
– Anh Trường Sinh, xin anh bình tỉnh lại chút, chuyện này . . ."
Hạ Hà Tuệ tựa hồ như là có vẻ rất đồng cảm với hắn , chính điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng không tiện nổi dóa.
Đúng lúc này , cô tiếp tân bước nhanh chạy tới, cách bức vách thủy tinh hướng về Hạ Hà Tuệ vẫy vẫy tay , Đinh Nhị Cẩu không có trông thấy , nhưng Hạ Hà Tuệ thì thấy rất rõ ràng , khẳng định là đang có chuyện gì gấp .
– Anh Trường Sinh , xin anh chờ cho một chút , tôi lập tức quay lại ngay.
Hạ Hà Tuệ đứng dậy bước ra ngoài cửa .
– Tiểu Chương , có chuyện gì vậy?
Hạ Hà Tuệ nhìn thấy cô tiếp tân rất vội vàng nên hỏi.
– Hạ quản lý, báo cho chị biết tin này…
Tiểu Chương vừa đi tới, vừa hướng nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu đang ngồi trong phòng cách bức vách thủy tinh chép miệng nói.
– Hắn có thân phận khá đặc thù , lần này phiền toái rồi.
– Cái gì? Hắn là ai, có đặc thù gì?
Hạ Hà Tuệ không hiểu hỏi lại.
Công ty bảo hiểm của chúng ta cùng đội cảnh sát giao thông thường quan hệ vì nghiệp vụ, vừa rồi em có hỏi qua bảng số xe của họ Đinh này trong lúc chị và hằn nói chuyện, em có hỏi thăm đội cảnh sát giao thông chiếc xe này lúc bị tai nạn khi nào, đến cùng chuyện gì xảy ra ,chị có đoán được không?
– Làm sao mà đoán? Ai da, em cũng đừng có bắt chẹt chị nữa, nói nhanh lên , chị còn phải trở về cùng hắn quần nhau về việc này đây.
Hạ Hà Tuệ hối thúc .
– Em cảm thấy việc bồi thường này không cần dựa trên qui định nữa , theo ý của trưởng chi nhánh, chắc chắn chúng ta sẽ bồi thường cho hắn, mà là cam tâm tình nguyện bồi thường.
Tiểu Chương có chút ít ngưỡng mộ Đinh Nhị Cẩu nói ra .
– Ồ? Thằng này lai lịch là gì?
-Bên cảnh sát giao thông nói, đêm hôm đó chiếc xe này bị một chiếc xe tải tông vào , chiếc xe lật ra lăn lộn mấy vòng , thằng này rõ ràng không có ngã chết , về sau nghe nói chủ tịch huyện giận dữ , yêu cầu cục công an quy định ngày phải phá án , vậy chị có biết hắn là ai chưa ?
– Chủ tịch Huyện trưởng, chẳng lẽ là người nhà của chủ tịch Huyện, cái đó và vụ án này có quan hệ sao? Hắn báo không có đúng theo quy định của chúng ta mà.
Hạ Hà Tuệ kiên trì trả lời.
– Được rồi, vậy chị đi gặp trưởng chi nhánh giải thích đi thôi , em chỉ truyền lời lại , hắn là người tâm phúc của chủ tịch huyện, là thư ký của ông ấy đấy, chị tự giải quyết cho tốt, từ từ cân nhắc đi.
Tiểu Chương nói xong liền quay người bước đi.