CHƯƠNG 284: ĐI QUYỀN TIỀN.
Điền Thanh Như thân mình ngẩn ra như là hóa đá ở nơi nào, thời gian tương đối trong nháy mắt dừng lại, nhưng bất quá cũng chỉ là vài giây, Điền Thanh Như lập tức phản ứng kịp, dùng hai tay kiên quyết đẩy ra bộ ngực Đinh Nhị Cẩu.
– Hỗn đản, ngừng lại..!
Chỉ là Điền Thanh Như lại nói rất nhỏ, đôi bàn tay nhỏ bé đẩy Đinh Nhị Cẩu cũng không có lực mạnh, Đinh Nhị Cẩu tiếp tục đem miệng mình vuốt lên, hôn lên môi đỏ mọng tràn ngập dưỡng khí mềm nhẹ dễ chịu của cô.
Có lẽ là do không sợ có người nhìn thấy làm cho Đinh Nhị Cẩu lá gan lớn hơn, cho nên Đinh Nhị Cẩu càng thêm lớn mật , đem Điền Thanh Như thật chặc ôm vào trong ngực, bờ môi bị hắn ngâm lấy hôn triền miên,
Bị Đinh Nhị Cẩu thế công đánh liên tiếp lui về phía sau, dù cho Điền Thanh Như cố tránh né, nhưng liên tục bại trận, mãi cho đến khi cả hai ngừng lại thở dốc, Điền Thanh Như lập tức đem cái đầu chuyển sang một bên tránh thoát được miệng của Đinh Nhị Cẩu, cô mới nói được:
– Ngưng lại…tôi sẽ la lên.. gọi người..
– Chị cứ la lên đi, cho dù bị chị lại nhét vào ngục giam của viện kiểm sát một lần nữa em cũng không sợ đâu.
Đinh Nhị Cẩu nói xong thì không cho cô có cơ hội , bàn tay đã theo trên cặp bắp đùi của Điền Thanh Như sờ lên, giây phút này khoảng cách bàn tay Đinh Nhị Cẩu đang càng ngày càng gần với cái bánh bao đang được cái quần ôm sát phồng lên nhìn thấy thật đẫy đà màu mỡ, cái cửa miệng miệng nhỏ nhắn giấu kín ở bên trong giống như có lẽ đã rất gần gũi làm cho Đinh Nhị Cẩu có cảm giác được từ nơi chỗ đó đang phát ra một tia ướŧ áŧ hơi thở ấm áp.
Trong lúc những ngón tay Đinh Nhị Cẩu sắp đụng đến trên cái mu âm hộ Điền Thanh Như, cô vội vàng nắm được cổ tay của Đinh Nhị Cẩu, do ngại người ngồi uống café gần đó nghe được, nên âm điệu rất thấp.
– Nhị Cẩu, không nên như vậy được không? Nhanh chút buông!
Nghe được giọng nói của Điền Thanh Như, Đinh Nhị Cẩu biết mình không có thể quá mức làm càn, nếu không sẽ làm cho cô ngượng ngùng tức giận phản kháng, sẽ mất nhiều hơn được dù thân thể cô trong giây phút cuối cùng cũng đã đang mềm nhũn
Vì thế bàn tay của Đinh Nhị Cẩu rút ra, sau đó ôm Điền Thanh Như vào trong ngực mình ôm xiết chặt một cái rồi đứng lên.
Đinh Nhị Cẩu cũng không có từng bước bức bách Điền Thanh Như , dù sao bên ngoài vẫn còn có người, với lại Đinh Nhị Cẩu cũng không có nghĩ đến đêm nay mình sẽ đắc thủ, còn nhiều thời gian, không cần phải mạo hiểm, nhưng nhìn đến Điền Thanh Như kia bộ dáng làm say lòng người, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy như vậy buông tay quả thực là có nhiều luyến tiếc.
– Ừ..em buông, hẹn gặp lại…
Không đợi Điền Thanh Như trả lời, nói xong hắn nhanh chóng quay người lặng lẽ đi mất hút.
Điền Thanh Như nhìn theo bóng dáng Đinh Nhị Cẩu đi khuất, trong lòng cô vô cùng khẩn trương, lo lắng, giống như người đàn bà đi vụиɠ ŧяộʍ bị người phát hiện vậy
Điền Thanh Như ngồi thẳng người, cô cũng có thể rõ ràng cảm giác thấy được tất cả trên thân thể của Đinh Nhị Cẩu phát ra hơi nóng nồng đặc mùi dương cương của gã trai trẻ, đôi đùi ngọc giờ như vẫn còn hơi ấm bàn tay của hắn tới lui trong lúc thật gần cái mu màu mỡ …
Mặt của cô lập tức ửng đỏ, chồng của mình mười ngày, nửa tháng mới trở về nhà một lần, với lại đối với chuyện tính dục cũng không thiết tha gì nhiều, cho nên hình ảnh của một gã trai trẻ mới lớn làm cho nội tâm của người đàn bả từng trãi nổi lên từng vệt sóng gợn lăn tăn, dù cách tiếp cận của hắn thật là thô bỉ.
– Thằng trai trẻ này như thế nào mà to gan như vậy, hắn thừa mình là phó viện kiểm sát lại là chị của Điền Ngạc Như, hắn… hắn thế nhưng, cũng dám cứ như vậy mà khiêu khích mình.
Nghĩ đến những điều này, trái tim Điền Thanh Như như là nhảy dựng, cái cửa miệng huyệŧ nhỏ nhắn nằm ẩn núp dưới cái âm hộ đẫy đà không kiềm hãm được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ mơ hồ, co rút lại, một giòng dịch nhờn từ từ bên trong tươm chảy ra cái khe hở .
Bây giờ Điền Thanh Như, có cảm giác mình toàn thân đều trở nên có chút nóng lên, cô thật không ngờ, chính mình đem Đinh Nhị Cẩu hẹn gặp mặt, thế nhưng lại kết quả cuối cùng không như ý định, điều này làm cho Điền Thanh Như có thất vọng, chết nỗi là ngoài ý muốn, gã trai trẻ lại táy máy tay chân với mình với nụ hôn cưỡng bức, nhưng lại giống như thuốc mê vậy, lại làm cho người đàn bà phong tình vạn chủng xinh đẹp cảm thấy hưng phấn.
Cuộc sống tìиɦ ɖu͙ƈ vợ chồng của Điền Thanh Như cũng không mỹ mãn, nhiều năm áp chế ham muốn ở trong lòng, làm cho người đàn bà xinh đẹp này có những đêm đều phải chịu nhịn hư không tịch mịch như là tra tấn, vì là muốn gia đình êm ấm, xinh đẹp thục phụ đem loại xúc động mạnh mẽ này, áp chế ở tại trong lòng, thỉnh thoảng lại lấy phương thức thủ dâʍ để phát tiết.
Nhưng cái loại phương thức này chỉ là tạm thời, dù sao không có cùng đàn ông làm một cuộc vui sướng tới cùng, với đao thật súng thật, cho nên ở sâu trong nội tâm, lại khiến cho Điền Thanh Như càng thêm khát vọng được đàn ông âu yếm.
Điền Thanh Như nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh một màn kia, cho tới bây giờ đều cảm thấy vẫn còn hoảng sợ không thôi, nếu quả như thật để cho Đinh Nhị Cẩu thò tay len vào được bên trong cái âm hộ của mình tới lui trong cái huyệŧ mẫn cảm kia của mình, thân thể mà chưa thỏa mãn được du͙ƈ vọиɠ, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, thật đúng là không thể lường được, vì lúc này cô ý thức được, dưới sự trêu đùa của Đinh Nhị Cẩu, bản thân mình thu được bao nhiêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nói cách khác, trong lúc đó từ trong cái miệng nhỏ nhắn dưới âm hộ đã chảy ra dịch nhờn của cơ động dục…….
Nghĩ đến bản thân chính mình trong lúc chỉ mành treo chuông lại có thể dằn lại cản được bàn tay của Đinh Nhị Cẩu đàng sờ soạng gần đến cái âm hộ, ngăn trở một lần có thể sẽ phát sinh ra chuyện ở bên ngoài, Điền Thanh Như lộ ra một nụ cười đắc ý.
………………………………………………………………………………….
…………………………………………………………………………………..
Trấn Độc Sơn có một thị trấn xa nhất, nhưng đó lại là một trấn về phương diện kinh tế thì khá hơn so với mấy trấn khác của huyện, tuy vậy trấn đó vẫn không được huyện coi trọng , có lẽ vì thị trấn đó xa xôi quá cách xa mặt trời…
– Chị Giai Giai này , chúng ta phải đến tận nơi đây làm gì đây? Nói gì thì nói chúng ta cũng không thể tự mình ngang nhiên đế mỏ than tìm người đòi tiền a.
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Yên tâm đi, chị Giai Giai của em có thừa biện pháp đối phó, Tiểu Đinh, em cứ đi theo phó chủ nhiệm Hồ là không sai đâu.
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở vị trí người lái xe , quay đầu lại vừa hỏi một câu , đã bị Trịnh Giai Đồng ngồi phía sau nghe thấy liền trả lời thay cho Hồ Giai Giai.
– Hì..chị Giai Đồng, em có nói gì đâu mà chị lại chĩa mũi dùi vào em.
Hồ Giai Giai cũng không phải là vừa , xoay mặt nhìn Trịnh Giai Đồng nói ra .
– Phó chủ nhiệm Hồ, chị nào dám đâu, chỉ là nói sự thật , chứ đâu như phòng giáo dục là thứ bị ghẻ lạnh, mỗi lần xuống đến các xã trấn , không có người nào mong muốn để ý đến chúng ta , rất khác xa bên ủy ban của phó chủ nhiệm Hồ, Tiểu Đinh , em chờ xem , lần này xuống dưới xã, phía dưới những người này vẫn phải nể mặt mũi của phó chủ nhiệm Hồ mà phải thuận theo ý thôi.
Trịnh Giai Đồng vừa cười đùa vừa nói .
Trịnh Giai Đồng từ lần trước cùng Hồ Giai Giai , Đinh Nhị Cẩu ăn bữa cơm về sau rồi cùng chung phát sinh mối quan hệ xáƈ ŧɦịŧ, về nhà liền hỏi chồng mình Khang Chí Minh có biết gì về Đinh Trường Sinh, cô không có ngờ đến hắn kinh nghiệm tính dục thật đúng là phong phú , đã vậy trước kia tại trường cấp 3 Hải Dương là người học giỏi nổi tiếng , ngay cả chồng mình Khang Chí Minh cũng cảm thán đứa nhỏ này không tiếp tục học thật sự là đáng tiếc, nhưng trong khoãng thời gian ngắn ngủi vài năm , hắn đã làm tới thư ký của chủ tịch Huyện, thầy giáo Khang Chí Minh cũng là có phần cảm thấy quá bất ngờ…
Đã có cái tầng quan hệ thân thiêt này, Trịnh Giai Dồng thuận thế bắt đầu gọi Đinh Nhị Cẩu là Tiểu Đinh , không gọi hắn thư ký Đinh nữa.
Còn về phần Hồ Giai Giai là chuyện của mình thì tự mình biết , hoàn cảnh của cô bây giờ so với trước kia rất khác, cho nên mặc dù đang cực lực tìm cách hướng về phía chủ tịch Trọng Hải dựa vào, nhưng cô không là một người đàn ông, cho nên rất nhiều chuyện làm không được, Hồ Giai Giai chỉ có thể là dần dần tiếp xúc qua Đinh Nhị Cẩu là nhân vật chính giữa bắc cầu, thông qua hắn để bày tỏ mình đã thuần phục Trọng Hải .
Tất cả những điều này không qua được tầm mắt của Trọng Hải, hiện tại thì Đinh Nhị Cẩu cũng chưa đủ kinh nghiệm để chống đỡ nổi công việc cấp bách trước mắt , ông cũng phải dựa vào một người lão luyện thông thạo tình hình ở chốn quan trường như phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Hồ Giai Giai, còn chủ nhiệm văn phòng Thường Hiểu Xuân thì ông chưa có ý định động đến, tất cả là vì muốn tạm thời ổn định tình hình trước đã .
– Phía trước là ủy ban của trấn Độc Sơn rồi.
Hồ Giai Giai chỉ vào trước mặt một tòa nhà rộng nói ra .
– À..đây là ủy ban trấn Độc Sơn, xem ra ngoại trừ trấn Thành Quan , tại đây là tốt nhất rồi , xem ra nơi này chắc có tiền, phó chủ nhiệm Hồ chủ nhiệm , phó phòng Trịnh, xem ra chúng ta hôm nay hoá duyên có hi vọng a.
Đinh Nhị Cẩu cười nói .
– Em có lẽ không biết, tòa nhà ủy ban này đều là các ông chủ mỏ than nhỏ xây dựng cho đấy, chắc chắn là trấn Độc Sơn có tiền.
Trịnh Giai Đồng cũng nói theo .
Có lẽ là Hồ Giai Giai đả có thông báo trước , khi xe của nhóm người Đinh Nhị Cẩu chạy vào ủy ban trấn, , bí thư trấn Trương Nguyên Phòng , chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường đều đi ra tiếp đón , đúng ta theo chức vụ của Hồ Giai Giai và thư ký huyện thì chủ tịch trấn không cần phải ra đến cửa lớn nghênh tiếp .
– Xin chào bí thư Trương, chủ tịch Tôn, hai người đều ra đây sao?
Hồ Giai Giai xuống xe cùng hai người chào hỏi , những người khác là nhân viên công tác hoặc là chức phó, Hồ Giai Giai có người nhận thức , có người không biết , cho nên không có đến từng người chào hỏi .
– Nghe tin lãnh đạo đến thị sát chỉ đạo công tác , chúng tôi nào dám ở trong nhà chờ a, vị này chắc là thư ký Đinh đi, ái chà… phó phòng xinh đẹp của phòng giáo dục cũng tới , lão Tôn, hôm nay nhớ thông báo cho căn tin chuẩn bị thêm vài món thức ăn , hai ta cùng các lãnh đạo uống vài ly rượu.
Trương Nguyên Phòng lớn giọng nói , ngữ điệu lúc nói chuyện như chuông lớn rổn rãng vang dội .
– Không thành vấn đề, chốc nữa tôi sẽ phân phó bọn hắn, các vị , xin mời vào trong phòng họp.
Tôn Quốc Cường đưa tay ra mời.