CHƯƠNG 294 : PHONG BA CHUYỆN TIỀN PHÚC LỢI CUỐI NĂM.
– ChỊ Hương Nguyệt , đừng nên làm khó em, thật sự em không biết chuyện này.
Đừng nói hắn không biết, nhưng nếu biết rõ , hắn cũng sẽ không nói.
– Hừm..thôi được, chị không làm khó dễ em nữa, nhưng chắc em cũng sắp lên chức chứ?
La Hương Nguyệt có chút tỵ nạnh nói ra .
– Làm gì có chuyện đó , đối với em công việc làm thư ký bây giờ đã rất thỏa mãn rồi, em không có ham mê quyền chức lớn như vậy.
Đinh Nhị Cẩu nói lời này mà không biết ngượng mồm, nhưng cũng hết cách rồi, trên quan trường , nói dối vẫn tốt hơn là lời nói thật .
– Dù cho em có muốn hay không , qua năm tới, chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng cũng trốn không thoát khỏi tay của em , bất quá có điều này chị nhắc nhở em, Hồ Giai Giai không phải là con người tốt để mà chung đụng, nếu đúng là cô ấy làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban , em cứ chờ xem , sẽ có trò hay để mà nhìn.
– Ai dà , cho em hỏi thăm chuyện này chị đừng để ý nhé, chị và phó chủ nhiệm Hồ có cái gì ân oán không vậy?
– Ân oán? Chúng ta đâu có gì mà ân oán , lâu nay là nước giếng không phạm nước sông , thôi sau này em cứ chừa lại cho chị một phần văn bản tài liệu là được rồi , nhớ kỹ , đừng chia cho chị những văn bản tài liệu cơ mật , phòng văn thư của chị gánh không nỗi trách nhiệm kia đâu , cứ đưa các tài liệu báo cáo không quan trọng là được, đồng thời chị cũng muốn xem qua văn phong của thư ký Đinh như thế nào , để học hỏi cách viết về sau phục tốt hơn cho lãnh đạo .
La Hương Nguyệt lời nói có chút hương vị châm chọc ở bên trong .
– Chị Hương Nguyệt , trong phòng của chị sao đầy mùi giấm vậy? Em ngửi thấy sao mà chua chát quá? Ha ha …
Hắn nói một câu với hai ẩn ý mà La Hương Nguyệt chỉ hiểu có một, đây là ý hắn nói cô sanh nạnh nên chua chát thì cô hiểu, nhưng ẩn ý thứ hai là ý nói cái âm hộ của cô bay mùi chua khắp phòng thì làm sao mà La Hương Nguyệt ngờ tới được…
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy mở cửa đi rồi , la Hương Nguyệt tức giận nhìn hắn đóng cửa, thật là muốn đạp cho hắn một đạp , cuối cùng cô chỉ có thể là nhún vai, về lại tới chỗ ngồi của mình , trên chiếc ghế da còn có lưu hương vị mồ hôi nồng nồng của gã con trai tràn đầy sức lực tuổi trẻ thật là ấm áp .
Nhưng bỗng La Hương Nguyệt có cảm giác là lạ , chợt nhớ tới Đinh Nhị Cẩu vừa rồi ngồi ở chỗ nầy , cô lập tức nhảy dựng lên , một cơn nổi da gà trên làn da mịn hiện lên ……………………………………………………….
…………………………………………………………………………..
Mặc kệ người khác nói cái gì , Hồ Giai Giai trước sau như một rất là bận rộn, đặc biệt là đã đến cuối năm , rất nhiều sự việc , khó có thể tưởng tượng, nhất là đang đứng mũi chịu sào một chuyện rất là quan trọng đó là tính toán phát phúc lợi cuối năm cho mọi người, đây cũng là lý do mà toàn bộ mọi người trong ủy ban đang mong ngóng chăm chăm nhìn theo cô.
– Thưa chủ tịch , đến cuối năm rồi, chúng ta có dựa theo năm ngoái phát phúc lợi cũng như vậy không?
Hồ Giai Giai đứng cách trước bàn công tác của Trọng Hải tầm một mét hỏi.
– Cô Hồ ạ , ngồi xuống rồi nói tiếp , năm ngoái phúc lợi có cái gì nhỉ?
Trọng Hải chỉ cái ghế trước mặt mình rồi hỏi.
Hồ Giai Giai hơi do dự một chút , cất bước đi về phía trước một bước , kéo ghế ra ngồi xuống , cô ngồi thẳng lưng, hai cái bắp đùi nghiêng về một hướng , thế ngồi này là tiêu chuẩn tư thế ngồi của đàn bà khi mặc váy, chỉ có điều hai mũi bàn chân cô hơi nhón lên nên không biết là vô tình hay cố ý vẫn lộ ra một ít cái qυầи ɭóŧ màu lam đang ôm lấy cái âm hộ bên dưới cặp đùi, một tay cầm xấp văn bản tài liệu, một tay cầm viết ký tên, chuẩn bị ghi chép ý kiến trọng yếu của lãnh đạo.
Nghe được Trọng Hải vừa hỏi, cô mở ra văn bản tài liệu bắt đầu báo cáo.
– Thưa chủ tịch, năm trước là mỗi người một túi 50 cân gạo, 50 cân đường, dầu phộng 20 cân , cá Hố hai hộp , Táo hai hộp , rau dưa hai hộp , cộng với 5000 ngàn đồng thẻ mua sắm.
Hồ Giai Giai báo cáo rất chi tiết cẩn thận .
– Nhiều như vậy? Những món này đều là do văn phòng ủy ban mua sắm hay sao?
– Không phải , ngoại trừ thẻ mua sắm, còn các món kia là phía dưới đưa đến.
– Vậy thẻ mua sắm là ai đưa?
– Thẻ mua sắm là tự chúng ta xuất tiền ra mua.
Hồ Giai Giai biết chắc chuyện cái thẻ mua sắm là sẽ có rắc rối , cho nên lời nói vô cùng mập mờ, nhưng vẫn bị Trọng Hải moi ra mà hỏi .
– Tất cả các món quà thì cứ như cũ mà phát , riêng thẻ mua sắm thì chấm dứt năm nay không có.
Trọng Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
– Thưa chủ tịch, như vậy thì không thích hợp lắm, mọi năm trước kia đều có , năm nay không phát, có thể là mọi người… . . .
– Không có việc gì , cứ làm theo lời tôi nói, nếu mỗi người 5000 ngàn , xem như ít nhất thì cũng mất hết 500 trăm ngàn rồi , kiếm ở đâu ra số tiền kia, trước kia mọi người xử lý như thế nào?
– Nếu không có tiền , trước kia ký sổ mua thẻ chịu nợ , qua năm rồi mới trả lại.
– Không có tiền thì đừng có phát , hiện tại tài chính của huyện đang ngặt nghèo khó khăn như vậy, làm gì có tiền để phát cái thẻ mua sắm này , lập tức gửi công văn đi cho tất cả đơn vị, kiên quyết không thể dùng hình thức thẻ mua sắm để hợp thức hóa thưởng bằng tiền mặt.
Trọng Hải hơi tức giận , tài chính ở huyện đang cạn kiệt đến dạng gì rồi, còn thêm cái tục tiền thưởng lễ mừng năm mới .
Hồ Giai Giai vốn định khuyên nhủ Trọng Hải , nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Trọng Hải, đành phải lui ra ngoài, bất quá lúc này khi ra ngoài cửa lại gặp thư ký Đinh Nhị Cẩu thư ký đứng cạnh cửa ban công .
Hồ Giai Giai không có ngừng lại, nhưng là hướng về phía Đinh Nhị Cẩu chỉ chỉ ngoài cửa , ý nói là có chút sự tình muốn đi ra ngoài hãy nói, Đinh Nhị Cẩu thấy vậy cũng vắt chân bước theo đi ra .
Từ khi cái lần Hồ Giai Giai một mình vào phòng làm việc của Trọng Hải tiến hành « nói chuyện « hơn hai giờ, thái độ của Hồ Giai Giai đối với Đinh Nhị Cẩu bây giờ hình như có thay đổi , nói như thế nào đây , tựa hồ là không có âu yếm hắn như trước kia nữa thì phải.
– Chuyện gì vậy chị Giai Giai ?
– Vừa rồi chị xin chỉ thị chủ tịch về việc phát tiền phúc lợi cuối năm , nhưng chủ tịch huyện nói năm nay thẻ mua sắm sẽ không có phát, đây là quy củ của hàng năm, chủ tịch huyện mới vừa tới , thì năm nay không có phát tiền , chị sợ đến lúc đó người trong ủy ban huyện sẽ xì xầm to nhỏ không tốt, tiếp tục như thế này đối với chủ tịch huyện mới sẽ không sẽ có ích lợi gì , hay là em đi khuyên nhủ chủ tịch vậy.
– Em cũng không dám đi đâu , hiện nay trong ủy ban huyện cũng xác thực là không còn bao nhiêu tiền, hay là em với chị lại đi kiếm mấy ông chủ ở mỏ than kiếm tiền vậy ?
– Mấy ông chủ mỏ than đá? Được đấy , việc này hay là cứ để rơi vào trên đầu mấy ông chủ mỏ than đá vậy, , những ông chủ này kiếm tiền mờ ám đen tối, bây giờ bị nặn ra chút máu cũng là bình thường thôi.
Hồ Giai Giai hưng phấn nói .
– Chị giai Giai à , em chỉ đùa thôi, đề nghị chị đừng nghỉ đến chuyện mấy ông chủ than đá nữa , vừa rồi đã lấy lý do là cần tiền mua sắm một đống bàn ghế học sinh nên bóp cổ bọn họ, lần này thì mình nói lý do gì , chẳng lẽ là nói vì phát tiền phúc lợi cho ủy ban huyện? Rủi bị người ta nắm bím tóc vì dính dáng đến ủy ban huyện thì mình biết trả lời sau đây? Em thấy việc này, chị cứ nghe theo lời chủ tịch Huyện, không phát thì không phát , không có cái thẻ mua sắm này , em không tin là mọi người phải quá khó khăn chật vật đâu mà chết đói đâu.
– Trời ơi, em không phải là người nội trợ trong gia đình , không biết là chị bị làm khó đến ngần nào đâu , hàng năm bởi vì chuyện phát phúc lợi dẫn đến không ít chuyện , năm nay nếu mọi người biết không có quyền lợi này , chắc chắn là sẽ có người đâm thọt thế này thế kia đấy, nếu không em nhận làm chuyện này vậy, chị lâu nay làm cũng đã đủ rồi.
– Ha ha , chị Giai Giai , việc này thì cần phải là người lão luyện như chị trấn giữ cục diện , em còn quá non thì sao mà làm được, tự em hiểu lấy khả năng của mình mà.
Hừ, chị đừng có hòng đem mấy chuyện khó khăn hư hỏng đổ lên trên người của mình, Đinh Nhị Cẩu thầm nghỉ trong lòng.