CHƯƠNG 297: CAM TÂM TRẢ GIÁ.
Sắp giờ tan việc, Đinh Nhị Cẩu nhận được một tin nhắn, không có gì khác ngoài một cái địa chỉ hẹn gặp, lúc mới bắt đầu hắn còn có chút nghi hoặc, nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn liều lĩnh một mình đón xe taxi đến đến cửa tiểu khu theo địa chỉ hẹn gặp mặt, trong lòng hắn biết, nơi đó nhất định là có một người phụ nữ đang đứng đợi hắn…………………….
……………………………………………………………………………………..
Chẳng thà không gặp thì chẳng sao, ngày đó sau khi bất ngờ chạm mặt với Đinh Nhị Cẩu, vợ chồng kiểm sát Viên Phương trở về nhà, với một sự lo lắng Đinh Nhị Cẩu sẽ không quên mối hận của lần bị đánh tại viện kiểm sát, đôi mắt căm hờn của Đinh Nhị Cẩu lúc bấy giờ chợt như xoáy vào bên trong tâm khảm của kiểm sát Viên Phương.
Nhưng Viên Phương không có nghĩ đến chuyện lại nghiêm trọng hơn mình tưởng, trưa hôm trên tay mình cầm một tờ tài liệu mật báo cáo của cảnh sát, sau khi xem qua Viên Phương choáng váng run rẫy, vì thế hắn liền nghĩ tới vợ mình Triệu Tuyết Vân, dưới tình huống này, hắn liền vội vã gọi điện thoại cho vợ mình đến viện kiểm sát gặp mặt.
Qua mối quan hệ với một người họ hàng thân quen làm ở bên cảnh sát thành phố Bạch Sơn, kiểm sát Viên Phương nhờ dò la thêm về tình hình của Đinh Nhị Cẩu trong giai đoạn từ khi rời khỏi ngành cảnh sát.
Viên Phương hiện tại đã xác định qua tài liệu an ninh mật mà viên cảnh sát lén lút cung cấp được, Đinh Nhị Cẩu là bạn của Thành Công và Kha Tử Hoa là hai nhận vật nổi cộm, nhất là Thành Công là con trai của phó chủ tịch thành phố, Đinh Nhị Cẩu hiện tại lại đang rất được chủ tịch Huyện Trọng Hải ưu ái, mà chống lưng cho Trọng Hải là người chú làm lãnh đạo trên tỉnh, đó là chưa kể mối quan hệ thầy trò với thiếu tá Chu Hồng Kỳ ở trung đoàn cận vệ Trung Nam Hải lừng danh…
Viên Phương cùng Triệu Tuyết Vân hai người ra bên ngoài tìm một cái quán cùng ăn cơm trưa nói chuyện.
Có tật giật mình lời nói không sai, tuy rằng hiện tại Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn chưa có ý định đả động gì đến kiểm sát Viên Phương, nhưng vợ chồng hắn ta lại đang ngồi ăn mà trong lòng thì lo sốt vó đứng ngồi không yên, bởi vì sang năm tình hình nhân sự của viện kiểm sát cũng có nhiều biến động, mà chính như viện phó kiểm sát Điền Thanh Như cũng đang chạy tìm nơi dựa dẩm, ngay cả vị trí trưởng phòng thông tin của Triệu Tuyết Vân dưới triều đại của vị chủ tịch huyện mới ít nhiều cũng bị ảnh hưởng nếu Đinh Nhị Cẩu xen vào.
Viên Phương trong lòng chua xót chưa biết cách nào tiếp cận với Đinh Nhị Cẩu, một thoáng ý nghĩ chợt hiện lên, trước mắt hắn hiện ra ánh mắt tham lam của Đinh Nhị Cẩu khi nhìn thấy vợ mình Triệu Tuyết Vân.
– Tuyết Vân thực xin lỗi.
Viên Phương gắp miếng đồ ăn rồi nói.
Triệu Tuyết Vân con ngươi trong vắt chằm chằm nhìn vào chén trà sâu kín hỏi:
– Anh có chướng ngại tâm lý sao?
Viên Phương đắng chát cười cười:
– Chỉ là có điều bất đắc dĩ, chướng ngại tâm ma tùy theo thời gian chuyển dời sẽ đi qua đấy, anh chỉ là xin lỗi em.
– Anh hãy cứ trung thực nói thẳng với em chuyện gì?
Triệu Tuyết Vân chằm chằm vào đôi mắt chồng mình.
– Bởi vì một bên là gia đình, một bên là con đường làm quan của chúng ta, làm anh rất áy náy, bên nào nặng bên nào nhẹ đây?
Viên Phương không dám nhìn thẳng vào mặt vợ mình, hắn đang có cảm giác bản thân mình đang bán linh hồn, lập lờ nói nước đôi nói không trả lời thẳng vào câu hỏi của Triệu Tuyết Vân.
– Chúng ta đều là người trong chốn quan trường , nhiều khi không làm chủ được bản thân mình, phần lớn là do hoàn cảnh quyết định mà chúng ta có phương thức làm việc, nếu như vẻn vẹn dựa trên đạo đức nói, thì anh là kẻ vô sỉ đấy, nhưng xét theo góc độ sự thật, đây là phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên, việc anh tạo ra mối bất hòa với Đinh Trường Sinh, anh phải nhờ em đích thân đứng ra bằng mọi cách hoặc dùng thủ đoạn lợi dụng thân xác cũng được, tìm cách gặp mặt hắn, giải quyết cho ổn thỏa trước khi sang năm mới, vì lúc ấy có nhiều biến động, anh sợ rằng nếu có việc xảy ra, chúng ta trở tay không kịp.
Triệu Tuyết Vân chưa bao giờ hoài nghi năng lực của chồng mình Viên Phương, trong lời nói luôn lộ ra ý chí quyết tuyệt cùng kiên nghị, đây cũng là điều cô yêu mến người đàn ông này, là người đàn bà từng trãi trong chốn quan trường, cô giờ đã hiểu ý của chồng mình muốn nói lên điều gì.
Một người đàn ông không để ý đến sỉ nhục đem vợ mình dâng tặng đưa ra ngoài, phải cần bao nhiêu dũng khí, Triệu Tuyết Vân không phải là đàn ông cho nên cô không rõ lắm, nhưng làm cho cô khó có thể cự tuyệt, cơ hồ phải nói là cam tâm tình nguyện thuận theo đề nghị của chồng mình, ngay cả chính mình cũng hoài nghi bản thân có phải là vấn đề đạo đức đã xảy ra vấn đề gì rồi…..
…………………………………………………………………………………………..
Triệu Tuyết Vân lúc này đang hồi hộp khẩn trương đi qua đi lại tại địa điểm ước hẹn với Đinh Nhị Cẩu, cô muốn đi mua một ít đồ vật để giảm bớt căng thẳng, thì chuông điện thoại lại đột nhiên đang lúc vang lên, nghe được kia chuông điện thoại, cũng không biết tại sao trong lúc bất chợt Triệu Tuyết Vân lại kích động, đi vài bước cầm điện thoại lên, nghe được bên kia điện thoại truyền tới kia giọng nói của Đinh Nhị Cẩu, lúc mới bắt đầu trong tim Triệu Tuyết Vân không khỏi nhảy dựng lên.
Đinh Nhị Cẩu đương nhiên không ngu đến nỗi xuất hiện trước mặt một người xa lạ, khi đến điểm hẹn theo địa chỉ trong tin nhắn, hắn bảo xe taxi dừng lại từ chếch bên kia đường xa âm thầm theo dõi…
Khi phát hiện Triệu Tuyết Vân vợ của kiểm sát Viên Phương đang qua lại nóng ruột đừng chờ hắn, nghi ngờ đây là một cái bẫy nên Đinh Nhị Cẩu cầm điện thoại ra gọi…
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Triệu Tuyết Vân không kịp chờ đợi, nhận cuộc gọi điện thoại, không khỏi nở nụ cười gian nói:
– Chị dâu, mạnh khỏe nha, mấy ngày nay thế nào, chắc là nhớ đến tôi nên hẹn gặp phải không?
Đinh Nhị Cẩu thông qua cửa kính xe nhìn đến, thấy Triệu Tuyết Vân đang nghe điện thoại của mình nhưng không nói gì, nên lên tiếng nói tiếp thăm dò:
– Chị dâu, đêm nay tôi không được vui lắm, rất buồn bả nên không đến nơi hẹn được, hay là đến nhà tôi chơi giải khuây vậy.
Nói tới đây, Đinh Nhị Cẩu quan sát nhìn Triệu Tuyết Vân….
Nghe được Đinh Nhị Cẩu vừa nói như vậy, Triệu Tuyết Vân không khỏi cắn môi một cái, nhẹ giọng nói:
– Nếu đến không được, vậy để hôm khác nhé!… tôi.. không nghĩ đến nhà..cậu chơi được.
Đinh Nhị Cẩu thấy Triệu Tuyết Vân tuy rằng nói như vậy, nhưng một đôi mắt to lại lộ ra một tia thần sắc như là toan tính điều gì đó, làm cho người ta không dễ dàng phát giác, nhìn đến đây, Đinh Nhị Cẩu trong lòng lại càng thêm có sự khuyến khích, dưới tình huống không rỏ ràng cô gặp hắn muốn nói chuyện gì, trong lúc hắn có mối bất hòa với Viên Phương nên hắn sẽ không dại gì xuất hiện lộ diện tại nơi đây, Đinh Nhị Cẩu thản nhiên nói:
– Nếu chị dâu không muốn đến nhà tôi thì thôi vậy, cũng tốt thôi, tôi cũng sẽ không quấy rầy chị dâu nữa, xin chào nhé…
Nói xong, hắn định cúp điện thoại, Triệu Tuyết Vân nghe được hắn nói đơn giản một câu hời hợt, chẳng những trong lòng không có cảm thấy thoải mái, mà lại chột dạ, dưới tình huống này, Triệu Tuyết Vân không khỏi vội vàng la lên:
– Đừng, đừng có cúp điện thoại.
Triệu Tuyết Vân phản ứng, cũng nằm trong dự liệu Đinh Nhị Cẩu, nhìn đến dáng vẻ Triệu Tuyết Vân, Đinh Nhị Cẩu không khỏi mỉm cười, tự tin mà nói:
– Chị dâu sao vậy, bộ luyến tiếc tôi sao…
Nghe được lời nói nham nhở của Đinh Nhị Cẩu, chợt đến đến lúc ánh mắt háo sắc của hắn lúc nhìn đăm đăm trên bầu vú của mình , Triệu Tuyết Vân khuôn mặt ửng đỏ lên, đã đến nước non này thì đành lật bài ngửa với hắn thôi vì không còn thời gian nữa, Triệu Tuyết Vân nói:
– Cậu… chỉ cần sau này không động đến Viên Phương chồng tôi, tôi chuyện gì đều cũng có thể làm….
Đinh Nhị Cẩu thấy Triệu Tuyết Vân trong mắt to tựa hồ lóe lên một tia sáng kỳ dị, nhưng lập tức biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là khuôn mặt do dự, nhìn đến đây, Đinh Nhị Cẩu trong lòng vui lên, lý do cuộc gặp mặt thì tạm thời đã hiểu hắn thật dài thở phào nhẹ nhõm, theo sự sắp xếp của hắn, là tám, chín phần mười thành công đấy, quả nhiên sau đó Triệu Tuyết Vân do dự trong chốc lát rốt cục nhỏ giọng nói tiếp:
– Vậy được rồi… tôi đi ra, ở địa phương nào gặp mặt vậy?
Đinh Nhị Cẩu đang chờ đúng là một câu nói này của Triệu Tuyết Vân, hắn nhỏ giọng nói ra thời gian, địa điểm gặp mặt với Triệu Tuyết Vân xong, liền cúp điện thoại, vội vã chạy về địa phương mà mình ước hẹn sắp xếp xong hết tất cả trước mọi chuyện, Đinh Nhị Cẩu nhìn đồng hồ, thời gian hẹn Triệu Tuyết Vân đã vượt quá mười phút rồi, Đinh Nhị Cẩu bồn chồn như một gã trai trẻ với mối tình đầu hẹn hò của mình vậy.
Đinh Nhị Cẩu nghĩ tới Triệu Tuyết Vân cái kia mạn diệu dáng người mặc dù cô cũng tầm 30 tuổi rồi, nhưng làn da thịt bóng loáng sáng ngời căng tràn như thiếu nữ, nhớ lại cặp vú kia cao ngất, rồi bất chợt nghĩ lại lúc bị Viên Phương hành hạ đấm đá mình, còn có một cái đèn với ánh sáng cực mạnh như thiêu nướng thân thể con người, đây là Viên Phương ra chiêu thâm độc và câu nói của Đinh Nhị Cẩu với Viên Phương đến giờ hiện lên rỏ ràng trong đầu hắn.
“ Hãy cẩn thận, có một ngày nào đó, cũng sẽ rơi xuống trong tay của người một nhà, đến lúc đó mày hối hận cũng không còn kịp nữa đâu! “
Nghĩ tới những điều này, Đinh Nhị Cẩu không khỏi mím môi lại một chút, hắc hắc..không ngờ bây giờ vợ của kẻ thù tự dâng lên trước miệng một cách cũng hơi khó hiểu, trong khi hắn chưa kịp có bất cứ hành động trả đủa nào, nhưng hắn cũng chẳng thèm quản đến vì sao, cứ hưởng thụ trước đã rồi tính sao vậy, đúng là trời cao có mắt, quả báo nhãn tiền…
Đinh Nhị Cẩu lựa chọn địa phương chỗ này là có nguyên nhân của hắn đấy, gần đây hắn mới mướn căn nhà ở cho Lưu Hương Lê, căn nhà gồm có hai phòng ngủ một phòng khách, vị trí nằm ở nơi giáp ranh bên ngoài của huyện, Đinh Nhị Cẩu không muốn cho Lưu Hương Lê gặp thêm phiền toái, chỉ là muốn mỗi khi nhớ đến Lưu Hương Lê , hai người có một nơi vắng vẻ để hẹn hò gặp mặt.
Chỗ này vốn chính là căn nhà bỏ hoang mới tu sửa lại, chung quanh cũng rất ít nhà ở, cho nên hiện tại cơ hồ có thể nói được là dấu vết con người ở đây rất hiếm, hết sức yên tĩnh, mà nói như vậy, thì rất dễ dàng hơn để cho Đinh Nhị Cẩu có kế hoạch hành động bước tiếp theo rồì, Đinh Nhị Cẩu chính là muốn cùng với Triệu Tuyết Vân ở bên trong làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không có người phát hiện, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, Đinh Nhị Cẩu không khỏi mỉm cười, vì mình chọn chỗ này rất là đắc ý, nghĩ đến đây, Đinh Nhị Cẩu nhìn chính mình bố trí tỉ mỉ qua căn phòng, hài lòng gật gật đầu, rồi mới mở cửa bước đi ra bên ngoài.