– Chuyện này… Miêu Miêu cháu không có khuyên qua mẹ cháu sao?
Đinh Nhị Cẩu không muốn tiếp tục bỗng dưng dính vào câu chuyện buồn của gia đình này nữa , lúc trước kia hắn giúp như thế, là vì bên trong nội tâm nhất thời thương cảm , nhưng chuyện này qua đi lâu như vậy , hiện tại Đinh Nhị Cẩu đang đem hết thảy tinh lực đều đặt ở trên con đường tiến thân làm quan, thời gian dần trôi qua, chuyện như vậy đã không còn làm hắn hứng thú , nhưng bây giờ đối mặt với lời thỉnh cầu của một đứa bé, hắn thật sự là không đành mở miệng cự tuyệt .
– Chú Trường Sinh cháu có khuyên cũng không có tác dụng , hình như mẹ cháu rất nghe lời của chú, hãy giúp cháu một chút đi, sắp đến tết rồi , trong nhà của cháu không có không khí gì chuẩn bị gì đón năm mới hết , cháu tự mình mình ở lại nhà rất sợ , do vậy lúc hồi nãy mới cùng mấy đứa bạn tới đây trò chuyện, cháu rất sợ hãi sống trong căn nhà buồn bả này.
Miêu Miêu duỗi ra bàn tay nhỏ bé, nắm thật chặt tay của Đinh Nhị Cẩu , như là sợ hắn chạy mất vậy .
– Được..được , chú đáp ứng cháu , sẽ khuyên nhủ mẹ của cháu được chưa?, À.. cháu vừa mới nói, ở trong nhà chưa có sắm sửa đồ vật gì để ăn Tết phải không?
– Vâng, mua cái gì mà mua , chắc là cũng giống như năm ngoái , mua mấy cân sủi cảo là xong, coi như là bước sang năm mới rồi.
Miêu Miêu buồn bã nói ra , trong lòng Đinh Nhị Cẩu cũng rất chua xót , hắn không khỏi nghĩ tới chính bản thân cô độc của mình , Miêu Miêu cũng còn may, dù sao vẫn có mẹ bên cạnh , mình thì một mình cứ sợ nhất là lúc đến tết khi thấy mọi người trong gia đình sum vầy quây quần bên nhau, những ngày này đúng ra thì hắn đều muốn tránh vào ở trong núi ,đợi qua tết rồi mới trở về , tâm trạng không có người thân bên cạnh cảm giác rất là tịch mịch cô đơn, dù có đền bù bao nhiêu vật chất cũng không bằng được .
– Đi với chú mau, hiện tại thời gian vẫn còn kịp chú đưa cháu đi dạo trên đường phố nhé.
Đinh Nhị Cẩu dắt Miêu Miêu đích tay đi hướng mình xe .
Miêu Miêu giờ phút này đã xem Đinh Nhị Cẩu như là người có thể dựa vào, đó là lời của ba cô đã nói, đây là là người rất tốt .
Thành phố Bạch Sơn có một phố đi bộ tầm 1 km đường dành riêng cho người đi bộ , tất cả các loại đồ tết có thể ở tại ở nơi đây đặt mua đầy đủ hết , Đinh Nhị Cẩu cảm thán hôm nay lại là phải tốn mớ tiền rồi , tất cả bao lớn nhỏ , đồ ăn uống vui chơi , chất đầy cóp sau xe hơi, càng thêm đáng giận con nhóc này còn chạy đến mua thêm một cái áo khoác ngoài bằng vải nỉ áo cho mẹ , đương nhiên là Đinh Nhị Cẩu trả tiền , xem ra Miêu Miêu thật là không có xem Đinh Nhị Cẩu như là người ngoài rồi.
– Miêu Miêu , cái cái áo khoác này cháu có biết kích thước của mẹ cháu không mà mua vậy?
Nhưng Miêu Miêu trả lời suýt chút nữa làm Đinh Nhị Cẩu nghẹn chết.
– Vì vậy chú phải để ý một chút , bởi vì cái áo này là chú trả tiền, không phải là cháu mua , đến lúc đó mẹ mặc không vừa , mẹ cháu nhất định sẽ nói là chú không có ánh mắt.
Miêu Miêu dí dỏm cười cười , đứa bé gái này , đây là nó quyết tâm dẫn mối giúp mẹ mình rồi.
Cái này thì Đinh Nhị Cẩu chịu thua rồi , đành phải để ý ráng nhớ đến hình dáng của Phó Phẩm Ngàn mà lựa chọn , trong lúc này thì Phó Phẩm Ngàn vẫn chưa biết gì, cô đang ở trong phòng học hướng dẫn học sinh tự học.
– Nhà các cháu giờ không còn ở trong trường học, nếu chú nhớ không lầm thì cháu đã nói là giờ đang ở túc xá phải không?
Mua đồ xong , Đinh Nhị Cẩu dưới sự hướng dẫn của Miêu Miêu, đem tất cả các món đồ sắm tết mang về nhà , trí óc non nớt của các đứa bé luôn là thực tế nhất, người đối với mình tốt , mình cũng sẽ đối tốt với người , người đối với mình không tốt, chắn chắn đối với người mình sẽ không thèm nhìn mặt, Miêu Miêu trên đường đi khuôn mặt vui vẻ nói liên hồi không ngậm miệng lại được , thỉnh thoảng nhìn về phía sau đuôi xe , một đống tràn đầy chiến lợi phẩm, cứ như là sợ chúng nó chạy mất vậy .
– Cháu bây giờ là đã lên cấp hai rồi, trường cấp 3 Bạch Sơn cách trường học của cháu có chút xa, mẹ cháu không đưa cháu đi học được thì lại lo lắng , vì thế nên lại dọn nhà đi, đến gần trường học của cháu thuê một phòng nhỏ, như vậy , mẹ cháu cũng không cần phải đón cháu đi học.
– Vậy thì mẹ cháu đi dạy học lại có chút xa?
– Aí dà , đành chịu chứ biết làm sao bây giờ , cháu thật muốn chính mình nhanh lớn lên, như vậy thì mới có thể kiếm tiền nuôi sống mẹ.
Miêu Miêu vẻ mặt ưu tư nói ra .
Đinh Nhị Cẩu quả thật là muốn nói, này cô bé, bây giờ cháu cũng có thể nuôi sống mẹ cháu rồi , nhìn xem đồ vật ở bên trong sau cái cốp xe này, đầy đủ cho hai mẹ con ăn đến 15 tháng giêng rồi.
Đi theo Miêu Miêu vào trong phòng , hoàn toàn chính xác , trong căn phòng không khí không có gì là mùa xuân đang đến cả , trách không được cô bé không muốn ở lại nhà , dưới sự trợ giúp của Đinh Nhị Cẩu, đem đèn lồng treo lên cao, còn có miếng giấy thần tài dán vào trên tường, đem đồ tết mang đến bày ra trong phòng, cả gian phòng thoáng cái đã sinh động lên, lúc này mới có hương vị tết đến ở trong nhà.
Làm xong những việc này , thời gian đã không còn sớm , Đinh Nhị Cẩu nhớ tới đến giờ hẹn với Lăng Sam , vì vậy định trở lại trường học , Miêu Miêu cũng muốn cùng đi , cô bé bảo là muốn đi đón mẹ của cô về, cô gái nhỏ này , tâm tư không phải bình thường, quả nhiên vừa đến trường học , Đinh Nhị Cẩu đã bị Miêu Miêu túm tay kéo đến phòng làm việc của Phó Phẩm Ngàn, cũng vừa trùng hợp Phó Phẩm Ngàn đang ở tại trong phòng làm việc .
– Mẹ , xem ai đến đây này?
Miêu Miêu nắm lấy vạt áo Đinh Nhị Cẩu nói.
– Là..cậu sao? Làm gì lại.. tới nơi này?
Phó Phẩm Ngàn kinh ngạc, lời nói hơi lắp bắp , người đàn ông trẻ tuổi này đối với cô thật sự là quá quen thuộc, trong lúc mình gian nan khó khăn nhất, chính hắn trợ giúp cho mình vô vụ lợi.
– Mẹ , chú Trường Sinh nói là đến thăm mẹ đấy , hai người nói chuyện đi , con đi ra ngoài.
Miêu Miêu láu cá nháy mắt với Đinh Nhị Cẩu mấy cái , đóng cửa lại rồi chạy đi.
– Cái con bé này… Trường Sinh , mời ngồi , để tôi rót cốc nước.
Phó Phẩm Ngàn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại , khôi phục lại sự ưu nhã tài trí của một cô giáo.
– Cảm ơn , thôi khỏi làm phiền chị , em còn phải đi ngay bây giờ.
Đinh Nhị Cẩu khách sáo nói, và muốn để cho cô giáo Phó Phẩm Ngàn tự nhiên hơn nên hắn xưng hô rất thân tình.
– Uống nước cái đã, cậu tìm tôi có việc gì không?
Phó Phẩm Ngàn đưa cốc nước cho Đinh Nhị Cẩu rồi hỏi.
– Không có việc gì , chỉ là ghé thăm chị một chút cùng Miêu Miêu, đã cuối năm rồi, xem mẹ con hai người sinh hoạt như thế nào , có cái gì cần giúp không.
Đinh Nhị Cẩu lựa lời nói ra.. .
– À thì ra là như vậy, cám ơn , chúng tôi hiện nay rất tốt , hôm nay học sinh nghỉ tết phần đông đã trở về nhà , tôi cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.
– Cô giáo Phó , có đôi lời em không biết có nên nói hay không? Chuyện công tác không phải là một ngày, hai ngày thì có thể làm xong, Miêu Miêu hôm nay có tâm sự với em , đã thật lâu rồi không có trông thấy chị cười , dù cho chị có rất nhớ cuộc sống trước kia , dù cho công tác bận rộn thế nào đi nữa, cũng phải chiếu cố tốt gia đình của mình bây giờ , đặc biệt là Miêu Miêu , hiện tại cô bé đang trong thời kỳ trưởng thành, dễ dàng sinh sôi nẩy nở những cảm xúc bộc phát trái ngược , cho nên đối với cô bé rất cũng cần đến sự quan tâm chăm sóc của chị đấy.
– Vấn đề này tôi biết, có phải là Miêu Miêu đã nhờ cậu nói với tôi?
– Không có , cô bé chỉ tâm sự thôi , coi như nếu có cơ hội chị và Miêu Miêu trao đổi với nhau nhiều hơn một chút đi, bây giờ em còn phải chạy về huyện Hải Dương , cũng không ngồi lâu được, cô giáo Phó, xin hẹn gặp lại.
Đinh Nhị Cẩu thật sự là không biết nói thêm cái gì nữa, đối mặt với Phó Phẩm Ngàn một người đàn bà trí thức tài giỏi, hắn luôn có một loại cảm giác có tật giật mình .