CHƯƠNG 305: LỜI HỨA ĐẦU NĂM MÙNG 1 TẾT.
– Hừ.. cháu còn trẻ tuổi , mọi thứ phải có tiết chế , nếu cháu cứ tiếp tục như vậy , sớm muộn gì cũng chết trên bụng của đàn bà , cháu bây giờ đã là người của chính phủ , mọi vấn đề phải chú ý tới, rất nhiều cán bộ bây giờ , nếu không chết về phương diện kinh tế, thì cũng tiêu tan sự nghiệp vì đàn bà , cháu coi chừng đừng để sa chân vào hai còn đường này.
Chứng kiến dáng vẻ của Đinh Nhị Cẩu, Vương Gia Sơn không khỏi cười khổ nói .
– Ông yên tâm đi, trong lòng cháu nắm chắc biết làm gì , hay là đêm nay chúng ta uống chút rượu đi.
Đinh Nhị Cẩu muốn nói lãng sang chuyện khác nên đề nghị.
– Ông uống rượu thì còn có thể , cháu không được uống , mà phải tiếp tục uống thuốc , đợi lát nữa ông sẽ cho cháu thêm mấy thang thuốc, mấy ngày nay nếu là còn ở lại , ngay ở chỗ này uống hết , nếu đi , thì phải mang theo thuốc để uống, hừm….được rồi nếu nói thuốc không có tác dụng, tối nay ông sẽ chứng minh cho cháu xem ông như thế nào, chính ông cũng thường xuyên bồi bổ cơ thể bằng mấy thang thuốc mà cháu chê này…hừm…
– Trời đất uống nữa chết con mất…! Năm hết tết đến rồi , uống thuốc không tốt lắm đâu.
Đinh Nhị Cẩu gương mặt cay đắng .
– Hừ..ông không cần kiêng cử nhiều như vậy, vừa rồi khi cháu vừa đến đây , ông đã nghỉ đến một chuyện muốn nhờ đến cháu , nếu cháu đồng ý, ông có chết đi cũng không tiếc nuối, coi như là họ Vương của ông không có bôi nhọ tổ tông.
Vương Gia Sơn ngồi đối diện vớ Đinh Nhị Cẩu trên ghế nhỏ, nghiêm trang nói :
– Ông à… chuyện gì mà nghiêm túc dữ vậy, năm hết tết đến rồi , ông đừng có làm cháu sợ.
Đinh Nhị Cẩu nói đùa .
– Ông không có nói giỡn , nếu ông trời không sắp đặt ông gặp cháu thì bổn sự này nhất định là sẽ theo ông chôn vùi cùng với cái quan tài, thằng nhóc cháu vẫn là người xem như có lương tâm , không giống với những người kia thông đồng làm bậy , ông cũng có họ hàng con cháu đấy, nhưng từ khi con của ông chết , không ai chịu vì ông mà xuất đầu lộ diện , lúc ấy ông có cảm giác chán chường thất vọng không muốn sống nữa , nên mới không ngừng khiếu oan , mấy năm trôi qua rồi, cuối cùng vẫn không được gì, thật ra ông cũng biết, người ta làm như vậy cũng là vì ăn công lãnh lương, bọn họ chỉ là người bị sai khiến mà thôi, có biện pháp nào khác đâu.
Vương Gia Sơn càng nói càng thương cảm , trong ánh mắt thậm chí còn có chút nước mắt.
– Sao cháu nghe ông nói như là những lời di chúc vậy, năm hết tết đến coi chừng là điềm xấu , qua tết muốn nói gì thì nói , được không ông?
– Thằng nhóc này, quanh năm suốt tháng cháu được mấy ngày ở lại nhà của ông , rất khó khăn ông mới gặp lại cháu , không nói bây giờ thì đến lúc nào nữa , cháu nói đúng rồi, đây là di nguyện của ông, điều ông muốn nói đây là ông có biết về một số y thuật gia truyền , cháu thì không có cơ hội để học hỏi rồi , thứ nhất là cháu không có thời gian , thứ hai ông cũng không có nhiều thời giờ để dạy cho cháu, nhưng trong nhà của ông, tổ tiên có truyền lại một quyển sách thuốc, có vài thang thuốc thuộc loại bí truyền, nay ông cho lại cháu quyển sách thuốc này, nếu cháu thích thì tự nghiên cứu, còn nếu không có thích thú , cháu tiễn tặng cho người nào có duyên hoặc là quyên góp cho viện y học nhà nước cũng được , đó là chuyện của cháu tự quyết định , cuộc đời của ông cũng chỉ có quyển sách thuốc này là quí giá nhất , coi như là báo đáp lại ân tình của cháu.
Vương Gia Sơn rất là trịnh trọng , Đinh Nhị Cẩu có cảm giác được chuyện này không có đơn giản như vậy, từ sau lưng hắn chợt đổ mồ hôi .
– Ong không có sao chứ , nếu ông có chuyện gì thì nhất định phải nói cho cháu biết , có phải ông mắc phải bệnh nan y gì rồi không ?.
Đinh Nhị Cẩu duỗi tay nắm lấy tay của ông lão Vương Gia Sơn hỏi, nét mặt biểu lộ sự lo lắng tuyệt đối không phải là giả vờ cho có lệ .
– Đúng là thằng nhóc này không có trông mong gì điều tốt vơi ông hết, năm hết tết đến rồi còn rủa ông mắc bệnh nan y.
Vương Gia Sơn giả vờ tức giận hất tay Đinh Nhị Cẩu sang một bên .
Hai ngày nay ở trong nhà của ông lão, Đinh Nhị Cẩu chỉ quanh quẩn với ông không có đi đâu , hắn chính tay nấu cơm cho hai người, , từ khi cha mẹ qua đời , về bếp núc hắn cái gì đều tự học bếp núc, nấu cơm thì quá đơn giản với hắn , trong lúc này thì tủ lạnh cũng được đưa tới , Đinh Nhị Cẩu lại chạy lên trên thị trấn mua không ít đồ ăn , nhét vào bên trong tủ lạnh.
Đương nhiên là trong hai ngày này Đinh Nhị Cẩu uống không ít thuốc, sáng trưa chiều , không có lúc nào nghỉ ngơi , Vương Gia Sơn đã vậy còn làm khổ thêm cho hắn, còn dùng thuốc Đông y nấu lên cho Đinh Nhị Cẩu ngâm chân , tác dụng thì khoan nói , nhưng cảm giác khỏe khoắn trong cơ thể rỏ ràng là có khác trước.
Cứ như vậy đã đến sáng sớm mùng 1 tết, bởi vì Đinh Nhị Cẩu còn muốn đi lên trên tỉnh chúc tết cho gia đình của chủ tịch Trọng Hải, cho nên thức dậy rất sớm từ lúc trời còn chưa sáng, sau khi Đinh Nhị Cẩu cùng Vương Gia Sơn cúng bái trời đất tổ tiên xong , Đinh Nhị Cẩu thúc giục Vương Gia Sơn ngồi trên cái ghế dựa lớn ở giữa nhà , Vương Gia Sơn còn chưa có biết hắn định làm gì thì Đinh Nhị Cẩu đã quỳ gối cúi rạp đầu xuống trước mặt Vương Gia Sơn , dập đầu thưa:
– Ông à… cháu và ông trước kia không thân cũng chẳng quen , nhưng từ hôm nay trở đi , ông chính thức là ông nội của cháu , Đinh Trường Sinh xin thề , chỉ cần ông còn sống một ngày , thì cháu còn chăm sóc ông một ngày , mãi mãi cho đến khi ông cỡi hạc về trời.
Đinh Nhị Cẩu lựa chọn ngay ngày mùng 1 đầu năm, hướng về Vương Gia Sơn biểu đạt , đủ thấy hắn tất trịnh trọng và thật lòng .
– Ai , thằngnhỏ này , đâu cần phải thề thốt như vậy chứ , tâm ý của cháu thì ông biết mà, mau mau đứng dậy đi.
– Ông nội , nếu về sau ông còn muốn đi khám bệnh kiếm sống thì cứ làm , còn nếu không muốn đi khám bệnh nữa, cháu sẽ nuôi dưỡng ông , thu nhập của cháu bây giờ dư sức lo cho ông , nhưng nói về y thuật của ông , cháu sẽ tận lực học , học được chút nào thì hay chút đó , vạn nhất ngày nào đó không muốn tiến thân trên con đường làm quan , cháu còn có thể giống như ông , làm người chữa bệnh cũng có thể kiếm miếng cơm ăn qua ngày, đúng không ông?
– Cháu này , ông chỉ là sợ cháu không có đủ kiên nhẫn, được rồi , cháu đã có tâm ý học , ông thừa dịp mình còn có thể nhúc nhích, sẽ dạy cho cháu , tiếp thu được bao nhiêu thì đó là năng lực của bản thân cháu.
Vương Gia Sơn thật cao hứng , dù sao những thứ đồ chơi thuốc men chữa bệnh này, rốt cục có người để truyền dạy rồi , cho nên mùa xuân năm nay , thật đúng là khởi sắc tươi đẹp .
Tờ mờ sáng , Đinh Nhị Cẩu đã ăn xong sủi cảo đầu năm , liền cho xe chạy đến tỉnh, từ nơi này đến tỉnh thành lộ trình khá xa, vì thế cho dù Đinh Nhị Cẩu lên đường rất sớm , lúc đến tỉnh, cũng đã là hơn 10 giờ sáng rồi, hắn trực tiếp lái xe đến khu cư xá Tỉnh ủy Chúc Gia Viện đậu ở ngoài cổng vệ binh, trực tiếp đi vào là điều không có cửa, với lại có đi được vào trong cũng không biết nhà Trọng Phong Dương ở đâu , chi bằng ở ngay cửa cổng vệ binh gọi điện thoại cho Trọng Hải, phái người đi ra đón hắn.
Hắn cũng không biết sở thích của Trọng Phong Dương là gì , hơn nữa ông ta chức vụ lớn như vậy , cũng sẽ không để mắt đến quà cáp của tên lính lác như hắn, hắn thật ra là không có ý định mua quà cáp gì, nhưng Vương Gia Sơn thì suy nghĩ khác hắn , ông lão vừa nghe nói hắn phải đi gặp quan lớn, cho rằng không mang theo một ít quà cáp sao được, người ta nói cho ngươi đừng có mang theo quà cáp gì hết đó là khách sáo với ngươi , nếu như chính ngươi tưởng thật , vậy thì ngươi thật sự là quá khờ khạo , cho nên Vương Gia Sơn bắt hắn phải mang lên trên xe vài hũ rượu thuốc do chính tự tay ông ngâm thảo dược, những hủ rượu thuốc này đã chôn ở dưới đất hơn 10 năm rồi.