CHƯƠNG 347: NÂNG ĐỠ DO CÓ..CẢM TÌNH.
Đúng theo kế hoạch cuộc bầu cử bỏ phiếu thành công mỹ mãn, không ngoài dự tính, chủ tịch Trọng Hải nhận được toàn bộ phiếu bầu, đối với kết quả như vậy, trưởng phòng tổ chức thành phố Bạch Sơn Hạ Minh Tuyên rất hài lòng đánh giá cao độ, tán thưởng huyện Hải Dương tổ chức cuộc bầu cử thành công, đến bước này, Trọng Hải mới chánh thức trở thành chủ tịch huyện Hải Dương.
Nói ngắn lại, đây là một đại hội thắng lợi…đại hội thành công…đại hội dân chủ, thực hiện đầy đủ ý đồ của tổ chức……………………………………………
………………………………………………………………………………………
Chuyện quan trọng như vậy nên không cần Đinh Nhị Cẩu ra mặt, bưng trà rót nước trong cuộc bầu cử đã có Hồ Giai Giai đi theo, với lại đôi tay của Đinh Nhị Cẩu vết thương vừa mới đóng vảy, không thích hợp để hắn xuất đầu lộ diện …..
……………………………………………………………………………………………….
Tại văn phòng của chủ tịch huyện, Trọng Hải vừa mới tiễn đưa trưởng phòng tổ chức cán bộ thành phố Hạ Minh Tuyên ra về, ngồi xuống uống một ngụm trà ngon Đinh Nhị Cẩu vừa ngâm, lại đem chén trà đưa cho Đinh Nhị Cẩu ra hiệu hắn rót nữa tiếp tách trà nữa , thấy vẫn còn rất khát .
– Lãnh đạo , xin chúc mừng.. chúc mừng, tối nay có tổ chức ăn mừng không?
– Ăn mừng cái gì mà ăn mừng, giờ này công việc chỉ là mới bắt đầu, à.. chị dâu cậu sao không có trở về, trong khe núi kia có lực hấp dẫn mà níu chân cô ấy được vậy?
Trọng Hải hỏi mà không quan tâm lắm.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu trong nội lòng lo sợ, muốn đem mọi chuyện mà Tạ Phương Quỳnh đề nghị với hắn đều nói cho Trọng Hải biết , nhưng hắn lại suy nghĩ, người ta là đôi vợ chồng, mình chỉ là một thư ký quèn, nói ra thì chẳng khác gì xúi giục chuyện tình cảm vợ chồng nhà người ta sứt mẻ, ngay cả thằng đầu bò cũng không ngu không làm như vậy , bất luận như thế nào đi nữa , người ta là đôi vợ chồng, có đánh nhau thì cũng chung giường ngủ, mình chỉ cần hớ hênh nói không suy nghĩ là muôn đời không ngóc đầu lên được.
– Dạ…hình như là chị dâu muốn mở một quán ăn- nhà nghỉ tại nơi đó thì phải.
Đinh Nhị Cẩu nói ra nguyên nhân Tạ Phương Quỳnh ở lại.
– Mở quán ăn- nhà nghỉ? Đó là một nơi hoang vắng mở cái gì nhà nghỉ, đây chẳng phải là dư tiền nên mang đi đốt hay sao?
– Em cũng không rõ ràng lắm, chị dâu nói chỗ đó sau này con đường làm xong , nhất định sẽ trở thành một nơi giao thông tấp nập, thôn Lê Viên nhất định sẽ phát triển vượt bực, cho nên đi tắt đón đầu trước….
Trọng Hải vừa nghe đến thôn Lê Viên, liền trợn mắt ra nhìn Đinh Nhị Cẩu, trong lòng của ông đã hiểu, Tạ Phương Quỳnh tính toán điều gì liền rõ ràng, vì vậy không nói thêm câu nào nữa .
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu muốn lui ra ngoài, Trọng Hải gọi hắn lại:
– Tôi chuẩn bị bổ nhiệm cậu kiêm nhiệm luôn chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng huyện, cậu về sau phải làm nhiều việc hơn đấy, hãy nắm chặt cơ hội, tự rèn luyện bản thân mình, trong cơ quan làm việc nào ra việc nấy, không thể trộn lẫn việc thư ký với việc làm chủ nhiệm vào một , tôi hi vọng cậu sẽ học tập được nhiều hơn , còn cái bằng cấp khoa chính quy đến khi nào thì cậu mới có thể có được vậy?
– Chắc là cuối năm nay sẽ có, em đã lọt qua vài cửa, phần thi còn lại cũng không thành vấn đề đâu.
– Ừ, đầu óc cậu thông minh, chờ ấy xong bằng cấp chính quy, tôi tìm mối quan hệ , đưa cậu đến trường đảng tỉnh ủy tham gia lớp nghiên cứu sinh, thời buổi bây giờ bằng cấp không phải là vạn năng, nhưng không có bằng cấp thì tuyệt đối không được.
– Cảm ơn lãnh đạo, em nhất định sẽ làm tốt công việc được giao. À quên! Nhất định làm rất tốt công việc được lãnh đạo giao.
– Được rồi, bây giờ thì cút đi.
Trọng Hải vừa cười, vừa đuổi hắn đi.
Đinh Nhị Cẩu vừa mới trở lại văn phòng, lại nhận được điện thoại từ ngoài cổng bảo vệ , báo là có một cô gái muốn gặp chủ tịch huyện, cô gái còn mang theo một số nông sản .
Đinh Nhị Cẩu có chút chóng mặt, đây là thế nào, mấy ngày nay chủ tịch huyện phạm vào mệnh đào hoa hay sao? Toàn là phụ nữ đến tìm đến tìm, hắn liền xuống lầu nhìn xem, vừa đi đến cổng , đã nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh một đống bao lớn nhỏ, đang ngóng vào bên trong, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy rất quen mặt, nhưng trong lúc bất chợt hắn không nhớ nổi đã gặp mặt ở nơi nào.
– Thư ký Đinh…thư ký Đinh, là tôi đây.. Hồng Tiểu Vũ, cô giáo ở thôn Trịnh Gia.
Cô gái thấy Đinh Nhị Cẩu không nhận ra mình, nên vội vàng hô lớn .
-À..thì ra là cô giáo, hèn chi tôi thấy rất quen mặt, cô đến…..?
– Thư ký Đinh, chủ tịch huyện có rãnh không? Tôi muốn gặp chủ tịch Trọng nói chuyện một chút rồi sẽ đi ngay, không có chậm trễ việc của chủ tịch đâu.
Hồng Tiểu Vũ đi đến Đinh Nhị Cẩu trước mặt năn nỉ .
– Gặp chủ tịch huyện thì không có vấn đề gì, nhưng cô mang theo bao lớn bao nhỏ để làm gì, chủ tịch huyện không có nhận tặng lễ của cô đâu.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói.
– Sao anh biết hay vậy, những đồ này đúng là mang đến cho chủ tịch Huyện, nhưng không phải là của tôi , tất cả là do người dân ở trong thôn biếu tặng , bọn họ nói rằng chủ tịch huyện đã giải quyết vấn đề lớn về việc bàn ghế của học sinh cho con em của bọn họ nhân dịp tôi đi lên huyện mua văn phòng phẩm cho trường nên yêu cầu tôi mang đến giùm cho họ, anh cũng không thể để cho tôi phải tự mang vác về lại, nặng lắm đấy .
Hồng Tiểu Vũ cười cười nói .
– Ưʍ..thôi thế này đi , đồ đạc cứ tạm để lại đây, tôi dẫn cô giáo đi gặp chủ tịch Trọng, có nhận quà hay không là do chủ tịch định đoạt nhé.
– Được, cám ơn anh ..thư ký Đinh, trưa nay tôi mời anh ăn cơm, ở trên huyện này anh so với trấn tốt hơn nhiều , tại trên trấn nếu tôi muốn gặp thư ký trấn, cũng phải chờ đợi cả buổi …
Hồng Tiểu Vũ có chút châm chọc nói, Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu, người ta ở từ xa mãi trên núi, ủy ban trấn chẳng những không đến giúp đỡ về chuyện giáo dục , ngược lại còn không thèm hỏi thăm đến, thậm chí có nơi còn gây chuyện khó khăn , cái này thật đúng là quan phụ mẫu không ngó ngàng gì đến con dân..
– Cô giáo Hồng, tôi nhớ lúc trước cô có nói nếu là không trở về mà cứ ở lại thôn Trịnh Gia dạy học, bạn trai của cô sẽ chia tay, vậy bây giờ thế nào rồi?
Đinh Nhị Cẩu đổi chủ đề hỏi.
– Ặc, thật ra là tôi muốn quay về, nhưng trước khi đi , những đứa trẻ kia cùng với cha mẹ mang đến cho tôi tât nhiều quà cáp giống như bây giờ tôi mang theo đến đây vậy, nhìn xem ánh mắt của bọn họ, tôi không nỡ ra đi, cũng không nỡ nói ra miệng là sẽ không quay lại , cho nên vừa mới về nhà ăn tết xong, không còn cách nào khác, tôi không đành ly khai những đứa bé học sinh ở đây rồi.
-Vậy cô giáo giải thích với bạn trai mình sao?
– Bạn trai tôi không chịu cũng không được, hiện tại ổn thỏa rồi, anh ta cuối cùng cũng đi theo tôi, hiện tại đang xử lý thủ tục, tầm tháng sau có thể điều đến đây công tác.
Hồng Tiểu Vũ cười to, giống như là cô đã làm thành công một chuyện thật vĩ đại vậy .
– Thất sao? Như vậy thì tốt quá, cũng nhận ra được, anh ta rất là yêu thương cô , chứ nếu không làm sao rời bỏ được nếp sống ưu việt sinh hoạt trong thành phố mà cùng cô tới chốn này.
– Anh ấy là là bác sĩ, tôi tới đây cũng là muốn nhờ chủ tịch huyện giúp đỡ , xem có thể sắp xếp công việc cho anh ấy vào bệnh viện huyện được không?
Nói tới chỗ này, Hồng Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng đỏ mặt lên .