CHƯƠNG 351: THỦ TIÊU..
-Thủ trưởng, tôi cảm thấy chúng ta có lẽ lập tức áp dụng ngay biện pháp cấm rời khỏi nơi cư trú đối với Trịnh Tam Gia mới được.
Miêu Chấn Đông đứng ở trước mặt trường công an huyện Trần Quân Vĩ báo cáo đề nghị.
– Cậu cảm thấy? Chứng cớ đâu? Cậu dùng lý do gì áp dụng biện pháp cấm rời khỏi nơi cư trú đối với hắn! Miêu Chấn Đông, cậu không phải là không biết hắn là con của ai chứ ?
– Chứng cớ? Thủ trưởng.. xế chiều hôm nay còn có người gặp được Ngưu Nhị Đản, nhưng bây giờ Ngưu Nhị Đản giống như là bốc hơi biến mất, mà ai cũng biết Ngưu Nhị Đản là tay chân thân tín của Trịnh Tam Gia, cái này chẳng lẽ không phải là chứng cớ nguyên vẹn sao? Với lại hiện tại vụ án này lãnh đạo ở trên chú ý đến như vậy , nếu như chúng ta bỏ qua manh mối này, chỉ sợ sẽ rất bị động.
Miêu Chấn Đông biết rõ Trần Quân Vĩ cố kỵ đến cái gì, nhưng hắn không cần quan tâm đến nhiều như vậy, cụ thể là người cầm đầu vụ nổ đã xác định được được , nhưng kẻ chủ mưu đứng đàng sau tấm màn đen chưa có móc ra được , đối với một vụ án mà nói, đây là một sự thất bại, tại vì Miêu Chấn Đông có thể kết luận, vụ án này chủ mưu chính là Trịnh Tam Gia, chỉ có điều nhân vật mấu chốt Ngưu Nhị Đản đột nhiên mất tích, làm vụ án có khả năng đi vào ngỏ cụt .
– Cậu đi về trước đi, tiếp tục lùng bắt Ngưu Nhị Đản, còn chuyện cậu đề nghị , tôi sẽ cân nhắc, Miêu Chấn Đông, cậu cũng phải hiểu nỗi khó xử của tôi.
"Được rồi,thủ trưởng, dụng binh thì phải thần tốc bất ngờ, tôi chị sợ thời gian kéo dài càng lâu, sự tình càng khó xử lý………………………………….
………………………………………………………………………………….
Sau khi cùng Hoắc Lữ Mậu trò chuyện vài câu, Trịnh Tam Gia đã biết được đại khái vấn đề, lúc trở lại nhà riêng, đã hơn 9 giờ tối, hắn bước vào phòng ngủ, lấy trong tủ rượu ra một chai rượu đỏ , màu rượu đỏ thẫm tựa như là máu trong ly rượu lắc lư, lúc này Trịnh Tam Gia lần đầu tiên cảm thấy sự việc mình đã không thể khống chế được, hắn thật không ngờ đến một tên Cổ Thành Lượng chết lại dẫn đến nhiều phiền toái như vậy, lại càng không nghĩ tới bối cảnh của Cổ Thành Sáng có liên hệ lớn như vậy , cho nên vào giờ phút này, hắn biết mình phải hành động như thế nào rồi.
Giương cổ lên, đem rượu toàn bộ ly rượu nốc hết vào trong cổ, lấy điện thoại ra định gọi, nhưng bất chợt hắn ý thức được sự nguy hiểm, nên nhẹ nhàng để lại điện thoại di động lên bàn, bởi vì cảnh sát đã bắt đầu truy lùng Ngưu Nhị Đản, như vậy thì có thể đã tập trung sự khả nghi lên trên người Trịnh Tam Gia rồi , cho nên điện thoại đã không còn an toàn nữa.
Bật máy tính lên, mở ra QQ chat, nhưng người hắn muốn tìm lại không có trực tuyến, hắn vẫn phát một tin nhắn:
"Có ở trên máy không?"
Đợi một hồi, không nghĩ tới đối phương vậy mà lại có thông báo.
"Có".
Trịnh Tam Gia lập tức ngưng ngay đánh chữ, mà là dùng thoại nói chuyện trực tiếp.
– Có chuyện gì vậy anh? Đêm hôm khuya khoắt, không ở trong nhà cùng cô bé nào sao, lại nổi hứng trò chuyện với em.
– Tường Tử ..anh gặp chuyện phiền phức, giúp anh một tay.
Trịnh Tam Gia giọng nói trầm thấp xuống, bên kia nghe xong liền biết có chuyện quan trọng, gã tên Tường Tử cũng liền ngưng ngay cười đùa, cẩn thận nghe .
– Anh nói đi.
– Tại quê nhà trong căn nhà cũ ở phía sau nhà trong hầm kho, hiện đang giấu một người, ngay trong đêm nay em đi ngay, đem hắn lừa mang đi ra ngoài , sau đó thủ tiêu hắn, dọn dẹp hầm kho sạch sẻ như trước, người này không thể để cho bất cứ kẻ nào tìm ra được xác, người chết mất xác, em hiểu ý của anh chưa?
– Anh Tam Gia , người này rất trọng yếu sao?
– Ừ, rất quan trọng, nếu hắn còn sống, không những đối với anh mà ngay với gia đình anh cũng đều gặp nguy hiểm, chuyện này phải làm thật nhanh, trong đêm nay phải xong xuôi, nếu chậm trễ, anh e sngại là cảnh sát sẽ tìm tới trước đấy.
Trịnh Tam Gia dặn dò sắp xếp .
– Em biết rồi anh, sẽ như lần trước, em đem xác hắn đổ bê-tông ở lên trên, cả đời này không ai thấy xác hắn được, hiện ở trên trấn em đang sửa lại cây cầu, ta em sẽ đưa xác hắn làm móng cây cầu…
Hai anh em bọn họ không giống như là đang nói chuyện về sinh tử của một con người, như là đang đàm luận xử lý một con gà hoặc là con vịt vậy, tánh mạng ở trong tay hai người, hoàn toàn không có bất kỳ sự nghiêm túc nào đáng nói.
Trịnh Tường Tử cùng Trịnh Tam Gia là bạn bè chơi đùa từ bé, bởi vì bọn họ là anh em chú bác , chỉ có điều Trịnh Tường Tử rất ít khi lộ diện ở huyện Hải Dương, hầu như là không có ai biết hắn, mà nhiệm vụ của hắn tựu là giúp Trịnh Tam Gia vừa xử lý trên phương diện làm ăn hoặc là dọn dẹp đối thủ, do vì mối quan hệ thân thuộc, cho nên Trịnh Tam Gia đối với hắn rất tín nhiệm, mà hắn thì chỉ khi cần mới xuất hiện , Trịnh Tam Gia lấy tiền nuôi dưỡng hắn , đã đem hắn bồi dưỡng trở thành một cái sát thủ ẩn hình cho mình .
Đêm này, có rất nhiều người đều ngủ không được ngon giấc .
Đầu tiên là toàn bộ công an của huyện Hải Dương ngủ không được ngon giấc, khắp nơi tra xét , chặn đường xe chạy ra vùng bên ngoài huyện để điều tra tông tích Ngưu Nhị Đản, nhưng bóng dáng của Ngưu Nhị Đản thì vẫn biệtt âm vô tín…
Trịnh Tam Gia cũng ngủ không được ngon giấc , hắn chờ đợi tin tức của Trịnh Tường Tử, tuy sốt ruột nhưng hắn không dám gọi điện thoại vì sợ công an truy ra , vì vậy cứ nhìn chòng chọc vào trên màn ảnh máy vi tính, lúc này cái gì cũng cảm thấy không an toàn, chỉ có cách dùng QQ chát truyền đi qua lại tin tức, hắn đang đợi một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trên QQ .
Trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ cũng ngủ không được ngon giấc, bởi vì ông bị giằng xé với lương tâm của mình, theo góc độ một người cảnh sát, thì Miêu Chấn Đông đề nghị là đúng, ai cũng biết Ngưu Nhị Đản là chó săn tay sai của Trịnh Tam Gia, nhưng một khi áp dụng biện pháp với Trịnh Tam Gia, thì ông và bí thư Trịnh Minh Đường khó lòng mà gặp mặt nhau, với lại mặc dù thừa biết việc vụ án này cùng Trịnh Tam Gia có liên lụy quá nhiều, nhưng chứng cớ vẫn chưa có rỏ ràng , tất cả chứng cớ là phải thông qua viện kiểm sát để đưa ra toà án đấy, vì thế vẫn là khó có thể quyết định được…….
Hồng Tiểu Vũ cũng ngủ không được ngon giấc, bởi vì chuyện sáng nay, tạo cho cô quá nhiều sợ hãi, cho nên nhiều lần bừng tỉnh vì cơn ác mộng, cô mở đèn lên , cuộn mình trong chăn, đầu tựa trên đầu giường, lẳng lặng chờ đợi đến bình minh, ở trong lòng còn một điều an ủi chính là Đinh Nhị Cẩu đang ở ở bên trong gian phòng cách vách, rồi cô cũng mơ mơ màng màng nhắm mắt lại ngủ quên…
Vào lúc tối sau khi Đinh Nhị Cẩu thuê xong căn phòng cho cô, lúc hắn chuẩn bị rời đi, Hồng Tiểu Vũ với khuôn mặt đỏ bừng khẩn cầu Đinh Nhị Cẩu cùng ở lại chỗ này với cô, nhìn thấy cô quá sợ hãi, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng đành phải thuê một căn phòng ở bên cạnh phòng Hồng Tiểu Vũ ở lại qua đêm .
Đêm nay có người ngủ rất ngon, đó là Đinh Nhị Cẩu, trong lòng vô tự lự không lo nghĩ đến chuyện gì cả, có lẽ hắn cũng mệt mỏi, cho nên ngủ rất là say…
Ngủ say còn có một người nữa, đó là tên tay sai Ngưu Nhị Đản, hắn cũng đã ngủ …nhưng là ngủ say vĩnh viễn , có điều nơi hắn ngủ thì không tốt lắm, tư thế cũng không được thoải mái, hắn bị trồng cây chuối ở trong khuôn một trụ cầu, , khi trời sắp sáng, thì có một xe bê tông đổ bê-tông xuống mãi mãi chôn vùi hắn…………………………………………………….
………………………………………………………
Đêm đã rất khuya…
– Á…á…..á….
Đinh Nhị Cẩu chợt nghe tiếng la thất thanh của Hồng Tiểu Vũ, hắn giật mình lật đật, không kịp mặc quần áo, chỉ phong phanh cái quần đùi chạy đến trước của phòng Hồng Tiểu Vũ, thò tay đẩy cửa , gặp cửa phòng khóa chặt, liền gõ cửa hỏi vội.
Cô giáo Hồng , có chuyện gì vậy? Mở cửa mau…
– Á..á…á….
Lại là một tiếng la to duyên dáng, Hồng Tiểu Vũ nhảy ra mở cửa, một làn gió thơm nhẹ thổi qua, chỉ thấy cô núp ở sau lưng Đinh Nhị Cẩu , lo lắng nhìn xem trong phòng nói ra:
– Thư ký Đinh , dưới giường giống như là có cái gì, tôi sợ lắm, vừa mới chợp mắt ngủ thì có cảm giác được dưới giường có động tĩnh, anh giúp tôi vào xem đó là cái gì…
Hồng Tiểu Vũ lúc chạy ra không có chú ý trên người đang mặc cái cái váy là áo ngủ tơ lụa do Đinh Nhị Cẩu mới mua cho cô vừa rồi, bởi vì kinh hãi , cô không có kịp chỉnh lý lại cái váy liền vọt ra, lúc này tại sau lưng Đinh Nhị Cẩu, một bên dây đeo cái váy mượt trên bờ vai, bị tuột xuống tới tận khủy tay, làm cái váy ngủ hơi trễ xuống một chút , lộ ra hình dáng đôi bầu vú săn cứng như ẩn như hiện….
Đinh Nhị Cẩu cảm nhận được từ phía sau, Hồng Tiểu Vũ nhúc nhích dán lên lưng mình bộ ngực mềm mại của cô, trong lòng hắn như có lửa bốc lên, vì vậy xấu hổ ho khan một tiếng, nói:
– Cô giáo Hồng , cô thét lên như thế này làm tôi giật cả mình, cứ tưởng rằng có kẻ xấu tiến vào phòng cô đấy, chắc chỉ là con chuột mà thôi, tại vì cô quá lo sợ nên giờ nghe thấy cái gì cũng kinh hãi hết.
Nghe xong Đinh Nhị Cẩu nói là con chuột, Hồng Tiểu Vũ vẫn rùng mình một cái , mếu máo nói:
– Thư ký Đinh… tôi sợ lắm, anh mau vào giúp tôi nhìn xem, dưới đáy giường lá cái gì đi.
Đinh Nhị Cẩu liền mỉm cười vỗ vào bả vai bóng loáng Hồng Tiểu Vũ, an ủi:
– Được rồi chớ khẩn trương, để tôi vào xem thử giúp cô …………….
Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng đi vào trong phòng của Hồng Tiểu Vũ mở điện ra, lập tức màu vàng nhạt đèn chiếu sáng vào bốn phía gian phòng, Đinh Nhị Cẩu cúi đầu xuống sát đáy giường tìm xem, sau đó leo đến dưới mặt giường nhìn thoáng qua:
– Chỉ là một con chuột nhỏ, nó chạy mấy tiêu rồi..không có chuyện gì nữa…
– Thế nhưng mà …tôi vẫn còn sợ . . .
Đinh Nhị Cẩu khổ sở gãi đầu một cái , đối với Hồng Tiểu Vũ nói:
– Vậy làm sao bây giờ cho tốt đây ! Cô cũng không thể nguyên một đêm không ngủ chứ? Cô giáo Hồng , tôi buồn ngủ lắm rồi.
Hồng Tiểu Vũ đứng trong phòng, đây là một nhà nghỉ rẻ tiền bình dân trong huyện, nên bên trong gian phòng ngoại trừ một giường lớn, bàn ghế gì cũng đều không có, thế giới bên ngoài vào đêm khuya thanh vắng thật tĩnh lặng, Đinh Nhị Cẩu quay người chuẩn bị ly khai, lại đột nhiên bị Hồng Tiểu Vũ nắm lấy cánh tay của hắn lôi kéo, bất đắc dĩ nỉ non nói:
– Thư ký Đinh, đừng đi…cứ nhắm mắt lại là tôi thấy ác mộng ban sáng, cùng với tôi trò chuyện một hồi thì trời..sáng thôi mà…