Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

– Đừng vội khen tôi, chúng ta hãy ngẫm lại đêm nay làm sao sống qua đêm đi! Có lẽ đêm nay sẽ tìm không thấy lối ra khỏi cái đảo hoang này rồi!

Chu Hồng Kỳ lo âu nói, trên người cô trải qua nước biển ngâm ướt, cái loại vị mặn dinh dính trên làn da tươi non của cô, cảm giác trên người rất là khó chịu, đồng thời dưới tác dụng nước mặn, cô giờ đang rất khát nước khô rát cả cổ, lúc này mà có một ít nước sông uống thì tốt biết bao nhiêu… .

Lúc này nước sông đối với Chu Hồng Kỳ chẳng khác nào là vật đồ trân quý, nhưng cô biết mình đang ước mơ với cơn khát, bởi vì tìm không thấy lối ra thì nguồn nước ở đâu mà có, đồng nghĩa với đêm nay phải chịu đừng quần áo ẩm ướt dính đầy vị mặn của nước biển rồi.

– Hồng Kỳ, xem ra ông trời già đối đãi chúng ta cũng không quá xấu, sau khi khảo nghiệm một cơn sinh tử thì cũng cho chúng ta hy vọng một sự sinh tồn, vừa rồi lúc tôi đi tìm con đường ra, vô tình phát hiện ở giữa ở bên trong có một cái hồ ở phía trước sườn núi cách đó không xa, đoán chừng nước biển dù dâng cao thế nào đi nữa cũng không thể nào tràn vào được, nước trong hồ không nhiều lắm, diện tích hồ tầm 7-8 mét vuông, nhưng nước trong hồ không có chút nào mặn, có thể do nước đọng lại từ nước mưa hoặc là trên núi có con suối nhỏ mà mình thấy không rõ, tóm lại là có nước!
– Thật sao? Không thể nào …?

Nghe Vương Nhất nói như vậy, Chu Hồng Kỳ thấy không thể tưởng tượng nổi, chính là ở trên lưng chừng núi, lại có có một cái hồ nước ngọt .

– Tôi không có nói bậy bạ đâu, đi … tôi dẫn cô đi !

Vương Nhất nói xong không chút nào kiêng kị liền nắm lấy tay Chu Hồng Kỳ.

– Được, nếu như nước kia có thể uống, mà còn có thể tắm rửa thì hay quá!

Chu Hồng Kỳ mặc cho Vương Nhất nắm tay của mình lôi đi, cái gọi là nam nữ hữu biệt bây giờ nhắc ra thì thật là quá lố bịch, kệch cỡm, đây là động tác phản ứng chân thực theo bản năng ở dưới tình cảnh cùng nhau gặp hoạn nạn, lúc này nếu như không phải là nắm tay với nhau, thì thật ra chỉ cần hai người cách xa nhau hơi xa một chút là đã thất lạc với nhau rồi .

– Uống được… tôi đã uống rồi, chỉ khổ nổi là không có dụng cụ đựng nước, cho nên tôi mới không thể mang về cho cô, tôi cũng biết cô chắc cũng đang rất là khát nước, đi nhanh một chút đến nơi thì tha hồ mà uống…!
Vương Nhất trong bóng đêm mò mẩm rất nhanh đi về phía trước, mặc dù là ban đêm, nhưng nước biển phản xạ với bầu trời, vẫn có mơ hồ thấy ánh sáng lờ mờ………………….

– Hồng Kỳ, chính là nơi đó.

Trong lúc này bàn tay Vương Nhất cầm tay Chu Hồng Kỳ kích động run lên, hắn chỉ vào phía trước gào lên, mặc dù là buổi tối, nhưng có thể trông thấy một chút xíu sáng lên gợn sóng của nước .

– Thật tốt quá!

Chu Hồng Kỳ như sói đói trông thấy cừu nhỏ, bước nhanh xông tới cái hồ, bên cạnh Vương Nhất cũng không có nói thên gì, hắn hai đầu gối quỳ xuống đất , đầu gục xuống bên hồ, miệng đã nuốt ực ực mấy ngụm lớn nước rồi, tuy rằng trước đó hắn đã uống qua một lần, nhưng do chạy tới chạy lui, tăng thêm sự căng thẳng lo lắng, bởi vậy hắn sớm khô khốc miệng, khát nước cũng cực kỳ khủng khϊếp rồi.
– Cô cũng uống đi, đúng rồi.. để tôi châm lửa cho cô nhìn thoáng qua cho an tâm nhé

– Cái gì? Châm lửa? Cậu lấy cái gì mà châm lửa vậy?

Chu Hồng Kỳ nghe Vương Nhất nói đến việc châm lửa, cô cảm thấy có phải là Vương Nhất mừng quá nên có chút hồ đồ rồi, tại nơi núi hoang không người bên trong, hắn sao có thể lấy lửa được?

– Nhìn đây.. lửa này !

Vương Nhất từ trong túi áo tiền móc ra một cái bật lửa tinh xảo, “tách..” một tiếng, bật lửa sáng lên, trong đêm tối đen nhánh, ánh sáng nho nhỏ từ cái bật lửa nhìn về phía trên giống như là một vòng Thái Dương bé nhỏ, chiếu sáng khuôn mặt hai người đồng thời mặt hồ cũng thấy rỏ ràng, cùng lúc nhìn thấy gần đó một con suối nho nhỏ nước chảy từ phía trên đổ xuống trong hồ nước, xem ra thật là nước tự nhiên từ trong núi.
“Ực !”

Chu Hồng Kỳ chụm tay nâng lên một ít nước hút vào trong miệng .

– Woa , thật ngọt ngon còn hơn bất kỳ đồ uống nào khác !

Chu Hồng Kỳ trong nội tâm cảm thán, từ trước đến giờ chưa có bao giờ uống nước ngon như vậy, cô cũng quỳ xuống cái đầu dài vươn hướng về phía mặt hồ , liền một hơi uống một thật là thỏa thích .

Khi Chu Hồng Kỳ ngẩng đầu lên, vui sướng vuốt bụng của mình, một điệu bộ khoái hoạt giống như là thần tiên diễn tả, cái này là do trong lúc cực độ tuyệt vọng, đột nhiên lại đạt được sự thỏa mãn cực lớn qua mức độ chênh lệch cực lớn gây nên phản ứng như vậy.

– Quá cám ơn cậu! Vương Nhất .. à …làm sao cậu lại mang theo một cái bật lửa đúng lúc như vậy? Đã vậy còn bị ngâm trong nước mà cũng còn có thể cháy được?

Chu Hồng Kỳ đối với cái bật lửa cùng tò mò nên hỏi hắn .
– Đây là cái bật lửa điện tử dùng được trong thời tiết gió bảo, bởi vì thời gian gần đây chúng ta thường thường hoạt động thăm dò vùng biển, có đôi khi tôi mệt mỏi thì thường hút điếu thuốc để cho tỉnh táo, do vậy thường mang theo thuốc lá cùng cái bật lửa đặc biệt này , gói thuốc thì đã tan rả rơi xuống biển rồi, may mắn chính là cái bật lửa vẫn còn ở trong túi áo, nhưng loại bật lửa điện tử này thì gaz bên trong không nhiều lắm, cho nên tôi không dám tự tiện dùng tới, muốn giữ lại vào lúc thời khắc mấu chốt mới xài.

– Uh, Vương Nhất , cũng may mắn đấy, có lửa thì tâm lý sẽ ổn định khá hơn một chút !

Chu Hồng Kỳ sau khi bổ sung đầy đủ nước uống, thì tinh thần phấn chấn hơn nhiều.

– Đúng vậy, bây giờ cô ở lại nơi này không nên đi đâu , tôi đi phụ cận gần đây tìm kiếm nhánh cây khô gãy mang về đốt lên thì tốt hơn !
Vương Nhất nói xong cũng dời đi bước chân, chẳng bao lâu không tốn sức chút nào, cách đó gần bờ chỉ có 2 mét đã tìm được một cây chết khô, vừa rồi cuồng phong đã thổi xoáy nằm ngã ngổn ngang nhánh cây.

– Hồng Kỳ … Hồng Kỳ… tìm được củi khô rồi, tới đây sưởi ấm đi !

Vương Nhất hét to, quả nhiên trong mấy phút ngắn ngủi đã nhóm lên ngọn lửa nhỏ rồi.

Chu Hồng Kỳ cũng hưng phấn chạy tới, đem những nhánh cây nhỏ bẻ gẫy vùi thêm vào trong đống lửa , thời gian dần qua lửa đã bừng sáng, ánh lửa chiếu sáng khu vực chung quanh mặt hồ một mảnh lớn.

Chu Hồng Kỳ thầm nghỉ đã có lửa thì ít nhất sẽ không sợ độc xà mãnh thú, anh sáng cũng mang đến hy vọng bây giờ thì cái gì cũng không còn sợ nữa.

– Vương Nhất, cậu giỏi thật đấy.

Dưới ánh lửa chiếu xuống, khuôn mặt Vương Nhất cũng là đỏ ửng một chút, hắn len lén liếc nhìn bên má trái Chu Hồng Kỳ, không nghĩ tới là Chu Hồng Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên nói chuyện, hắn cũng không kịp quay đầu, đành ngượng ngùng mặt đỏ cười cười.
– Giỏi gì đâu, chẳng qua là gặp may mắn thôi.

– À quên chứ..để tôi nhìn một chút tay của cậu bị thương ra sao!

Chu Hồng Kỳ nói xong liền nắm tay của hắn lên xem , nguyên lai là bị vật nhọn gì đó làm rách dài vết thương trên da, chảy khá nhiều máu, may mà vết thương không sâu .

– Vất vả cậu rồi, làm cho cậu chịu khổ! Cám ơn cậu !

Chu Hồng Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve khu vực bàn tay bị thương của Vương Nhất, ở bên trong ánh mắt tràn đầy nhu hòa.

Đống lửa tuy mang đến cho bọn họ ánh sáng cùng với nhiệt lượng, nhưng quần áo bị ngâm qua nước biển vẫn là ẩm ướt, vừa rồi lại đổ ra mùi mồ hôi làm tăng thêm vị mặn hỗn hợp hòa quyện cùng nhau lan tỏa ra tạo nên cái mùi rất hôi hám, thân thể cực kỳ khó chịu ngứa ngáy, cho nên Vương Nhất đem cái áo cởi ra, lộ ra cơ ngực lớn săn chắc , Chu Hồng Kỳ nhìn thoáng qua , không khỏi mặt ửng đỏ lên.
Trên người của Chu Hồng Kỳ cũng dinh dính khó chịu không kém gì Vương Nhất, cô cũng muốn manh động có ý niệm trong đầu cỡi y phục ra, nhưng là phụ nữ cho nên xấu hổ, làm sao có thể ở lộ ra thân thể trước mặt lính lác của mình, mà có dù cho cởi bỏ quần áo, nhưng là trên người vị mặn cùng mùi hôi cũng còn tồn tại, quần áo dù cho hơ lửa làm khô đi, thì cái mùi hôi trên cơ thể vẫn còn đọng lại, đối với một người phụ nữ xinh đẹp như cô thì làm sao chịu nỗi cơ chứ.

– Làm sao bây giờ nhỉ?

Chu Hồng Kỳ vụиɠ ŧяộʍ kéo lấy cái qυầи ɭóŧ của mình dán chặt siết vào khe đít, nhưng là trị ngọn không trị gốc, vẫn là khó chịu làm sao bây giờ !

“Đã có !”

Đột nhiên Chu Hồng Kỳ trong đầu lóe lên, cô đỏ mặt nói:

– Vương Nhất , cậu ở lại trên bờ giúp tôi hong khô quần áo một chút được không?”
– Vâng…được !

Vương Nhất đương nhiên là cầu còn không được, hắn hy vọng Chu Hồng Kỳ cởi sạch quần áo của cô, để hắn có thể ngắm nghía tấm thân nỏn nà tuyệt trần tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, nhưng hắn cũng biết rằng đó là ý nghĩ hão huyền, cho nên cũng không ôm hi vọng gì nhiều.

Chu Hồng Kỳ khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nhìn Vương Nhất nói:

– Trên thân thể có vị mặn cùng mùi mồ hôi nên không có thoải má , tôi định đến trong hồ tắm rửa thân thể một chút, đồng thời đem cũng giặt sạch quần áo , xong rồi cậu đến giúp tôi cầm quần áo lên hong lửa nhé!”

– Vâng..vâng..

Vương Nhất nghe Chu Hồng Kỳ nói xong, lập tức cũng cảm giác được dưới háng mình nóng lên, đống lửa chỉ cách bờ hồ khoảng cách tầm 2m, chính mình nhất định là sẽ có thể xem thấy được thân thể của Chu Hồng Kỳ đấy, cô không có khả năng toàn bộ thân thể đều vùi sâu vào trong nước, với lại một người phụ nữ để cho mình thay cô ấy hong khô quần áo , điều này có ý vị gì đây này? Quần áo thì đương nhiên kể cả qυầи ɭóŧ, trước mắt của hắn đã là tưởng tượng hiện lên toàn thân Chu Hồng Kỳ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ…. .
Nhấn Mở Bình Luận