CHƯƠNG 370: THU MUA LẠI QUÀ TẶNG VỚI GIÁ CAO.
– Được rồi, ý của ông tôi đã hiểu, nhưng tôi còn phải cùng với các thành viên khác của ban chỉ huy trao đổi, địa phương của các ông đúng là quan trọng, cũng là do trên ủy ban huyện sơ sót nên lúc thành lập ban chỉ huy lại không có đưa tên của các ông vào, chuyện này tôi biết rồi, ông có còn có việc gì nữa không?
Trịnh Minh Đường câu nói đầu tiên là đá trái banh trách nhiệm giao cho ủy ban huyện chánh phủ, nhưng thật sự là nếu không có cái gật đầu của bí thư huyện các thành viên ban ngành trong ủy ban huyện làm sao đưa được vào?
Đối với có một số việc, trong nội tâm mọi người đều biết, cho nên không cần nói rỏ ra, có nói ra thì lại càng tô đen hơn mà thôi .
– Bí thư Trịnh, tôi cùng với chủ tịch Vương Bách Lệ cũng không có than phiền gì, chẳng qua là trước đây thị trấn Lâm Sơn đã có hoạch định con đường này và có nhiều cống hiến, cho nên kính xin bí thư có thể giao cho thị trấn Lâm Sơn chúng tôi thêm chút trọng trách.
– Tôi biết rồi, tôi sẽ đề nghị về chuyện này trong cuộc họp, sắp đến giờ họp lại rồi, cứ như vậy đi nhè.
Trịnh Minh Đường đã biểu hiện ra không muốn dông dài thêm nữa.
– Vâng, không quấy rầy bí thư thêm nữa, tết âm lịch vừa rồi có người quen từ Tân Cương mang về cho một cái chặn giấy bằng ngọc, tôi biết ông ưa thích thư pháp, có cái chặn giấy này để dùng, cho nên mang đến tặng cho ông…
– Khấu Đại Bằng, đây là ý gì, ông có biết hay chủ nhiệm Lâm của ủy ban kỷ luật thành ủy đang ở ngay tại phòng họp, có muốn tôi gọi cô ấy đến làm việc với ông để trong sạch hoá bộ máy chính trị không ?
Trịnh Minh Đường mặt nghiêm nói ra.
– Uí trời ! bí thư Trịnh … vật này chưa tới 200 khối tiền ông quan trọng vậy tôi thật không biết nói gì hơn, để tôi mang ra cho ông xem thử.
Khấu Đại Bằng nói xong, liền đem cái chặn giấy Kỳ Lân bằng khối ngọc từ trong túi ra.. .
– Ừm..được rồi, đừng ở chỗ này kỳ kèo nữa, lần sau thì không thể theo chiếu theo lệ này đấy nhé.
Trịnh Minh Đường sắc mặt không thay đổi, nhưng giọng nói đã thay đổi nhẹ nhàng hơn, cái này cũng là nghệ thuật, tuyệt đối sẽ không giáng một gậy chết tươi, nhưng cũng không lại để cho cấp dưới hiểu rằng lãnh đạo như vậy là không dễ dụ dổ, Trịnh Minh Đường không phải là không biết giá trị của hàng, cái chặn giấy khối ngọc, không có trên 3000 khối tiền thì đừng hòng chạm đến được .
Ra văn phòng huyện ủy, Khấu Đại Bằng đã biết việc vào ban chấp hành công trình 1 xem như là đã định đoạt xong, vì vậy khi trở lại trong xe, ông cùng Tần Nga Hương trao đổi .
– Bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Khấu Đại Bằng hỏi Tần Nga Hương.
– Đi đến khu cư xá huyện ủy Gia Chúc Viện, ở phía sau có một phố.
Tần Nga Hương hướng dẫn Khấu Đại Bằng lái xe đi phía sau đường cái của khu cư xá Gia Chúc Viện, bởi vì Gia Chúc Viện là khu vực nhà ở của các lãnh đạo huyện ủy, cho nên rất yên tĩn , không có cửa hàng nào bày bán hàng hoá .
– Đến phía trước, dừng lại căn nhà này chính nơi chuyên thu mua lại quà tặng.
– Dừng lại ở chỗ này làm gì?
Khấu Đại Bằng vẫn chưa hiểu lắm .
– Anh cứ dừng xe lại là được, để em xuống thì anh liền chạy xe đi, đừng cho người khác trông thấy anh, chuyện đưa quà cùng với đến gặp người mua lại không thể là cùng một người, nếu không xảy ra chuyện sẽ có phiền toái.
Tần Nga Hương bình tĩnh giải thích nói .
– Em trước kia thường xuyên làm chuyện này sao?
Khấu Đại Bằng hỏi.
– Anh chớ để ý đến chuyện này, dù sao em cũng sẽ không hại anh đâu.
Nói xong , Tần Nga Hương đẩy cửa xe ra bước ra ngoài, đi thằng vào căn nhà chuyên thu mua quà tặng về tiệm, đừng nhìn nhà này là căn nhà nhỏ tầm thường, trên cơ bản gánh vác phần lớn quà tặng từ khu Gia Chúc Viện của huyện ủy thu mua ngược trở về, hôm nay Tần Nga Hương đến nơi này chính là nhờ ông chủ đến thu mua lại cái chặn giấy ngọc Kỳ Lân mang về, đương nhiên giá cả hoàn toàn khác xa với giá trị thực lúc đi mua…………………………
…………………………………………………………………………………….
Rốt cục, hội nghị lần thứ nhất ban chỉ huy đến hơn 12 giờ trưa đã xong, vốn là Trịnh Minh Đường sắp xếp căn tin chuẩn bị khoản đãi chủ nhiệm Lâm Xuân Hiểu , nhưng không may là ở trên ủy ban Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành ủy lại có việc, cho nên chủ nhiệm Lâm Xuân Hiểu vội vã trở về thành phố, Trịnh Minh Đường cùng các lãnh đạo khác cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, Ban Kỷ Luật Thanh Tra mà gặp chuyện không may thì làm gì mà có chuyện tốt , không biết huyện nào bị lãnh đạo thành phố đưa vào tầm ngắm cho lên dĩa .
Lâm Xuân Hiểu vừa đi, những người còn lại cũng không còn hào hứng vì vậy mạnh ai về nhà nấy, nhưng chỉ có chủ tịch Trọng Hải đang rất phiền muộn không hiểu chính là vì cái gì, mà trước kia không có sắp xếp nhân sự của thị trấn Lâm Sơn vào làm thành viên của ban chỉ huy, lần này bí thư Trịnh Minh Đường đột nhiên tập kích đề nghị đưa vào, điều này làm ông không dễ chịu chút nào, nhưng bí thư Trịnh Minh Đường ở trong hội nghị đứng lên gánh chịu trách nhiệm sơ sót, ông ta lại cố ý hỏi ý kiến của chủ nhiệm Lâm Xuân Hiểu về nhân sự của thị trấn Lâm Sơn, điều này chẳng khác gì đem Trọng Hải nướng lên ở trên lửa, mặc dù đối với bí thư Trịnh Minh Đường, ông rất phản cảm về chuyện này, nhưng vì phải biểu hiện ê kíp lãnh đạo huyện Hải Dương đoàn kết, nên ông cũng không có nói gì trong buổi họp.
Khi chủ nhiệm Lâm Xuân Hiểu vừa cất bước rời khỏi huyện ủy, Trịnh Minh Đường liền mời Trọng Hải :
– Trọng Hải, lão khoan hãy đi, đến phòng làm việc của tôi uống chút trà nhé.
Trọng Hải sững sốt, thật không ngờ vừa mới rồi tại trong hội nghị Trịnh Minh Đường thấy được Trọng Hải trên mặt không vui, nên bây giờ thấp giọng mời Trọng Hải đến văn phòng của mình, Trọng Hải không nghĩ tới bí thư Trịnh cũng là một nhân vật có thể co dãn rất nhanh như vậy, dù Trọng Hải đang bực bội, nhưng cũng không thể làm gì………………………………………………….
……………………………………………………………………………………
Đinh Nhị Cẩu nhìn xem lãnh đạo của mình lại cùng bí thư Trịnh Minh Đường tiến vào phòng làm việc, vì vậy hắn lên xe gọi điện thoại cho Lăng Sam, vừa rồi khi cuộc họp nghỉ giải lao, cũng là lúc bệnh viện bắt buộc Lăng Sam ký tên, cô sợ nên đành gọi điện thoại lại cho Đinh Nhị Cẩu, vừa nói vừa khóc, làm cho Đinh Nhị Cẩu rất là lo lắng, bảo là mọi việc để hắn làm chủ lo liệu Lăng Sam cứ ký tên ..
– Ra thế nào rồi , giải phẫu xong chưa?
– Huhu … vẫn chưa , chừng nào thì anh đến, em sợ lắm.
Lăng Sam đứng trong hành lang bệnh viện khóc ròng, giọng nói mếu máo của cô lại làm cho Đinh Nhị Cẩu tâm phiền ý loạn, hắn vừa rồi vừa định xin với chủ tịch Trọng Hải về có việc riêng, nhưng cứ bị bí thư Trịnh Minh Đường khuấy rối, hắn là thư ký, không thể tự nhiên biến mất rời khỏi, chuyện gì, thời gian đi đâu, đều không thể tự mình làm chủ .
– Đừng sợ, đợi tí nữa anh xin phép lãnh đạo nghỉ, bất cứ giá nào anh cũng sẽ đến, em phải kiên cường cứng rắn lên, bây giờ kỹ thuật y học rất phát triển, cô ấy nhất định không có chuyện gì đâu…à mà việc này trường học có biết không?
– Không dám nói, em sợ nói cho trường học biết, Tào Băng sẽ bị khai trừ, như vậy sẽ hại cả đời của Tào Băng.
– Việc này là ai làm, dù sao cũng phải có người đứng ra phụ trách chứ, chứ đâu phải là em làm.
– Đinh Nhị Cẩu, đến lúc này mà anh còn nói lời như vậy, anh thiệt là .. một điểm đồng tình cũng đều không có, anh còn là một người đàn ông không hả?
Đinh Nhị Cẩu định đùa giỡn một chút, thoáng cái chọc giận đến Lăng Sam, hắn lại phải bề bộn xin lỗi rối rít với cô .