CHƯƠNG 378: ĐÀN BÀ THÍCH ĂN CAY…
– Khoan đi … chủ nhiệm Đinh, anh hãy nghe tôi nói hết, thật là có chuyện nên mới tìm anh, đó là chuyện về em họ của anh Tào Băng.
Dương Tuệ Toàn bắt đầu lo sợ, tuy hôm công ty xây dựng Trường Hà của anh em hắn thuận lợi trúng thầu, nhưng nguy cơ vẫn còn lơ lững bây giờ nghĩ lại, lúc trước nghĩ ra chiêu trò dùng Tào Băng quay phim như vậy để đối phó Trịnh Minh Đường thật đúng là quá ngu dốt ….
– Về chuyện gì? Không muốn buông tha Tào Băng đúng không, có phải anh muốn cùng nhau chết chìm thì mới chịu hả?
Đinh Nhị Cẩu vốn định xoay người rời đi, nhưng vừa nghe thằng này nhắc tới Tào Băng, vì vậy dừng lại, sắc mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Dương Tuệ Toàn, ánh mắt sắc lẹm này làm cho Dương Tuệ Toàn cũng phải rùng mình.
– Không phải là vậy, chuyện của Tào Băng tôi thừa nhận là mình đã sai, cho nên tôi muốn bồi thường một ít tổn thất cho cô ấy, dù sào thì cũng đã có lỗi, tôi nhờ anh khuyên nhủ Tào Băng nhận lấy, hiện tại tôi không dám tìm tới gặp cô ấy..
Dương Tuệ Toàn nói thực lòng, nhưng cả hai người đều không có chú ý tới, xa xa từ nơi góc đường, một người đang giơ tay lên chụp hình bọn họ, có thể nói đó là một góc chết, hai người đứng ở đây không thể nào phát hiện đối phương, sau khi chụp xong mấy tấm hình, đối phương nhanh chóng rời đi .
– Đền bù tổn thất? Chuyện này coi như xong đi, tôi không có hứng thú… yên tâm đi, lời tôi từng nói sẽ bảo đảm, tôi và anh từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông, ai cũng đừng chọc ai, bằng không mà nói, anh sẽ thấy hậu quả.
Đinh Nhị Cẩu lúc bước đi, không quên uy hϊếp một câu cuối cùng .
– Chủ nhiệm Đinh, thật lòng là tôi muốn biểu đạt….
Nhưng câu nói kế tiếp Đinh Nhị Cẩu không có nghe được, bởi vì hắn đi rất nhanh, một giây Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn đứng cùng một chỗ dây dưa với Dương Tuệ Toàn, có lẽ tâm tư hắn có quan hệ thương cảm đến với Tào Băng, nếu như hắn có thể gϊếŧ người, tại nơi này sẽ làm thịt thằng này ngay, nhưng vì không có cơ hội dễ dàng ngàn năm có một như là đã gϊếŧ chết Trần Tiêu Tử, cho nên Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể nhịn, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt kiều diễm như hoa của Tào Băng với vóc người xinh đẹp bị mấy tên khốn kiếp này áp dưới thân thể tùy ý chà đạp, hắn hận đến nghiến răng .
Tuy Đinh Nhị Cẩu và Tào Băng trước đó không có có bất kỳ quan hệ gì, nhưng bản năng anh hùng cứu mỹ nhân có thể khiến cho hắn đã có cử động cùng tâm tư xúc động, giống như là cô gái này đã thuộc về hắn vậy ………….
………………………………………………………………………………….
Trong căn phòng VIP riêng biệt trong một quán ăn.
– Chị dâu, bữa cơm hôm nay này em mời, đưa tiễn chị về.
Đinh Nhị Cẩu vừa cởi cái áo khoác để trên thành ghế dựa ngồi xuống nói, quán ăn này vừa sửa chữa khai trương không lâu, trong phòng còn tràn ngập nhàn nhạt mùi sơn.
– Hừ…em không dằn nổi, muốn đuổi chị đi sớm à, bây giờ có về nhà thì cũng chỉ có một mình, chị muốn đi dạo khắp nhìn xem không được sao?
Tiếu Hàn không thèm chịu nể mặt mũi, lật lọng cười khẩy nói.
Tuy ngoài miệng không tha người, nhưng hành động của Tiếu Hàn lại biến hóa khác đi, cô đứng dậy, đi đến sau lưng Đinh Nhị Cẩu, đem cái áo khoác của hắn cầm lên treo trên cái kệ móc áo .
– Em bây giờ là quan viên chính phủ, không thể luộm thuộm được phải gọn gàng, nói không chừng về sau còn là một quan to, em phải thường xuyên chú ý tu dưỡng để ý đến bề ngoài của mình, ví dụ như cái áo khoác này, nên đặt nó ở đúng nơi đúng chỗ, không nên tùy tiện vắt sau ghế như vậy.
– Ha ha chị dâu, đây là đang dạy em lễ nghi trong chốn quan trường à?
– Đúng thế, em không biết, bên nhà chồng của chị toàn là quân nhân, quy củ rất nhiều, cho nên chị phải dạy dỗ trước cho em cách đối nhân xử thế như thế nào… nếu không vừa bước vào cửa thì có thể bị đá văng ra ngoài.
Tiếu Hàn xinh đẹp mập mờ cười nói.
– Đợi một chút, chị dâu …em nghe không rõ, em đi đến bên nhà chồng của chị làm chi, nhà giàu cao vút như vậy, em trèo không nổi đâu, dừng lại đi.. chị mà còn bàn lại chuyện này, là em tính tiền rời khỏi đây á.. còn muốn chúng ta cùng nhau ăn cơm thì bàn chuyện khác đi.
– Được rồi chị không nói nữa, để gọi phục vụ mang thức ăn lên nhé.
Gọi lên nồi lẩu, nhiệt độ dần dần tăng trở lại, đúng lúc này lẩu đã nóng rồi, trong lúc ăn Đinh Nhị Cẩu trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy Tiếu Hàn ăn cay rất dữ dội, giờ thì hắn đã hiểu ra vì cái gì mà Tiếu Hàn lại lần nữa ra ám hiệu mập mờ với mình, nghe nói rằng đàn bà ăn cay nhiều thì phương diện du͙ƈ vọиɠ kia rất là mãnh liệt, với lại người đàn bà này chồng thì quanh năm không có ở nhà, chẳng đi kiếm trai mới là lạ đấy.
– Ai da , cay thật là sảng khoái , nơi đây ớt cay thật sự là đủ sức, ăn cơm tại tỉnh thành, làm sao có thể ăn thoải mái như vậy a, cũng bởi vì mẹ của Chu Hồng Kỳ là một người đàn bà thục nữ với nhiều lễ nghi, thật sự là mệt chết đi được, ở tại đây thật là sảng khoái, hay là chị trở về nhà thương lượng người nhà một chút, tìm cách đưa chị xuống huyện Hải Dương làm việc, em thấy thế nào?
– Chị dâu, huyện Hải Dương không phải là của em , chị muốn công tác ở đâu thì đi, làm gì mà phải trưng cầu ý kiến của em?
Đinh Nhị Cẩu biết rõ Tiếu Hàn chỉ là nói giỡn, cho nên hắn cũng không nhường nhịn.
– Đây không phải địa bàn của em sao? Chị đương nhiên là phải hỏi qua một chút ý kiến của em rồi.
Tiếu Hàn u oán nói, trước đây cô còn cười khuẩy Chu Hồng Kỳ này không biết lựa chọn đàn ông, hết chuyện lại đi tìm đến thằng Đinh Nhị Cẩu này, một kẻ tiền tài không có, quyền lực thì cũng chẳng ra gì, nhưng từ khi tiếp xúc với Đinh Nhị Cẩu cô phát hiện ra , những người đàn ông có tiền, có quyền thì không có khả năng chỉ có một người đàn bà dành riêng cho mình, chỉ có con người như Đinh Nhị Cẩu, mới có thể cùng nhau hàng đêm thả ra du͙ƈ vọиɠ mà không sợ có người quấy rầy, tranh đoạt….
– Đừng nói như vậy, em không có bản lãnh như thế đâu…
Tiếu Hàn không ngừng thêm ớt vào chén lẩu của mình, Đinh Nhị Cẩu chằm chằm nhìn vào , một lát sau Tiếu Hàn mới chú ý tới Đinh Nhị Cẩu đang dò xét mình, vẻ mặt cô mờ mịt nói nhỏ:
– Làm gì nhìn…em cũng muốn ăn thêm ớt?
Nói xong, Tiếu Hàn tay cầm trái ớt hướng trong mồm Đinh Nhị Cẩu nhét.
Thân thể Đinh Nhị Cẩu nghiêng qua, hắn khoát tay nói:
– Em không muốn ăn, chị cứ giữ lại ăn đi..
Tiếu Hàn đột nhiên cười , Đinh Nhị Cẩu buồn bực hỏi:
– Chị cười cái gì vậy?
– Không có gì.
Tiếu Hàn lắc đầu rồi nói tiếp:
-Chỉ là rất kỳ quái, em cứ thế này thì làm sao tán tỉnh được các cô gái chứ.
Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt trung thực đáp:
– Em không có tán ai hết…
– Vậy em có muốn bạn gái chưa?
Tiếu Hàn tiếp tục hỏi.
Đinh Nhị Cẩu để chén lẫu xuống bàn, vừa cười vừa nói:
– Hì …chưa có gặp ai phù hợp, nếu không chị giới thiệu cho em một người?
Tiếu Hàn cũng để chén lẩu xuống dưới, sau đó nhường mày, ưỡn bộ ngực cao ngất nói:
– Đã có Hồng Kỳ đó…hoặc chị cũng có thể… thế nào?
– Chị?
Đinh Nhị Cẩu giả vờ kinh ngạc hỏi:
– Chị đừng có đùa vậy chứ?
– Em cảm thấy là chị đang nói đùa à?
Tiếu Hàn vẻ mặt thành thật nhìn qua Đinh Nhị Cẩu, sau đó nhẹ nói:
– Có muốn thử qua tư vị của người đàn bà thành thục không?
Vừa nói, bàn tay nhỏ bé trắng nõn Tiếu Hàn vừa vờn quanh, không thành thật chút nào vuốt ve qua lại trên đùi của Đinh Nhị Cẩu, động tác nhu hòa, tác động vào trong nội tâm Đinh Nhị Cẩu ngứa ngáy như ngàn vạn côn trùng đang tấn công..
-Chị Tiếu Hàn… chị làm gì… đừng có giỡn….
Thân thể mẫn cảm Đinh Nhị Cẩu thẳng băng, giọng nói có chút run rẩy, chột dạ trách cứ.
Thấy Đinh Nhị Cẩu không có phản đối, chỉ là trách cứ yếu ớt, Tiếu Hàn mỉm cười , biết rõ ý nghĩ trong lòng Đinh Nhị Cẩu, hắn chỉ sợ là cùng mình phát sinh ra chuyện, mà hắn thì không dám xằng bậy với cô mà thôi.
– Hì..chủ nhiệm Đinh, là chị tự nguyện, em có việc gì mà sợ …
Đôi mắt ướŧ áŧ chăm chú nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu, động tác bàn tay chậm rãi hướng lên về háng hắn di động, dần dần đã đến bẹn đùi Đinh Nhị Cẩu, hắn chỉ cảm kíƈɦ ŧɦíƈɦ hấp dẫn, có chút sự khó thở, thân thể căng thẳng, toàn bộ hệ thần kinh đều đặt lên trên bàn tay đang di động của Tiếu Hàn.
Khi bàn tay Tiếu Hàn đến ngay giữa háng Đinh Nhị Cẩu, hắn nhanh ép chặt hai chân lại, không cho Tiếu Hàn phát hiện phía dưới dưng vật của mình đã phản ứng cương cứng, Tiếu Hàn gặp Đinh Nhị Cẩu biểu lộ động tác buồn cười như vậy, cô nhẹ giọng.
– Như thế nào, còn e ngại à..?
Lúc này, ở trong mắt Tiếu Hàn, gã đàn ông ở trước mắt chỉ là một gã trai mới lớn đang xấu hổ mà thôi.