CHƯƠNG 391: ĐÃ TÌM RA MANH MỐI.
Giang Thành Kiến đương nhiên không biết Đinh Nhị Cẩu đâu có gọi điện thoại cho Dương Tuệ Toàn, hắn tính toán để Giang Thành Kiến đi tìm Dương Tuệ Toàn, bởi vì Giang Thành Kiến sẽ nói là do Đinh Nhị Cẩu giới thiệu đến, đằng nào Dương Tuệ Toàn cũng có thể phải nể mặt hắn, cho nên chuyện còn lại chỉ là xem hai người khảo lượng lợi ích của mình mà sắp xếp, đó là sự phán đoán của riêng mình Đinh Nhị Cẩu, còn nếu chuyện bọn họ không thành công cũng không quan hệ đến hắn , bởi vì hắn thật sự là không có gọi cú điện thoại này.
Cho dù Giang Hàm Thiến vẫn chưa muốn đi, nhưng Giang Thành Kiến không muốn để con gái một mình ở lại chỗ này, cho nên dứt khoát mang theo Giang Hàm Thiến , đây là điều tất nhiên, chứng kiến con gái có thái độ liếc mắt đưa tình đối với Đinh Nhị Cẩu, ông ta thật sự là lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, tuổi trẻ bây giờ, làm chuyện gì cũng không cân nhắc.
Đứng ở của tiệm cơm đưa tiễn cha con Giang Hàm Thiến, khi hắn quay người vào lại tiệm cơm, đứng ở trước quầy hàng thanh toán tiền, nhìn xem bên trong Hạ Hà Tuệ đang đứng, hắn mỉm cười móc bóp ra …
– Bao nhiêu tiền vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừm..lần này miễn phí…thư ký Đinh đi đi.
Hạ Hà Tuệ sắc mặt lãnh đạm nói.
– Miễn phí? Tiền Thuê ở đây không rẻ, nếu ai cũng giống như em miễn phí, chị có còn muốn buôn bán không vậy?
– Chị có làm hay không cũng đâu có quan hệ gì đến thư ký Đinh? Đi nhanh đi, người ta trông thấy thì không hay đâu.
Hạ Hà Tuệ hấp tấp nói, vừa nghĩ tới cảm giác vừa rồi tại trong phòng vệ sinh, xấu hổ cô liền lộ ra sự không kiên nhẫn .
– Chị mà nói như vậy thì em sẽ không đi đâu cả.
Đinh Nhị Cẩu đưa cái cằm lên ghé vào trên quầy, nhìn Hạ Hà Tuệ.
– Quản lý Hà , chị có biết không …em rất thích nhìn chị lúc tức giận…
– Hừ tại sao thư ký Đinh chây lỳ quá vậy? Không đi phải không? Thì đưa tiền đây, tất cả là một ngàn.
Trong nội tâm Hạ Hà Tuệ rất kích động, nhưng cô phải biểu hiện ngoài mặt bộ dáng không chịu khuất phục…
– Hì..nếu chị nói sớm thì xong rồi?
Đinh Nhị Cẩu mở bóp ra , lấy một ngàn khối tiền đưa cho Hạ Hà Tuệ, liền xoay người rời đi .
– Này…này..đợi đã…
Hạ Hà Tuệ không nghĩ tới Đinh Nhị Cẩu thật sự sẽ đưa cho mình một nghìn đồng mà không màng hỏi tới giá cả, thật ra Đinh Nhị Cẩu thừa biết Hạ Hà Tuệ chỉ nói lẫy , chứ bàn cơm này làm sao đáng giá một ngàn khối tiền, hắn chính là muốn cho Hạ Hà Tuệ biết rõ, hắn chẳng những không thiếu quyền lực, mà còn dư dả tiền bạc, có như vậy thì Hạ Hà Tuệ mới có thể dần dần so sánh hắn cùng với chồng mình, có đối lập thì mới thấy rỏ sự chênh lệch .
Đinh Nhị Cẩu đã trãi qua mấy người đàn bà, ngoại trừ trường hợp đặc biệt Điền Ngạc là người chủ động dẫn dắt hắn, những người phụ nữ khác hắn hầu như không có phí sức tán tỉnh gì, điều này làm cho hắn cảm giác thành công không trọn vẹn, bây giờ Hạ Hà Tuệ đang cầu cạnh hắn, khiến cho hắn nếm được vị ngọt quyền lực, trước kia hắn cũng chưa tin là quyền lực vạn năng, nhưng từ khi Hạ Hà Tuệ đưa ra đề nghị nhờ Đinh Nhị Cẩu giúp, hắn liền nghĩ đến trong tay mình ít nhiều gì cũng đang có quyền lực, hắn muốn thử nghiệm quyền lực này sẽ có thể mang đến cho hắn vật mà hắn thèm muốn hay không.
– Vừa rồi chị chỉ nói đùa, làm sao có thể lấy nhiều tiền như vậy, để chị trả bớt lại tiền.
– Khỏi tính toán, em gửi tiền boa, quán này phục vụ so với các quán khác tốt hơn nhiều, huống hồ còn là bà chủ tự mình phục vụ.
Đinh Nhị Cẩu cười rất dâʍ tiện, không đợi Hạ Hà Tuệ kịp phản ứng, hắn đã bước đi ra bên ngoài.
Nơi này cách ủy ban huyện ước chừng khoảng một km, trời cũng đã tối, Đinh Nhị Cẩu đi bộ về, cùng với cha con Giang Thành Kiến ăn lâu như vậy, trong bụng căng chương đầy, hơi khó chịu trong người.
Đúng lúc này một xe cảnh sát đang chậm rãi chạy từ phía, Đinh Nhị Cẩu nghe có tiếng kèn xe hơi, hắn bực mình muốn quay lại mắng vì đang đi ở trên vĩa hè mà còn muốn bị chặn đường sao?
– Chủ nhiệm Đinh.. là tôi Miêu Chấn Đông đây.
– À… đội trưởng Miêu, anh đi đâu vậy? Tìm tôi có việc à?
– Ừ…có chút việc, nếu cậu bận thì để hôm nào khác, còn không thì đi ăn cơm với tôi..
– Ặc… tôi mới từ tiệm cơm đi ra, đến bây giờ bụng còn óc ách đây, đội trưởng Miêu có chuyện gì thì cứ việc nói..
-Cậu bây giờ đã là lãnh đạo cũng phải tìm chỗ đàng hoàng nói chuyện chứ, như vậy đi, tôi mời cậu đi uống trà nhé?
Miêu Chấn Đông cũng ăn cơm rồi, chỉ là theo thói quen gặp mặt thì thường mời ăn cơm , hắn cũng là thuận miệng nói thế mà thôi..
Đinh Nhị Cẩu lên xe của Miêu Chấn Đông, hai người vào trung tâm huyện đến một quán cà phê, tìm một chỗ tương đối kín đáo ngồi xuống.
– Đội trưởng Miêu, không phải muốn uống trà sao? Như thế nào lại đến quán cà phê vậy.
– Bây giờ quán cà phê cũng có bán trà, chứ tại huyện Hải Dương này chỉ có bán trà, thì ế đến chết, vì mọi người nếu muốn uống trà thì ở tại nhà chính mình uống, ai lại đến quán trà uống mắc như vậy, nếu có đến thì chủ yếu là đàm luận công việc mà thôi.
– Ừ, đội trưởng Miêu tìm tôi là việc công hay là việc tư vậy?
Đinh Nhị Cẩu đầu ngửa về sau dựa vào thành tựa lưng ghế sô pha.
– Vụ án Cổ Thành Lượng kia tôi đã tra ra manh mối rồi.
Miêu Chấn Đông thân thể nghiêng về phía trước nhỏ giọng nói, đúng lúc phục vụ viên đưa tới một bình trà , hắn lập tức ngậm miệng lại .
Đợi phục vụ viên đi rồi, Đinh Nhị Cẩu mới mỉm cười nói:
– Đội trưởng Miêu, thật sự là không biết anh nghĩ như thế nào nữa , thứ nhất tôi không phải là thủ trưởng của anh, thứ hai tôi cũng không phải là lãnh đạo trong huyện, thứ ba tôi cũng không phải là thân nhân của người chết, vậy thì anh nói chuyện này với tôi có ý gì sao?
Đinh Nhị Cẩu cười khổ, nâng chung trà lên uống một ngụm, con bà nó, nước trà này sao nóng như vậy, nhưng vì trước mặt Miêu Chấn Đông, hắn đành phải ngậm miệng đầy nước, từ từ đợi nước kia nguội bớt mới nuốt trôi xuống, điệu bộ hắn làm cho Miêu Chấn Đông không nhịn được cười to.
– Chủ nhiệm Đinh , vụ án này cùng cậu đúng là có quan hệ nên tôi mới nói với cậu.
– Hì.. đội trưởng, tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, đừng hù tôi nhé, có chuyện gì mau nói đi, tí nữa tôi còn phải đi về ngủ.
Đinh Nhị Cẩu không bình tĩnh nữa , Miêu Chấn Đông chơi trò đoán chữ, nên hắn dứt khoát duỗi lưng nhã người biểu đạt bất mãn .
– Chủ nhiệm Đinh, vụ án này hai nghi phạm trọng yếu có phải là do cậu bắt được….
– Hừ..chỉ là mèo mù đụng chuột chết mà thôi, anh không cần cám ơn tôi.
– Tôi không phải là muốn cám ơn cậu đâu, chỉ kể cho cậu biết một sự thật, cậu là thư ký của chủ tịch huyện, nếu chủ tịch Trọng lập thành tích, thì cậu cũng có được phần, còn thế đứng của cha con bí thư Trịnh Minh Đường ở huyện này như thế nào chắc cậu cũng biết, cho nên nếu chủ tịch huyện có cơ hội nhắm ngay trên người Trịnh Tam Gia thì tình huống sẽ có nhiều thay đổi thuận lợi lắm đấy.
– Anh thật sự hoài nghi Trịnh Tam Gia gây ra vụ án này?