CHƯƠNG 400: VÔ CÙNG CẨN THẬN
– Ngưu Khương Sinh, ông cứ cố chấp như vậy phải không? Ông cũng không suy nghĩ một chút, anh họ ông Ngưu Nhị Đản kia, ở đâu ra mà có nhiều tiền như vậy , tôi cho ông biết, trước đây thì tháng nào anh họ ông cũng chia tiền lời đấy, bây giờ ông cũng phải chia tiền lời hàng tháng như vậy, chẳng phân biệt được cũng phải chia, đừng nói là không biết phân chia ra sao, đến lúc đó ông sẽ phải hối hận…
Tôn Quốc Cường uy hϊếp nói, bởi vì không phải là một mình ông bỏ tiền ra hùn làm cổ phần mà còn có các cán bộ ở trên trấn tham gia vào, nhưng những người này chỉ biết tiền thông qua ông đại diện, không cần biết đến vụ án Cổ Thành Lượng, hiện tại chính mắt bọn họ vẫn thấy những xe vận chuyển than đá đi ra bên ngoài, tiền chia hoa hồng thì đòi phải chia, Tôn Quốc Cường cũng không có cách nào giải thích với bọn họ, cho nên cũng không thể thương lượng cùng với Trương Nguyên Phòng, Trịnh Tam Gia, một mình trực tiếp gọi Ngưu Khương Sinh cho đòi đến trên ủy ban thị trấn, một trận uy hϊếp xuống dưới, muốn cho Ngưu Khương Sinh phải xuất tiền ra.
Nếu như là trước kia, Ngưu Khương Sinh đối với người chủ tịch trấn này, chưa cần đến Tôn Quốc Cường hù dọa, hắn đã ngoan ngoãn dựa theo lời nói của chủ tịch trấn Tôn làm rồi, nhưng trải qua mấy năm nay đi theo Ngưu Nhị Đản khai thác mỏ than, tăng thêm không ít kiến thức, quan trọng nhất là giờ đã có nhiều tiền rồi, Ngưu Khương Sinh hiện tại đã không còn như trước kia là một kẻ nông dân bất luận là ai cũng đều có thể khi dễ, cho nên đối với lời nói Tôn Quốc Cường, hắn căn bản cũng không thèm để ý, sau khi rời khỏi ủy ban trấn hắn trực tiếp đi thẳng về nhà không màng đến.
Thái độ Ngưu Khương Sinh làm Tôn Quốc Cường hết sức tức giận, vì vậy ông ta liền gọi điện thoại cho đồn trưởng công an trấn Độc Sơn là Dương Thánh Quân, ý muốn đem Ngưu Khương Sinh bắt lại, hăm dọa hắn ta một chút .
– Chủ tịch Tôn à, như vậy không tốt đâu, dù sao Ngưu Khương Sinh không có phạm pháp, đâu có lý do gì mà bắt hắn, chỉ sợ đến lúc đó xử lý không tốt thì phiền phức lắm, ông cũng biết là hiện giờ Ngưu Khương Sinh ở trấn Độc Sơn chúng ta dầu gì cũng là một nhân vật có tiếng tăm rồi.
– Nhân vật cái rắm, Dương Thánh Quân, tôi hỏi ông số tiền kia có còn muốn lấy về hay không, nếu không muốn thì cũng chẳng cần đi bắt hắn, còn muốn tiền thì hãy nghe theo lời tôi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, không liên quan đến ông đâu.
Tôn Quốc Cường mạnh bạo nói ra .
– Chuyện này….thôi được rồi, tôi sẽ phái người đi bắt hắn.
Dương Thánh Quân bất đắc dĩ phải nghe theo lời Tôn Quốc Cường, muốn nói Dương Thánh Quân cũng là một cán bộ cảnh sát tương đối có trách nhiệm, trước đó không lâu ông được điều đến trấn Độc Sơn này, nhưng đụng phải hàng rào nguyên tắc cùng nhau có lợi ích của các lãnh đạo tại trấn, dù sao thì Dương Thánh Quân cũng là một trưởng đồn công an, về sau này còn có rất nhiều việc cần nhờ đến hắn, vì vậy chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường ra mặt, lôi kéo Dương Thánh Quân gia nhập cổ phần với mỏ than, nhưng là không may là vừa mới được chia 2 tháng tiền lời thì đã bị sự cố Ngưu Nhị Đản mất tích nên chẳng thấy tiền chia nữa, ở nhà bà vợ một mực thúc giục việc về việc này, mấy ngày nay Dương Thánh Quân đang nhức đầu nhức óc …
…………………………………………………………………………………………
Đinh Nhị Cẩu sáng sớm đã lái xe về tới trước thị trấn Lâm Sơn , vừa đến ủy ban thị trấn đã nhìn thấy khắp nơi đều treo đầy những tấm băng rôn, đều là các câu hoan nghênh về con đường sắp khởi công đấy, sau khi lãnh đạo thành phố nghe báo cáo về nghi lễ, cũng không biết là ai phê chuẩn, muốn đem nghi lễ khởi công đào móng đến một địa phương nào gần kề con đường sắp làm, như vậy thì mới có thể nổi bật tốt hơn ý nghĩa, cuối cùng thì sắp xếp địa điểm an bài tại trấn Lâm Sơn .
Bởi vì ngày hôm sau đã tiến hành buổi lễ, tôi hôm qua Hồ Giai Giai phải đi xuống thị trấn Lâm Sơn trước, với tư cách là quản gia của ủy ban huyện, chuyện này là bổn phận của cô, Đinh Nhị Cẩu ngược lại thì trở thành một tiểu học sinh, trước giờ chưa từng trãi qua tràng diện lớn như vậy, đối với Đinh Nhị Cẩu mà nói, thật đúng là mở rộng tầm mắt không ít .
Mà làm chủ nhà là Khấu Đại Bằng, ông ta chẳng những là thành viên của ban chỉ huy, lần này nghi lễ tổ chức tại địa phương, cho nên giờ phút này, ông đang cùng Hồ Giai Giai thương lượng với nhau những vấn đề chi tiết cuối cùng của ngày mai.
– Trời ơi … bố trí nghi lễ này, chân tướng đúng là cưới vợ nha.
Đinh Nhị Cẩu vừa bước vào trong văn phòng làm việc của ủy ban thị trấn, liền vừa cười vừa nói , làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Hồ Giai Giai.
– Trường Sinh, chị đang muốn gọi điện thoại cho em đây này, giờ thì đã đến rồi cũng tốt, làm phiền em về lại trên huyện một chuyến.
Hồ Giai Giai vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, nói ra lập tức như là dội hắn một gáo nước lạnh vào đầu.
– Hix.. chị Giai Giai.. em vừa mới đến đây, còn chưa kịp uống miếng nước, chị cũng phải để cho em thở một hơi chứ.
– Em mệt bằng chị sao? Tối hôm qua vội vàng chạy xuống đây vẫn chưa nghỉ đây này, tốt xấu gì ngày mai sẽ là buổi lễ, nếu không thì chị phát điên lên rồi, em ngay bâu giờ trở lại huyện, đi tìm viện trưởng bệnh viện huyện, nói bọn họ phái một chiếc xe cứu thương ngày mai đến hiện trường phục vụ, nhớ kỹ .. chuẩn bị thêm dược phẩm cấp cứu, đặc biệt nhất là về bệnh tim và cao huyết áp nhé, đồng thời phái theo hai bác sĩ cùng y tá đến.
– Hừ..thì sao? Ngày mai vị lãnh đạo nào tham dự, mà còn phải dự bị đến xe cứu thương, nếu thân thể không khỏe thì đừng có tới tham dự..
Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống trên mặt ghế tùy tiện nói ra.
– Đúng là chẳng biết gì cả, ngày mai khách quý tới gần 70 người, ai biết người nào có bệnh hay không? Nếu đến lúc đó đột nhiên phát bệnh, nghi lễ này do chúng ta tổ chức, nếu xảy ra chuyện thì chúng ta thoát được trách nhiệm à, nếu không có chuẩn bị trước, một khi lãnh đạo nào xảy ra chuyện, không đơn thuần chỉ là trách nhiệm của chị hay là của em, chỉ sợ rằng lãnh đạo trong huyện cũng phải liên đới gánh đến trách nhiệm, chúng ta phải làm chi tiết không để một chút sơ hở nào, dứt khoát không thể xảy ra sơ suất.
– Trường Sinh, chủ nhiệm Hồ nói rất đúng, bảo vệ tốt lãnh đạo thân thể an toàn khỏe mạnh là đại sự hàng đầu, cháu hãy tự mình đi nhanh, nhất định phải đem việc này làm cho tốt.
Khấu Đại Bằng lại không giống Hồ Giai Giai, cô làm việc với Đinh Nhị Cẩu còn phải thương lượng thuyết phục hắn, còn quan hệ Khấu Đại Bằng và Đinh Nhị Cẩu chính là trực tiếp kiểu như ra lệnh .
Bất đắc dĩ, Đinh Nhị Cẩu đành phải quay trở lại huyện… .
Bệnh viện huyện Hải Dương nằm gần kề tòa nhà cao ốc bách hóa nên rất đông người qua lại, cho nên hai tòa nhà này đều trở thành khu vực trung tâm của huyện, mọi người đến khám bệnh hay đi mua sắm gì cũng đều rất thuận tiện .
Chen chúc bên trong bệnh viện với đám biển người như thủy triều, Đinh Nhị Cẩu rốt cuộc cũng đã tới tầng cao nhất là phòng làm việc của viện trưởng, tuy các tầng dưới thì rất đông người, nhưng tầng lầu này lại như lọt vào một thế giới khác, rất yên tĩnh, điều kỳ quái nhất là trong hành lang tầng lầu này còn phủ lên tấm thảm thật là dầy.