CHƯƠNG 404: NHÌN SẮC MẶT CỦA LÃNH ĐẠO…
Đinh Nhị Cẩu có nằm mơ cũng không nghĩ tới vì một câu nói tình cờ của mình sẽ cải biến số mạng của một con người, chuyện đời đôi khi xảo diệu như vậy, câu nói lãng đãng của hắn không nhắm vào mục đích gì cả, nhưng viện trưởng Vương thì ngỡ rằng hắn chú ý đến nữ bác sĩ trẻ tuổi này, nhờ vậy Phương Lệ Hồng không đánh mất gì cả mà còn được bệnh viện huyện giữ lại, sau này viện trưởng Vương lại còn rất quan tâm đến cuộc sống và công tác của Phương Lệ Hồng nhưng đó là chuyện về sau, hiện tại nhiệm vụ trọng yếu nhất của Phương Lệ Hồng là ngày mai đi theo tiến sĩ Hứa đến thị trấn Lâm Sơn làm nhiệm vụ sẵn sàng cứu thương.
Sáng sớm thứ hai, ông trời cũng rất rất nể tình, trời trong nắng ấm, tại vì mùa xuân ở vùng này ít khi có thời tiết tốt, cứ đến mùa xuân thì ở đây có gió thốc thổi liên miên, làm cho người ta rất khó chịu, nhưng hôm nay lại không có một tia gió, đứng sừng sửng ở ngoài thị trấn Lâm Sơn gần nơi sẽ làm con đường quốc lộ là lễ đài rất khí thế, đúng ra thì cũng không nên phô trương lãng phí như vậy, nhưng do bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường cố ý dặn dò, nhất định phải làm hoành tráng, không để mọi người xem thường mặt mũi thể diện của huyện Hải Dương.
Về phần nghi lễ này hao tốn bao nhiêu tiền, đây không phải là chuyện của Đinh Nhị Cẩu cùng Hồ Giai Giai bận tâm lo nghĩ, sáng sớm Hồ Giai Giai cùng Đinh Nhị Cẩu dò xét lại lần sau cùng những khuyết điểm nhỏ nhặt để sữa chữa, trong tay hai người đều cầm bộ đàm, không ngừng đối với hiện trường phát hiện tình huống liền thông cáo cho bí thư thị trấn Khấu Đại Bằng sắp xếp.
Lễ khai mạc ước định vào lúc 10h, lúc đến 8:30h thì lục tục có xe đến, Khấu Đại Bằng sắp xếp người đưa vào khu vực phụ cận ở bên trong lều vải tạm thời ngồi uống trà chờ đến giờ khai mạc .
– Chị Giai Giai, có xác định được vị lãnh đạo cao nhất hôm nay là ai chưa vậy?
– Hình như là bí thư thành phố tự mình đến, mới vừa rồi bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đang ở huyện Hải Dương nghênh tiếp thì phải.
Hồ Giai Giai chắp tay sau lưng nói , nhìn thấy thành quả cố gắng mấy ngày nay cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, làm cho Hồ Giai Giai cũng có chút hưng phấn.
– Uầy.. có người tìm em kìa?
Hồ Giai Giai chỉ vào một dáng người mặc áo Blouse trắng Từ Xa xa đang đến gần.
– Tìm em? Làm sao chị biết hay vậy? Em đào hoa vậy sao…
– Hừ.. nhìn em bộ dáng cũng không có gì xuất sắc, nhưng có thể các cô gái thì thích đấy.
Hồ Giai Giai cười nói, trãi qua một thời gian hợp tác, Hồ Giai Giai cũng dần dần yên tâm đối với Đinh Nhị Cẩu, hắn cũng không có bởi vì là đã quan hệ thân xác với cô mà nhũng nhiểu, cũng không vì đã làm phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban hoặc là thư ký chủ tịch Huyện mà lên mặt làm cho cô khó chịu, trái lại, thằng này rất phối hợp công tác, cả về chuyện “ kia “ hắn cũng rất biết tùy lúc chiều cô, hơn nữa điều quan trọng nhất là hắn đối với cô cho đến lúc này nguyên vẹn tôn trọng… .
– Chị nói thật hay giả vậy? Còn chị thì thấy em thế nào? Có ..thích em không?
– Muốn ăn đòn phải không? Chị chỉ đoán cô gái này, chắc là đến đây tìm em đấy.
Đinh Nhị Cẩu xoay người nhìn lại, hơi ngờ ngợ, nhưng trong lúc bất chợt không nhớ nổi đã gặp nhau ở nơi nào.
– Xin cho hỏi thăm, vị nào là chủ nhiệm Đinh?
Thật ra sáng sớm Phương Lệ Hồng đã dò hỏi tin tức, theo cách nói của viện trưởng Vương Thành Sơn ở bên trong, cô đã nghe được tin tức về một người đàn ông, vậy người đàn ông kia là ai ? Vì sao Vương Thành Sơn lại hỏi mình có biết hắn hay không?
Theo tin tức dò hỏi từ tay y tá trưởng Quách Tiệp vào sáng sớm hôm nay, cô có cảm giác được rất có thể người đàn ông này là chủ nhiệm Đinh, nhưng mình cùng hắn không quen biết, hắn tại sao lại phải nói giúp giùm mình, liên tưởng đến thần thái viện trưởng, cô muốn xác minh cho rỏ ràng có phải đúng là chủ nhiệm Đinh là người gỏ cửa bước vào hay không?
– Hừ…chị nói có sai đâu, tìm được em rồi đấy.
Hồ Giai Giai chua chát như ăn dấm chua nói một câu liền quay mông bỏ đi .
– Chúng ta … có quen không nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ nói .
– Cảm ơn anh đã giúp tôi.
Phương Lệ Hồng chân thành nói .
– Vị bác sĩ này, cô đã lầm người rồi, tôi và cô hình như là chưa từng gặp qua..
– Chủ nhiệm Đinh, có phải ngày hôm qua anh đã đến phòng của viện trưởng Vương?
– Đúng vậy …à.. tôi nhớ ra rồi, ngày hôm qua, bộ hồ sơ trên bàn viện trưởng có dán tấm ảnh, có phải là cô?
– Vâng…đợi hôm nay xong công việc, tôi mời chủ nhiệm Đinh ăn cơm nhé.
Phương Lệ Hồng thoải mái mời hắn, cô cũng đã suy nghĩ qua một hồi, vì tiền đồ mà mình còn dám chuẩn bị bán đứng thân thể của mình, xá gì xấu hổ ngại ngùng, cho nên bất kể có phải hay không là chính Đinh Nhị Cẩu đã cất giấu cái qυầи ɭóŧ của mình với ý định như thế nào đi nữa, dù sao hắn đã nói chuyện giúp mình, cơ thể của mình vẫn còn chưa bị xâm phạm đến lúc này là nhờ có Đinh Nhị Cẩu xuất hiện đúng lúc, chứ dễ gì mà Viện trưởng Vương lại há sẽ bỏ qua cho mình, cái này cũng có thể chứng tỏ là người đàn ông trai trẻ này phải cao hơn một cấp mới dọa lui được Viện trưởng Vương, khiến cho Viện trưởng Vương sợ ném chuột vỡ bình, đây là nguyên nhân mà Phương Lệ Hồng đến tìm Đinh Nhị Cẩu.
– Chuyện này…. như vậy không tốt đâu, nếu được thì tôi mời bác sĩ buổi cơm này vậy.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Vậy thì cũng được, một lời đã định, chủ nhiệm Đinh có thể cho tôi số di động của anh?
Phương Lệ Hồng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, kết giao được với Đinh Nhị Cẩu cho dù là hắn có thể không giúp mình giải quyết vấn đề thực tế, nhưng ít nhất cũng để cho Vương Thành Sơn đối với mình không dám lần nữa động chân động tay, cùng với những ám chỉ mờ ám………………………………
……………………………………………………………………………………..
Tất cả các vị khách quý lục tục đến, đến 9 giờ đã bắt đầu có người ngồi người dưới khán đài, 10 giờ vừa đến, bí thư thành ủy Đường Bính Khôn và Trịnh Minh Đường cùng Trọng Hải đi lên đài chủ tịch.
Trên đài đã ngồi sẵn 9 người, ngoại trừ các lãnh đạo chính quyền, còn có 1 người đại biểu cho những người vừa trúng thầu các hạng mục , người này là tổng giám đốc Dương Tuệ An công ty xây dựng Trường Hà, đây là do bí thư huyện Trịnh Minh Đường đặc biệt sắp xếp, bởi vì công ty xây dựng Trường Hà trúng thầu được được 2 khu vực trọng yếu nhất của còn đường quốc lộ chẩn bị làm này.
Vừa đi vào hội trường, sắc mặt bí thư thành ủy Đường Bính Khôn đã cau mặt , nhưng nơi này có quá nhiều người, ông không tiện phát tác, chỉ có thể ráng nhịn cơn bốc hỏa để mọi việc êm xuôi , bởi vì hôm nay trong nghi lễ khởi công này, ông là nhân vật chính, vì thế thản nhiên quay đầu lại thấp giọng hỏi hai người:
– Trọng Hải, Minh Đường, bộ huyện của các ông có nhiều tiền lắm sao? Trên thành phố trợ giúp tiền không phải để cho các ông làm những chuyện phù phiếm như thế này, buổi lễ này tổ chức long trọng để làm gì, chỉ là nghi thức đặt móng thôi mà, việc gì phải mời nhiều người như vậy, các ông cho rằng đây là ăn mừng lễ hội à, đa số những người đến dự buỗi lễ này có giúp ích được gì? Quả là làm ẩu tả hết sức….
Sau khi nghe Đường Bính Khôn nói, hai người trợn mắt há hốc mồm, nhưng không thể để cho đoàn người nhìn nhận ra được, bọn họ đành nhìn tình huống trước mắt rồi sẽ ứng phó sau vậy .