CHƯƠNG 412: GẤP RÚT MANG NGƯỜI THOÁT RA.
– Lão Dương, lão phụ trách ban kỷ luật thanh tra công tác cũng phức tạp không dễ dàng, điểm này tôi cũng rất ủng hộ lão, từ khi lão tới đến huyện Hải Dương đến nay, có lúc nào mà tôi không phối hợp với công tác của ông?
Mặc dù biết chuyện này nhất định bên trong là có quỷ, nhưng thân đang làm một bí thư huyện, nên phải có mặt mũi, phải đem Dương Đại Chí loại tiên trảm hậu tấu này bóp chết từ lúc manh nha, nếu không sẽ vô cùng hậu hoạn về sau, cho nên Trịnh Minh Đường giọng nói mặc dù không lớn, nhưng ai cũng đều nghe được.
– Bí thư Trịnh, chuyện lần này là trách nhiệm của tôi, chủ yếu là chúng tôi cũng không muốn một đồng chí tốt oan uổng, sau khi nhận được có người report, trước hết tiến hành điều tra lặng lẽ, nhưng rất là tiếc, chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường đã không còn là cán bộ hợp cách, ông ta vi phạm nghiêm trọng pháp luật, cho nên theo kỷ luật của Đảng, phải áp dụng biện pháp, đến bây giờ mới xin chỉ thị của bí thư.
Dương Đại Chí nói rất nhún nhường, thâm ý chuyện đã làm thì cũng đã làm, cũng không sợ bị lật ngược thế cờ, với lại tên Tôn Quốc Cường này nghe nói rằng cùng đứa con thứ ba của Trịnh Minh Đường rất thân cận, điều này phải có chút ý tứ, ngược lại tôi thật ra muốn nhìn xem trước mặt người khác thì ông đóng vai rất mạnh mẽ, cứng rắn bí thư Trịnh nên xử lý chuyện này như thế nào.
– Lão Dương đã nói như như vậy rồi, tôi mặc dù là bí thư huyện ủy, nhưng khi ban kỷ luật thanh tra phá án lại là ngươi cầm lái, thì cứ theo theo kế hoạch của lão thôi.
Trịnh Minh Đường phất tay biểu thị việc này mình cũng đồng ý, nói dứt lời ông đi thẳng về văn phòng của mình, thư ký Tưởng Minh Kiệt ở bên trong phòng làm việc chờ ông .
– Lãnh đạo, không xong rồi , vừa rồi trấn Độc Sơn gọi điện thoại thông báo chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường bị ban kỷ luật thanh tra mang đi, việc này nên làm cái gì bây giờ?
– Ừ, việc này tôi biết rồi, vừa rồi Dương Đại Chí nói phải áp dụng biện pháp ngăn chận, xem như là đã chém trước tấu sau rồi.
Trịnh Minh Đường nâng chung trà lên uống một ngụm, tâm trí phiền não…
– Nhưng còn chuyện….
– Minh Kiệt … còn chuyện gì xảy ra, sao lại ấp a ấp úng, Tôn Quốc Cường cùng ông có quan hệ sao?
– Không.. không ..lãnh đạo là Tam Thiếu Gia vừa rồi gọi điện thoại nói … nói. . .
– Thằng súc sinh này nói cái gì?
Trịnh Minh Đường nghe được lại là con mình gọi điện thoại, trong lòng cả kinh, đem tách trà để mạnh trên mặt bàn, hai mắt dồn thẳng vào mặt Tưởng Minh Kiệt .
Tưởng Minh Kiệt lại càng hoảng sợ, nhưng cố tỉnh táo lại, hắn phải đem lời nhắn nhủ của Trịnh Đoạn Cương (Tam Thiếu Gia ) sự tình từ đầu đến đuôi kể lại cho bí thư Trịnh, còn sẽ xử lý như thế nào đó là chuyện nhà người ta, mình không xen vào, nhưng tại thời khắc mấu chốt này, nếu như mình không đem lời nhắn nhủ đưa đến, nếu xảy ra chuyện, hắn đảm đương không nổi.
– Lãnh đạo, Tam Thiếu Gia chủ yếu chỉ là nói nhờ ông suy nghĩ tìm biện pháp tìm cách cứu Tôn Quốc Cường ra, nếu không thì có thể là sẽ đến lượt hắn.
Trịnh Đoạn Cương thằng mất dạy này, cũng dám hạ thông điệp cho cha hắn .
– Qủa là đồ nghiệt súc, hừ.. chuyện này ai cũng không được biết, ông ra ngoài trước đi.
– Vâng..tôi biết rồi, lãnh đạo ông không sao chứ.
Nhìn thấy dáng vẻ Trịnh Minh Đường chán chường, Tưởng Minh Kiệt cũng không biết nên như thế nào khuyên bảo, chỉ có thể lđơn giản ân cần thăm hỏi thoáng một chút, kỳ thật hắn cũng không muốn tham dự vào những chuyện hư hỏng trong nhà của Trịnh Minh Đường, nhưng không có cách nào, thời đại này đâu có thư ký nào chỉ chú tâm công tác nghiệp vụ chuyên môn còn những chuyện khác thì bất kể, xác thực mà nói, thư ký bây giờ so với đại gia thần ngày xưa không khác biệt lắm, chẳng những quản đến công tác, mà còn phải chiếu cố đến gia đình quan viên mọi mặt, đôi khi còn phải trợ giúp người trong nhà quan viên đi làm một số chuyện nguy hiểm thậm chí là có cả chuyện phạm pháp .
Sau khi giải lao xong, cuộc họp tiếp tục lại nhưng đã vô vị hết ý nghĩa rồi, ít nhất là cảm giác của Trịnh Minh Đường là như thế, Trọng Hải nhiều lần liếc nhìn thấy được Trịnh Minh Đường thất thần, tuy nhiên Trọng Hải lại không có biết được nhiều tin tức hơn, nhưng từ trên nét mặt Trịnh Minh Đường có thể nhận thấy được, đối với ông ta đã bị đả kích không nhẹ .
Trịnh Đoạn Cương hiện tại cũng đang lo sợ bất an, tuy hắn ở huyện Hải Dương cũng thuộc hàng nhân vật đại ca, nhưng nếu cùng chính phủ đối kháng, hắn cũng không có loại can đảm này, bí thư Trương Nguyên Phòng trấn Độc Sơn đã gọi điện thoại cho hắn nói rằng Tôn Quốc Cường biết quá nhiều, cho nên khuyên hắn tranh thủ thời gian suy nghĩ biện pháp chứ không sẽ rất phiền toái, ý kia rất rõ ràng đó là nhờ bí thư Trịnh, hiện tại chỉ có bí thư Trịnh xuất diện thì mới có thể vãn hồi cục diện chứ không vạn nhất Tôn Quốc Cường gánh không được khai ra hết , mọi người cùng một khối đều chìm xuồng chết chung với nhau.
Đừng nhìn Trịnh Đoạn Cương ở bên ngoài muốn gió được gió muốn mưa được mưa, uy thế vô cùng, nhưng là về đến nhà giống như là một con mèo nhỏ, bởi vì hắn từ nhỏ hắn đã bị bí thư Trịnh Minh Đường luôn dùng gậy gộc dạy dỗ cho đến lúc khôn lớn, người ta nói côn bổng xuất hiếu tử, nhưng Trịnh Đoạn Cương thì ngược lại, khi Trịnh Minh Đường dùng côn bổng lại tạo ra một nghịch tử , Trịnh Đoạn Cương tuy sợ cha hắn, nhưng sau lưng ông ta thì hắn xử lý mọi việc theo ý mình, hắn thuộc về cái loại người kêu ta đi hướng đông, thì ta đi hướng tây, ngươi kêu ta đánh chó, thì ta đi đuổi gà, chỉ có lúc này đây hắn thật sự là hết chiêu, đành phải đi cầu cầu khẩn người cha mà hắn vốn chẳng thích thú gì..
– Con hãy nói thật với cha, cùng với Tôn Quốc Cường con liên quan đến cỡ nào?
Trịnh Minh Đường ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt bên trên nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng sắc mặt âm trầm đáng sợ .
– Cha, chuyện này cha nhất định phải giúp con, nếu không con cũng tiêu tùng luôn đấy.
Trịnh Đoạn Cương lời này không phải là nói giỡn, cũng chẳng phải là khuyếch đại quá mức.
– Nói.
Trịnh Minh Đường hét lớn.
– Cha, những mỏ than đá nhỏ ở trấn Độc Sơn hầu hết đều là của con, do Tôn Quốc Cường đứng ở phía sau lưng thay con quản lý, nếu hắn khai ra, chắc con phải trốn ra nước ngoài tìm đường sống, nhưng mà chức quan của cha cũng bị ảnh hưởng đấy..
Trịnh Đoạn Cương chắc lưỡi nói .
– Những cái… mỏ than kia đều là của con? Con ở đâu mà có nhiều tiền như vậy?
Trịnh Minh Đường có chút nghi ngờ nói ra .
– Cha, chuyện này giờ nói rỏ ràng chưa được những mỏ than cũng không phải hoàn toàn là của con, sau này hãy nói đi, dù sao hãy gấp rút mang Tôn Quốc Cường ra, chứ không thì con chỉ còn đường chạy trốn..
Nhìn xem thằng con gan lớn bằng trời không sợ trời cao đất dày này, Trịnh Minh Đường thật muốn một đạp cho chết hắn ..những mỏ than.. không thể hoàn toàn là một mình hắn… ,Trịnh Minh Đường đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ . . .
– Đợi một chút, con mới vừa nói những…cái mỏ than nhỏ không hoàn toàn là con, vậy còn có người nào khác, có phải là gồm cả Cổ Thành Lượng?
Trịnh Minh Đường nghiêm nghị hỏi.
– Cha, bây giờ mà hỏi cái này cũng không phải là vấn đề có tác dụng gì cả, tranh thủ thời gian kéo Tôn Quốc Cường ra đi, nếu chậm thì không còn kịp đâu.
Trịnh Đoạn Cương không muốn dây dưa tới vấn đề này, vì hắn cũng không muốn để cho cha hắn biết rõ sự kiện kia, hắn lăn lộn bên ngoài xã hội đen, nhưng cha hắn thì lăn lộn trên chốn quan trường , quan trường tuy giống xã hội đen là dùng thủ đoạn, nhưng dù sao vẫn là có sự khác biệt, quan trường là mượn đao gϊếŧ người, còn ngoài xã hội đen là tự mình xử lý, Trịnh Đoạn Cương không muốn hù dọa cho cha mình sợ thêm .