CHƯƠNG 421: CÂY MUỐN LẶNG NHƯNG GIÓ LẠI KHÔNG NGỪNG.
Ngắn ngủn trong thời gian ngắn, vì chuyện mỏ than mà đã chết mất hai người: Cổ Thành Sáng và Tôn Quốc Cường, cho nên bây giờ đối với chuyện mỏ than đá e dè lo ngại nhất đúng là Trương Nguyên Phòng .
Hiện tại Trương Nguyên Phòng cảm giác mình lẫn vào người không ra người quỷ không ra quỷ, chính mình vốn là một quan viên chính phủ, lúc mới bắt đầu là vì muốn mau thăng quan mà cùng với Trịnh Tam Gia thông đồng làm bậy, rồi về sau chính là vì ham tiền nên lún sâu vào, bây giờ thì tiền có được ông ăn cả đời cũng không hết, cho nên lúc này mặc dù đang ngồi uống rượu với Trịnh Tam Gia bàn công việc, nhưng từ sau cái chết của Tôn Quốc Cường, ông đã bắt đầu cân nhắc đường rút lui trốn ra nước ngoài chỉ có là bây giờ còn chưa phải lúc , còn phải tiếp tục chờ đợi thêm một thời gian… .
Sau cái buổi tối có cuộc giao hoan điên cuồng cùng Điền Ngạc Như và Điền Thanh Như, tối nay chị em họ Điền lại hẹn với Đinh Nhị Cẩu đên nhà ăn cơm tối , nhưng khi Đinh Nhị Cẩu vừa xuất hiện ở trước cửa ủy ban, thì trông thấy đối diện bên kia đường đang đứng một người mà hắn rất muốn đập cho một trận, Đinh Nhị Cẩu lắc đầu, xem ra kế hoạch đêm nay sẽ trao đổi với chị em Điền Thanh Như để tìm cách giật dây để cho Trọng Hải hổ trợ từ phía sau cho cô, đẩy lên làm kiểm sát trưởng mà hắn đã nhận lời hứa và đổi lại sau đó hai chị em Điền Thanh Như sẽ lại cùng lúc phục vụ cây ƈôи ŧɦịŧ to lớn của hắn đã tan tành thành mây khói.
– Sao anh lại tới đây?
Đinh Nhị Cẩu từ xa đến lại gần hỏi, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu chưa kịp chui vào bên trong chiếc xe, thì trong xe lại chui ra một người, rõ ràng đó là Thành Công , đương nhiên, cái người mà hắn rất muốn đánh chính là Kha Tử Hoa rồi.
– Hic..Thành Công cũng tới, xem ra hôm nay tôi thật sự hao tài rồi, vừa trông thấy anh Kha, tôi có ý định chào hỏi rồi đuổi đi ngay đấy.
– Ha ha ha ha . . .
Thành Công nhìn Kha Tử Hoa cười ha hả.
– Ai da.. Nhị Cẩu, sao cậu lại nói như vậy, tôi có hảo ý đến đây chúc mừng cậu, còn cậu thì đối xử với tôi thế à, đúng là không có phúc hậu, lần sau cậu có đến thành phố Bạch Sơn, coi chừng tôi đập cậu.
Kha Tử Hoa vừa nói vừa bày ra một tư thế đánh nhau.
– Được rồi ..được rồi, hai vị đại ca, đừng đứng tại đây gây náo loạn nữa, ảnh hưởng mọi người, đi thôi, tìm quán cơm nào thanh tĩnh ngồi.
– Đến địa bàn của cậu rồi, đi chỗ nào thì nói chứ.
Kha Tử Hoa cho xe chạy rồi nói .
– Chạy lên phía trước, quẹo trái, có quán cơm Thanh Hà Uyển ăn cũng tạm được, chúng ta đi đến chỗ đó, tại đây so với thành phố Bạch Sơn các anh chuyện ăn uống đương nhiên là không bằng rồi, nhưng tôi tin tưởng các anh không phải tới đây để mà ăn cơm.
– Ha ha, nếu nói chúng ta không phải đến đây ăn cơm, cậu là một gã đàn ông có cái gì để nhìn, thiệt là ….
Kha Tử Hoa châm biếm nói .
– Ông Kha, nói ít lại mấy câu đi, ý của Nhị Cẩu chúng ta đến đây chủ yếu là tình nghĩa, chuyện ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, phải không Nhị Cẩu ?
Thành Công nói.
– Nhìn xem… nhìn xem, anh Kha cả ngày đi theo bên người anh Thành Công, tài nghệ thành phế vật rồi, một chút cũng không có học được tư tưởng tinh túy của anh Thành Công.
Đinh Nhị Cẩu hiện tại công phu nịnh hót đã cao hơn một bậc……………….
Hạ Hà Tuệ lái xe mới ở trên công ty về vừa vào cửa, còn chưa kịp thay quần áo, đã nhìn thấy ngoài cửa quán cơm dừng lại một chiếc xe, người đầu tiên bước xuống lại là Đinh Trường Sinh, trong lòng thắt chặt lại, cô lách mình tiến vào phía sau nhà bếp, để cho một phục vụ viên ra tiếp đãi .
– Xin chào chủ nhiệm Đinh, anh muốn phòng nào?
Câu hỏi của phục vụ viên khiến cho Thành Công cùng Kha Tử Hoa mỉm cười .
– Uả ? Làm sao cậu biết tôi là họ Đinh, nhận lầm người rồi, chúng ta muốn căn phòng nhỏ để đàm luận, yên tĩnh một chút.
Đinh Nhị Cẩu giấu đầu hở đuôi càng làm càng làm cho Kha Tử Hoa trong đầu có nghi vấn .
Ba người sau khi ngồi xuống, Kha Tử Hoa liền hỏi.
– Nhị Cẩu, cậu thường xuyên đến nơi đây ăn cơm đúng không ? Ngay cả phục vụ viên cũng đều biết tên của cậu.
– Đúng thì thế nào ? Hiện tại tai vách mạch rừng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
– Thôi đi ông nội… làm gì mà đa nghi như vậy, ai thèm để ý để ý đến chúng ta, quan trọng là mời anh em tôi ăn bữa cơm thì tiền cậu có để trả là được rồi.
– Được thôi.. à, hôm nay hai người tới đây thật sự là chúc mừng? Sao lại không thấy lễ vật gì cả vậy.
– Ha ha, giấu đầu lòi đuôi lộ ra rồi, mới vừa rồi còn nói tai vách mạch rừng, hiện tại đã lộ liễu đòi hối lộ rồi.
Kha Tử Hoa đối với hành vi Đinh Nhị Cẩu khịt mũi nhăn mặt .
– Trường Sinh, là như vầy, chúng ta nghe nói cậu sắp đến trấn Độc Sơn làm chủ tịch trấn nên tới đây chúc mừng, ngoài ra còn có một việc muốn cùng cậu trao đổi, nếu như cậu cảm thấy đề nghị của tôi có thể tán thành, thì chúng ta tiếp tục thảo luận, nếu như cậu cảm có vấn đề chưa ổn, thì xem như là chúng ta tới chúc mừng vinh dự của cậu, những lời khác xem như chưa từng nghe nói qua.
Thành Công thu hồi lại sự đùa giỡn, nghiêm trang nói, vẻ mặt này của Thành Công khiến cho Đinh Nhị Cẩu trong lòng cũng là lo lắng, nhìn qua Kha Tử Hoa, thì Kha Tử Hoa dường như là ngó lơ, cho nên ý của Thành Công muốn nói ngọn nguồn cái gì cũng đều dò xét không được .
– Vậy xin mời anh cứ nói.
Đinh Nhị Cẩu đành phải hỏi.
– Trường Sinh, chuyện là thế này, kỳ thật tôi đã sớm biết việc trấn Độc Sơn có mỏ than đá, nhưng có rất nhiều nguyên nhân, tôi vẫn không có đem tâm tư phóng đến nơi đây, bởi vì tôi cũng không ưa thích gì những cái này mỏ than nhỏ này , nói thật tình dân chúng vì sinh tồn nên trộm đào, bán lấy ít tiền, điều này còn có thể lý giải, nhưng những điều nói cái gì tất cả là tài nguyên của quốc gia chỉ là vớ vẩn, dân chúng mới thuộc về chủ nhân tài nguyên quốc gia, đúng không ? Cho nên, tôi cũng vẫn không có muốn tham dự việc này, nhưng vừa rồi có một người bằng hữu của tôi tìm đến tôi, nói muốn cùng với tôi liên hợp làm mỏ than ngay tại trấn Độc Sơn, nhưng nếu sử dụng những mỏ than nhỏ nháo nhào này, thì không có bất kỳ biện pháp an toàn nào cả, một khi gặp chuyện tai nạn, ai cũng không đảm đương nổi, chúng ta muốn mượn lực lượng ủy ban của địa phương, đóng cửa tất cả mỏ than nhỏ, kết hợp lại khai thác thành một cái mỏ than lớn, sản lượng hàng năm ít nhất cũng có thể được từ năm triệu tấn trở lên.
Nghe Thành Công nói tới cũng muốni nhúng tay vào các mỏ than nhỏ, Đinh Nhị Cẩu bất chợt siết chặc nắm đấm, xem ra trấn Độc Sơn này không thể nào tránh được nhúng vào vũng nước đục rồi, nhưng sau khi nghe được hắn phân tích ra, Đinh Nhị Cẩu dần dần nhẹ nhàng thở ra, Thành Công nói cũng không phải là không có đạo lý, đây cũng là một con đường đi để liên hợp các mỏ than đá nhỏ tập trung vào một chỗ cũng dễ quản lý hơn.
– Anh Thành Công, tôi hiểu ý của anh, không biết vị bằng hữu của anh là…..?
– Cũng không phải là người lạ, đó là chủ tịch tập đoàn mỏ than cũ Thời Thụ Kim , cậu cảm thấy thế nào, không nên miễn cưỡng, cứ ăn ngay nói thật, anh em chúng ta có cái gì thì nói cái đó.
Thành Công thẳng thắn nói .