CHƯƠNG 441 : ĐI XUỐNG THÔN.
Ngồi ở trong phòng làm việc thì không thể nào biết hết mọi chuyện chung quanh , đối với trấn Độc Sơn với các mỏ than đá nhỏ tràn lan, Đinh Nhị Cẩu đã có bước đầu nhận thức, nhưng đến cùng tràn lan tới trình độ nào, hắn vẫn chưa có thể cảm thụ bằng trực quan, cho nên rạng sáng ngày thứ hai hắn nói với trưởng ban Dương Hòa Bình, sắp xếp lấy cho hắn chiếc Santana để đi xuống thôn.
Chuyện tối ngày hôm qua về Tôn Hải Anh hắn không có để ở trong lòng, hắn có rất nhiều đàn bà, không đáng vì một đứa con gái của kẻ phạm tội làm hỏng đi kế hoạch của mình, cho nên nếu đã tới đây, thì phải làm từng bước áp dụng kế hoạch, trước khi cùng với chủ tịch Trọng Hải quyết định, chứ nếu không cẩn thận rất có thể hắn còn chưa đứng vững gót chân thì đã bị đá đít bị đuổi ra khỏi trấn Độc Sơn rồi.
Thân ở bên ngoài hiểm địa, là rồng trước cũng phải học được cách cuộn mình , là hổ cũng phải ẩn núp bên cạnh hang sâu, chuyện này thì không có cách nào khác nữa .
Chú Kim lái xe đại khái hơn 40 tuổi, thoạt đầu ông nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu thì đúng là một thằng nhóc mới lớn, nhưng có thể lái xe cho chủ tịch trấn thì đều người rất có tầm nhìn đấy, hơn nữa trước đó Kim Minh Hà là tài xế lái xe cho chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường, từ khi Tôn Quốc Cường chết, Kim Minh Hà bị thất nghiệp, được làm tài xế lái xe con cũng không có phổ biến lắm, thử nghĩ, lái xe đều phải là tâm phúc của lãnh đạo, có đôi khi so với thư ký, còn tâm phúc hơn nữa.
Cho nên không có ai biết dùng ông, đang lúc ông nghĩ đến kiếp lái xe này coi như chấm dứt từ đây, rồi xuất hiện một chủ tịch trấn mới, nhưng bên văn phòng đảng bộ cũng không có thông báo là làm tài xế cho chủ tịch trấn Đinh Nhị Cẩu, điều này khiến Kim Minh Hà hơi lo lắng , rốt cuộc là bởi vì Dương Hòa Bình sơ sót, hay là bởi vì chủ tịch Đinh muốn đổi tài xế là người tin cậy của mình? Ông chỉ có thể là suy đoán, nhưng bây giờ chủ tịch Đinh cho ông một cơ hội…
Xe lái ra khỏi trấn, chủ tịch Đinh vẫn không có nói đi đến hướng nào, Kim Minh Hà nhìn từ kính chiếu hậu hoáng qua Đinh Nhị Cẩu, thận trọng hỏi:
– Chủ tịch Đinh, chúng ta đi đâu đây?
Phía trước là một ngã 3 đường, phải xác định phương hướng mới có thể tiếp tục chạy xe.
– Đi đến thôn Hoàng Thủy Loan đi, chú Kim đối với nhửng thôn ở dưới, chú có thông thạo nhiều không?
– Chủ tịch Đinh, những thứ không nói, mấy năm nay đi theo chủ tịch Tôn nếu không có việc gì, thì cũng thường là chạy xuống . .
Nói đến đây Kim Minh Hà đột nhiên ngưng lại lời nói, giờ này còn nhắc đến chủ tịch Tôn Quốc Cường làm chi, cái này đúng là tự mình vả vào mồm mình…
– Tại sao không nói tiếp?
– Xin lỗi chủ tịch Đinh, là tôi nói nhầm…
– Chú Kim, xem ra chú cũng người có tình cảm, trước kia Tôn Quốc Cường là lãnh đạo của chú, chú đã phục vụ trong thời gian dài như vậy, đương nhiên là phải có cảm tình với nhau, nếu không có gì cả với nhau thì còn thua súc vật sao? Vì thế chú không có nói nhầm gì cả, cứ nói tiếp, tôi cũng muốn biết một chút tình huống phía dưới thôn.
Đinh Nhị Cẩu phóng khoáng, thật sự là hắn cũng chẳng muốn cùng với một người tài xế so đo làm gì.
– Aí da …chủ tịch Đinh, nhắc tới mấy cái thôn, thì thôn Hoàng Thủy Loan là có điều kiện tốt nhất, địa thế nơi này bằng phẳng, rất thích hợp để trồng hoa màu, dân chúng nha, chỉ cần có đất thì không đói, cho nên trước kia đến thôn Hoàng Thủy Loan dễ tìm nhất là đàn ông, phụ nữ ở mấy thôn khác cũng muốn đến định cư ở thôn Hoàng Thủy Loan này, nhưng mấy năm gần đây này thì lại không ổn, dân chúng giờ thì không thích làm ruộng rẫy, bởi vì trồng trọt không có kiếm được tiền nhiều bằng đi làm công ở bên ngoài, cho nên số đông đàn ông ở đây đều đi đến các mỏ than làm hết rồi.
– Vậy bây giờ đất đai trồng trọt cũa thôn Hoàng Thủy Loan có còn nhiều hay không?
– Đất đai thì bỏ hoang, nhân khẩu thì gia tăng lên, cho nên đất đai còn lại chẳng có bao nhiêu, nhưng so với bình quân đầu người ở trấn Độc Sơn thì cũng là thôn có đất đai nhiều nhất.
Kim Minh Hà nói tiếp.
– Bí thư chi bộ thôn Hoàng Thủy Loan gọi Vương Kiến Quốc, cũng lớn tuổi rồi, từ năm 17 tuổi làm bí thư chi bộ cho tới bây giờ, một vai chọn từ trước đến giờ bí thư kiêm trưởng thôn cái thôn này, ở đây cũng không hề có bầu cử qua, nhưng trong thôn cũng không có người nào muốn làm làm trưởng thôn cả . . .
Kim Minh Hà nói liên tục rất nhiều, nửa giờ sau, xe đi vào khu vực thôn Hoàng Thủy Loan.
Thôn Hoàng Thủy Loan, danh như nghĩa, nằm ở vào một chỗ khúc quanh của con sông Hoàng Thủy, cho nên được gọi là Hoàng Thủy Loan, Đinh Nhị Cẩu bảo Kim Minh Hà đem xe dừng lại, đứng ở một cái dốc cao, từ nơi này quan sát , Hoàng Thủy giống như là một cái dây lưng màu vàng vươn hướng xa xa, kéo dài cách nơi này 50 km, cùng sông Hoàng Hà kết nối lại với nhau .
Do sông Hoàng Hà mùa lũ định kỳ, tại đây cũng là cần phòng ngừa lũ lụt, điều này nước vàng sông sông Hoàng Hà kéo dài đến tận thành phố Giang Đô mới tụ vào trong một cái trong hồ, mà thôn Hoàng Thủy Loan thì nằm ở vào khu vực tốt nhất của con sông Hoàng Thủy, nguồn nước sung túc, có lợi nhất cho sự tưới tiêu nông nghiệp.
Thế nhưng khi lên xe đi trên đường vào thôn Hoàng Thủy Loan, từng mảnh đất hoang nằm trãi dài đây đó, nhìn qua đã biết có rất nhiều năm không trồng trọt rồi, bụi cỏ rất cao, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu rất khó chịu, hắn tinh tường nhớ lại trong nhà mình có vài mẫu đất trong vùng núi là quý trọng đến như thế nào, nhưng đất ở đây gần sông Hoàng Thủy như vậy, mà lại bỏ hoang phế.. .
– Ai ui… chủ tịch Đinh, sao cậu đến đây nhanh như vậy, tôi cứ tưởng rằng sau thời gian mới tới đây chứ.
Lão bí thư Vương Kiến Quốc duỗi ra bàn tay đầy vết chai tay nắm chặt tay Đinh Nhị Cẩu, ông nắm khá chặt, làm Đinh Nhị Cẩu cảm giác có chút hơi đau.
– Lão bí thư, ngày hôm qua nhiều người quá, nghe giới thiệu cháu cũng không có nhớ kỹ, dù ngày hôm qua cháu đã gặp bác rồi, hôm nay ghé thăm bác đồng thời cũng nhìn xem cái thôn Hoàng Thủy Loan trứ danh của trấn Độc Sơn này, tuy tiếng tăm thôn Hoàng Thủy Loan tốt, nhưng đất đai ở đây lại không được tốt lắm a.
Đinh Nhị Cẩu cười ha hả nói.
Vương Kiến Quốc sững sờ, ông vốn tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu tuổi trẻ như vậy , nghe nói là thư ký của chủ tịch Huyện, đoán chừng là xuống trấn để đánh bóng tên tuổi, lăn lộn chừng nửa năm hoặc một năm rồi sẽ trở về huyện, nhưng khi nghe hắn nói những lời này, giống như là rất hiểu nhiều chuyện khác .
– Lão bí thư, cháu xuất thân cũng là nhà nông dân, trong nhà của cháu cũng có đất đai đấy, nhưng mà đất đai ở đây tốt hơn rất nhiều, nơi thôn cháu ở đều là vùng núi, đất đai rất bạc màu, muốn tưới nước cũng không có được….
Đinh Nhị Cẩu vừa nói chuyện, vừa cùng với Vương Kiến Quốc ngồi ở trong sân trên cái ghế xếp nhỏ.
– À.. chủ tịch Đinh, tôi cũng không gạt cậu, hiện tại trồng trọt không có lợi nhuận, cho nên không có ai muốn trồng trọt nữa, tất cả đều đi ra ngoài làm việc, đến trong thôn cậu cũng nhìn thấy đó, nào còn có người trẻ tuổi ở đây, chỉ còn có một ít đàn bà và các người già, nếu không bị nằm liệt giường bất động, thì người có sức khỏe cũng không muốn làm gì, cho nên những người này cả ngày đánh mạt chược hoặc đánh bài bài tú-lơ-khơ, không ai chịu đi làm ruộng rẫy, ở đây cũng là không có biện pháp nào..