CHƯƠNG 447 : TỚI ĐÂY LÀ ĐỂ GIÚP ANH.
– Này, tô mì của anh đây, nhớ là ăn xong cầm giùm cái tô mang qua quán giùm tôi nhé.
Người phục vụ quán ăn, mang tô mì qua cho người bán hoa.
– Mì sợi? Tôi đâu có gọi mua đâu ?
Người bán hoa rất là kinh ngạc hỏi.
– À…là Chủ tịch Đinh mua cho anh đấy, đã tính tiền xong rồi.
Phục vụ quán ăn nói.
– Chủ tịch Đinh ? Chủ tịch Đinh là ai vậy à?
– Ha ha, anh và chủ tịch Đinh trò chuyện như vậy mà cũng không biết là ai sao ? Cái chàng trai tuổi rất trẻ vừa mới nói chuyện với anh đấy.
– A, hắn là chủ tịch Đinh ? Có phải là người thay thế chủ tịch Tôn Quốc Cường?
– Đúng vậy.
– Khục, xem ra ánh mắt cũa tôi giống như là bị mù, đã vậy còn lấy của cậu ta mấy chục đồng tiền, ặc…việc này làm sao bây giờ đây.
– Hì… chủ tịch Đinh chẳng lẽ lại chấp nhặt với anh, đã thành, nhanh cầm lấy tô mì của anh này.
Người phục vụ đem tô mì sợi đưa cho người bán hoa, ông ta nhận lấy tô mì rồi hướng về phía cổng ủy ban trấn nhìn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao………………..
…………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu lúc này đang nhìn tấm bản đồ toàn cảnh trấn Độc Sơn treo trên tường, có thể nói trấn Độc Sơn vẫn rất có ưu thế, những thứ khác không nói, vẻn vẹn thôn Hoàng Thủy Loan này nếu phát triển tốt, thì sẽ có ưu thế rất lớn, bởi vì về phía nam của thôn không phải là địa giới của thành phố Bạch Sơn, mà là thuộc về tỉnh Chiết Giang, tiếp giáp ở đây là thành phố Hồ Châu so với thành phố Bạch Sơn thì giàu có hơn nhiều lắm, bởi vì nơi này có những mỏ than đá lớn, tập đoàn khai thác mỏ than cũ ngày trước ở trấn Độc Sơn thuộc về thành phố Chiết Giang.
Mà nhờ vào thành phố Hồ Châu phát triển kinh tế, đường xá giao thông cũng mạnh hơn nhiều so với thành phố Bạch Sơn, hơn nữa không đơn thuần là trên đường giao thông, bởi vì là vì do vận chuyển than đá, lãnh đạo thành phố Hồ Châu đã mở rộng bờ sông, bây giờ đây là một vùng vận chuyển sông nước rộn rịp thông đến Trường Giang, cho nên vừa mới rồi Đinh Nhị Cẩu nói với người bán hoa có thể đem hoa bán được ngay cả ở Thượng Hải, đó cũng không phải là lời nói chơi, không chừng có thể thực hành được .
Phát triển mô hình nông thôn hiện đại chính là từng thôn đều có ưu thế của địa phương mình, từng thôn phát triển sản nghiệp theo đặc thù, cũng có thể đầu tư quy mô lớn, liên hợp lại , tạo thành hợp tác xã , hình thành hợp lực, như vậy mới có thể đủ sức cạnh tranh, đây là con đường phát triển hiện đại hóa nông nghiệp duy nhất.
Hắn dùng bút máy trên bản đồ vẽ vài vòng tròn, thỉnh thoảng dừng lại suy tư, đúng lúc này, truyền đến tiếng gỏ cửa.
– Cứ vào.
Đinh Nhị Cẩu tưởng rằng nhân viên của ủy ban trấn, cho nên vẫn như cũ đứng nhìn chăm chú trên tấm bản đồ, không có ngẩng đầu để ý tới người vừa bước vào cửa .
– Chủ tịch Đinh, anh bận rộn dữ vậy, đang vẽ cái gì đấy ?
Một giọng nữ rất dễ nghe duyên dáng hỏi.
– Ồ..cảnh sát Tào, là cô ấy ư? Vụ án kia có đầu mối mới rồi hả?
Vừa nhìn thấy đó là Tào Bạch Phượng , Đinh Nhị Cẩu liền nghĩ tới vụ án của Cổ Thành Lượng bạo tạc nổ tung, vụ án kia đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, thủ phạm chính ở sau tấm màn đen vẫn chưa có lộ diện, nhân vật mấu chốt Ngưu Nhị Đản sống không thấy người, chết không thấy xác, khiến cho việc xử lý vụ án này Miêu Chấn Đông một mực canh cánh trong lòng, cho nên vừa nhìn thấy Tào Bạch Phượng, hắn cho rằng vụ án Cổ Thành Lượng đã có tiến triển mới.
– Ui trời.. chủ tịch Đinh cũng chu ý đến vụ án này thế, tôi có thể ngồi xuống nói chuyện được không ?
Tào Bạch Phượng cười cười nói .
– Mời ngồi … mau ngồi, xin lỗi đã quên mời cô, uống trà hay uống cà phê?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Nước lọc là được rồi.
Tào Bạch Phượng nói ra .
– Các cô gái bây giờ đa số cũng không là ưa thích các loại đồ uống khác, ai cũng cứ đòi uống nước lọc không à..
– Hì hì, nhìn không ra Chủ tịch Đinh cũng chú ý đến thói quen của các cô gái nha, nước lọc thì sao, trên đời tốt nhất đồ uống vẫn là nước lọc.
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói gì, bên máy đun nước lấy một ly nước lọc đưa cho Tào Bạch Phượng, cô nói tiếp.
– Chủ tịch Đinh, co chuyện này tôi muốn nói với anh, nghe xong anh nhất định là rất thất vọng đấy.
– Há, có chuyện vậy sao ? Nói…nói chuyện gì?
– Người mà anh muốn đến đây là Trương Cường, anh ta tới không được rồi.
– Trương Cường ? Làm sao cô biết tôi muốn Trương Cường đến trấn Độc Sơn này?
– Việc này là bí mật sao? Người khác có biết hay không thì tôi chẳng quan tâm, dù sao thì tôi cũng đã biết.
Đinh Nhị Cẩu cười ha hả, thuận tiện che dấu sự thất vọng cũa mình, từ khi Trọng Hải gặp chuyện không may, hắn cũng biết trước những kế hoạch đều phải thay đổi cải biến, thế sự khó liệu đối với chuyện này, nghe nói Trần Quân Vĩ đã đồng ý đem Trương Cường điều tới trấn Độc Sơn, nhưng khi Trọng Hải vừa xảy ra chuyện, đương nhiên là chuyện này sẽ kéo dài không có hồi kết, tuy Đinh Nhị Cẩu thấy tiếc nuối, nhưng cũng không có cách nào, một đời vua một đời thần, đây là quy củ, Đinh Nhị Cẩu hiểu đạo lý này.
– Tôi báo cho anh một tin tức tốt, tôi đến đây để giúp anh ! Tôi biết, anh cũng hoài nghi về vụ án Cổ Thành Lượng có ẩn khuất ở bên trong, nhưng anh là một i quan viên chính phủ, có một số việc anh không tiện ra mặt, cho nên cũng phải dựa vào cảnh sát chúng tôi, cho nên chúng ta có thể liên thủ, như thế nào đây? Được không ?
– Cô giúp tôi? Có ý gì đây?
– Tôi đã được điều tới đến trấn Độc Sơn làm đồn trưởng công an, phụ trách về những tình huống trị an ở đây ! Chủ tịch Đinh, nhưng bây giờ anh phải trợ giúp công tác của tôi, đồn công an đến bây giờ chỉ có hai xe chiếc xe máy cà tàng không thể nào nói nổi, đã vậy còn thường xuyên bị hỏng hóc, nếu có vụ án xảy ra thì làm sao chạy xuống kịp..
Ha ha…cảnh sát Tào, cô được điều đến trấn Độc Sơn này công tác, tôi rất hoan nghênh, nhưng chuyện này là… hoá duyên, hình như cô đên đây hơi sớm, cái ghế chủ tịch trấn này tôi ngồi chưa có ấm mông nữa, thì tôi làm sao có thể giúp được cô, hơn nữa, nếu tôi ký duyệt tiền, về thủ tục cô có thể đi rút được tiền sao?
– Chủ tịch Đinh, chuyện này không cần anh lo lắng, chỉ cần anh ký duyệt tiền tại đây, tự tôi có biện pháp đi lấy số tiền này, thế nào ? Làm giao dịch chứ?
Lúc này Tào Bạch Phượng nghiễm nhiên biên thành một thương gia, đang cùng nhà bán sỉ cò kè mặc cả.
– Giao dịch? Tiền lãi bắt đầu từ đâu?
– Tôi biết anh có ý để cho Trương Cường tới nơi này ! Ăn ngay nói thật , Trương Cường có thể làm được cái gì, tôi cũng có thể làm, hơn nữa đảm bảo làm so với hắn ta còn hơn ! Được chưa ? Đây coi như là một giao dịch đi ! Chủ tịch Đinh, anh ủng hộ tôi…tôi cũng ủng hộ lại anh… ! Hai chúng ta đều là người ngoài địa phương đến đây, nếu muốn trụ vững ở trấn Độc Sơn này, thì phải đoàn kết lại, chuyện gì cũng có khả năng làm thành, anh có tin không?