CHƯƠNG 449 : NGƯỜI THIẾU PHỤ ĐẸP Ở TRONG THÔN.
Tâm tư của Vương Kiến Quốc là bất kể thượng cấp muốn làm cái gì trong thôn, chỉ cần là có thể để cho ông chủ đạo hoặc là lãnh đạo thì điều có thể được, nói ngắn lại một câu, chính là tại thôn Hoàng Thủy Loan này phải là ông định đoạt, đây là ranh giới cuối cùng của ông, cho nên khi nghe Đinh Nhị Cẩu để cho ông làm chủ nhiệm hợp tác xã ông ta rất là rất cao hứng.
– Chủ tịch Đinh, tôi thấy như thế này, chúng ta nên triệu tập lại thôn dân, mở một cuộc họp, cậu thông báo và giải thích cho mọi người hiểu rỏ hơn về vấn đề này , như vậy thì mới có sức thuyết phục, bằng không mọi người lại tưởng rằng tôi Vương Kiến Quốc đang làm cái chuyện gì mờ ám ở bên trong.
– Lão bí thư nói có lý, chủ tịch… cậu ra mặt phân tích rỏ ràng cho mọi người đi, tôi tin rằng cậu đem chuyện kiếm tiền bằng nghề bán hoa cảnh, mọi người sẽ dễ được thuyết phục hơn.
Triệu Hoa Sinh phụ họa theo nói .
Lái xe Kim Minh Hà nhìn xem 2 lão ở thôn Hoàng Thủy Loan này, xem ra là lần trước đã bị dính một lần rồi, nên kỳ này vẫn còn sợ, trước kia chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường cũng có lần kêu gọi toàn thôn trồng cây sung lấy quả, khi đó đừng nói là Hoàng Thủy Loan thôn , toàn bộ 7 thôn ở trấn Độc Sơn khắp nơi đều là trồng sung, khoan hãy nói gì khác, loại cây này thật là dễ trồng sống, sống rất tốt, sản lượng quả sung bắt đầu mấy năm liên tục kéo lên, kết quả là nguồn tiêu thụ không có, nhà nhà đều tồn đầy quả sung, đành phải cho heo ăn, heo ăn đến ngán cũng chẳng buồn ngó tới, cho nên từ đó về sau, mỗi khi trên thị trấn kêu gọi mọi người trồng bất cứ cây gì, ai cũng không muốn trồng, do đó sau này chẳng có cán bộ lãnh đạo nào lại muốn đề xuất trồng cái gì, đã tốn công mà chẳng có ai cám ơn.
Nhưng mà những chuyện này lại không có ai nói cho Đinh Nhị Cẩu biết, cho nên hắn bây giờ đang rất nhiệt tình, trong đầu còn tưởng tượng đến một ngày trên TV báo đài sẽ đưa tin rầm rộ, một sản vật đặc biệt của thôn có thể giúp dân có thể nhanh chóng giàu lên ….
– Vậy được rồi, lại làm phiền lão bí thư triệu tập dân trong thôn, đến đây mở một cuộc họp ngay tại hiện trường này luôn đi.
Đinh Nhị Cẩu tin tưởng tràn đầy nói ra .
Không bao lâu, dần dần tụ tập cũng không ít người, nhưng đa số là những người phụ nữ còn lại ở trong thôn, còn có một số là người già, thanh niên trai tráng cơ hồ không có, có thể nhìn ra, thôn Hoàng Thủy Loan cũng giống như những thôn khác, cơ bản đều là bỏ hoang đất đai đi lên thành thị làm công.
– Xin mọi người yên lặng một chút, tôi xin giới thiệu, vị này chính là chủ tịch trấn Độc Sơn của chúng ta, cũng là người cán bộ trẻ nhất trấn của Huyện Hải Dương từ trước tới nay, hôm nay có vài việc muốn nói chuyện với chúng ta.
Vương Kiến Quốc giơ tay giới thiệu Đinh Nhị Cẩu với mọi người.
Đinh Nhị Cẩu đứng lên, nhìn xem mọi người đang ở trong sân, hắn không ngờ trước mặt lại có nhiều người như vậy, xôn xao lao nhao khắp nơi, trái tim bịch bịch nhảy không ngừng.
Ngô Nguyệt Anh vợ của nhà Vương Triều cũng đứng lẫn ở trong đám người, cô đứng ở gần chót, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu đứng lên bắt đầu nói chuyện, cô giật mình ngạc nhiên, chính giữa sân đang ngồi bốn người, cô biết được hai, một là Vương Kiến Quốc chủ nhiệm thôn kiêm bí thư, một còn lại là Triệu Hoa Sinh người bán hoa, đó là lúc trước tết, cô đi theo chồng mình Vương Triều đến đây mua qua hai bồn hoa, hai người còn lại không biết, bởi vì cô là người từ thôn khác gả lấy chồng ở thôn này, cho nên cô cũng không biết lái xe Kim Minh Hà là người thường xuyên đến thôn này viếng thăm tình nhân, do đó khi mới vừa đến đây, còn tưởng rằng lái xe Kim Minh Hà là chủ tịch trấn, còn tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu là người lái xe.
Nhớ mới vừa cách đây vài ngày, con dâu của lão bí thư Vương là Dương Tỷ Yên tới nhà trò chuyện cả buổi, thuyết phục mình đi tiếp chủ tịch trấn uống rượu , úp mở trong đó còn để lộ ra ý tứ chân thật là tìm cách ngủ với vị chủ tịch trấn này, điều này làm cho Ngô Nguyệt Anh rất là khó chịu, bất quá khi đó Dương Tỷ Yên nói chỉ đáp ứng được chuyện này, sẽ ứng trước cho 5000 khối tiền, kèm thêm một cái điều kiện hấp dẫn nữa là mặc kệ sau này nếu Ngô Nguyệt Anh có con sinh ra là nam hay nữ, chủ nhiệm thôn sẽ để cho cô được sinh thêm đứa con thứ hai, cam đoan sẽ không phạt tiền, vấn đề kế hoạch hóa này lâu nay ở vùng nông thôn là câu chuyện làm cho mọi người rất đau đầu.
Theo luật nếu như đứa con đầu tiên là con trai, nếu là khỏe mạnh, thì kiên quyết sẽ không cho sinh đứa con thứ hai, nếu không thì tiền phạt cũng đủ chết người, nếu như đứa con đầu tiên là con gái, thì phải phải chờ tới đứa bé đủ được tám tuổi thì mới có thể sinh thêm lần hai, khoảng thời gian này dài đằng đẵng, đối với dân quê vội vã muốn có con trai mà nói, đây là một sự tra tấn rất lớn.
Ngô Nguyệt Anh thông qua người mai một nên mới nhận thức với Vương Triều, cũng không lâu lắm thì liền kết hôn, cho nên về phương diện tình cảm, cũng chưa có sự phát triễn gắn bó gì nhiều, hơn nữa Dương Tỷ Yên còn nói, đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm một thuở, bởi vì chỉ cần để cho ƈôи ŧɦịŧ của chủ tịch trấn thọc vào cái huyệŧ của mình, về sau có chút chuyện gì thì chẳng phải là xử lý dễ như trở bàn tay ấy ư, với lại người ta cũng sẽ không phá hư chuyện gia đình của mình, chỉ cần chính mình không nói ra, Vương Triều thì luôn đi làm xa cũng sẽ không biết rõ, đồng thời con người của Vương Triều tính tình hiền lành chất phát, nếu lỡ biết rõ chủ tịch trấn làm vợ của mình, hắn dám nộ khí xung thiên sao?
Sau khi bị Dương Tỷ Yên dùng ba tấc lưỡi đầu độc, trong tay Dương Tỷ Yên thì cầm một xấp tiền mặt màu đỏ đưa ra, tâm tư của Ngô Nguyệt Anh dần dần chuyển động thay đổi, đúng ra thì thực tế Dương Tỷ Yên nói cũng đúng, Vương Triều là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng vừa mới kết hôn thì hắn đã liền ra ngoài thành thị làm việc, để lại cho Ngô Nguyệt Anh hàng đêm khó ngủ một mình trông phòng, đây cũng là phản ứng sinh lý của một người đàn bà bình thường khỏe mạnh, nhưng mà cuộc sống của cô tại cái thôn chưa quen này, đối với những người đàn ông lúc nửa đêm đến gõ cửa, hoặc là kẻ lưu manh bắt chước tiếng mèo kêu hù dọa, trong lòng cô rất sợ hãi, tuy trong lòng rất là khát vọng, nhưng lại không dám đem cái khát vọng ham muốn thể xác này phóng xuất ra ngoài, cô chỉ có thể tự mình khốn khổ chịu đựng.
Đang lúc Ngô Nguyệt Anh do dự thì Dương Tỷ Yên đã để tiền lần bàn rồi đi về, lam cho đêm hôm ấy Ngô Nguyệt Anh chờ đợi trong sự lo lắng không biết phải làm sao?
Những những câu nói của Dương Tỷ Yên thì lại thấm vào trong đầu óc của cô, nằm ở trên giường hai mắt nhắm nghiền, tâm trạng rối bời cố gắng tưởng tượng ra mình đang nằm ở dưới háng một người đàn ông xa lạ thì cảm giác sẽ như thế nào? Từng phút….từng phút trôi qua, bất chợt thể xác của cô nóng dần lên một cách kỳ lạ…
Hai chân của Ngô Nguyệt Anh tự dạng ra, chính giữa háng lôиɠ ʍυ âm hộ đén nhánh nồng đậm sáng loáng dưới ánh đèn nhìn thấy rất rõ ràng, mơ hồ có thể chứng kiến cái khe thịt nho nhỏ huyền ảo, cặp mông đẫy đà hơi nhếch lên để bàn tay của cô nhẹ nhàng đem qυầи ɭóŧ của mình tuột đến dưới bắp đùi, sau đó giống như là thay thế ƈôи ŧɦịŧ của Vương Triều chồng mình, cô dùng 2 ngón tay chĩa vào cửa miệng huyệŧ, thọc vào bên trong hang động, hưởng thụ ….
– Um…um…
Vặn vẹo, cái mông đít hẩy lên càng cao, Ngô Nguyệt Anh không cách nào khống chế trong nội tâm dục tính phồn vinh mạnh mẽ, bên dưới cái âm hộ phảng phất giống như là muốn nổ tung…
Mãi cho đến hừng đông cũng không thấy có ai đến, ngày hôm sau Ngô Nguyệt Anh mới biết được, tối hôm qua chủ tịch trấn có việc gấp phải đi ngay, không có lưu lại qua đêm ở trong thôn, rồi Dương Tỷ Yên đến tìm gặp cô thu hồi lại 5000 đồng tiền .
Hôm nay lại nghe nói chủ tịch trấn đến, trong nội tâm mang theo một sự hiếu kỳ , lại đánh động sự tịch mịch khát vọng trong lòng khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tuổi trẻ anh tuấn đứng lên diễn thuyết, trong nội tâm Ngô Nguyệt Anh gợn sóng lại bắt đầu nhộn nhạo lên, cũng khó có thể bình phục như lúc ban đầu.