– Có chuyện tốt như vậy sao, đừng nói là kêu tôi đi gϊếŧ người nha?
Đinh Nhị Cẩu e dè nói.
– Cậu nói đúng, chính là đi gϊếŧ người, tôi cho rằng bằng trí thông minh tài trí của cậu, nhất định sẽ làm êm xuôi, sau khi xong việc, một trăm vạn là của cậu, nếu lo lắng, tôi ứng trước cho cậu năm mươi vạn!
Dương Phụng Tê nói.
– Trần Tiêu Tử?
– Đúng, vừa rồi một cái tát kia, thật ra là do tôi không dằn được cảm xúc tức giận, khi đó đầu óc mơ hồ, gần đây, tình trạng như vậy thường xuyên phát sinh, nguyên nhân chính là trong lòng tôi không vượt qua được lằn ranh, tôi thực sợ hãi Tiêu Tử lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, chẳng những sẽ làm cho tôi mất đi tất cả, mà sẽ kéo theo sĩ diện cả gia tộc mất hết, hiện tại, không có ai biết chuyện này, cho nên chỉ cần cậu làm xong, đừng nói một trăm vạn, hai trăm vạn đều không có thành vấn đề!
Dương Phụng thấp giọng vừa nói vừa khom người về trước, áo lông cổ áo rất thấp, hắn đã nhìn thấy cả áσ ɭóŧ ngực màu đen, với hoa văn bao quanh bầu ngực tròn sinh động, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu không có cảm xúc gì, cả người không khô nóng, ngược lại là lạo rét run, bởi vì hắn thấy được ánh mắt rét lạnh của Dương Phụng Tê.
– Ha ha, cô Phụng Nê, đừng nói đùa như vậy, tôi tuy trước là một tên côn đồ, bây giờ coi như cũng giống như là cảnh sát, nhưng cô kêu tôi đi gϊếŧ người, tôi đâu phải là đứa bé không phân biệt được phải trái? Chỉ sợ tôi gϊếŧ người xong, thì mạng cũng mất không có kịp tiêu tiền, Trần Tiêu Tử chết trước rồi, tiếp theo là đến phiên tôi!
– Cậu suy nghĩ gì vậy? Bộ tôi là thứ qua cầu rút ván sao?
– Không phải sao? Cô Phụng Nê, có lẽ tôi đã nhìn lầm cô, mỗi người đều có câu chuyện quá khứ mà không muốn nhớ lại, có chuyện tốt, có chuyện xấu, nhưng đều là tâm trạng giống nhau đấy! Riêng trong chuyện này, cô cũng là người bị hại, điều này tôi rất đồng tình với cô, vì thế nên tôi ra tay cứu cô, nhưng bây giờ, cô lại muốn tôi đi gϊếŧ người, tôi thật sự làm không được, nếu cô cảm thấy những người biết chuyện này cần phải gϊếŧ sạch, để không có ai tiết lộ, cô đừng ngại cứ thử một lần, nhưng chuyện này, một khi bắt đầu, vĩnh viễn cô cũng không bao giờ quay đầu lại được đâu, xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước!
Đinh Nhị Cẩu nói xong đứng dậy rời đi.
– Đợi một chút!
– Còn có chuyện gì?
– Cậu cần điều kiện như thế nào, mới có thể làm?
– Cô Phụng Nê, tôi đã nói rồi, tôi không làm được, bất cứ điều kiện gì cũng không làm, thật ra chuyện này, cô đâu có cần tìm đến tôi, chỉ cần cô tốn có vài vạn, mướn sát thủ thì mọi việc xong ngay, làm gì mà phải tìm đến tôi cho phiền phức?
– Nếu tôi mướn sát thủ, là phải gϊếŧ hai người, mà người kia thì tôi không muốn gϊếŧ, không có bất cứ lý do nào để gϊếŧ!
– Ý cô nói là đứa bé con cô? Cô điên sao, đứa bé cũng không buông tha!
– Không phải là đứa bé, mà là cậu!
– Tôi? Cũng đúng, tôi cũng là một người biết chuyện này, có lẽ thật ra tôi không nên cứu cô, như vậy chúng ta sẽ không có nhiều phiền não như bây giờ!
Đinh Nhị Cẩu tâm trí rung động lo sợ, nhưng vẫn là cố gắng nở nụ cười trên môi nói.
– Cậu là ân nhân của tôi, ân nhân của tôi thì chắc là sẽ không tìm đến tôi để gây phiên phức, cho nên cậu chỉ cần làm chuyện này, chúng ta sẽ huề nhau!
– Huề nhau, tôi biết chuyện cô bị giam giữ cưỡng bức, còn cô biết chuyện tôi gϊếŧ người, thật sự là tính toán quá thâm sâu nha, nhưng tôi sẽ không đáp ứng sự yêu cầu của cô, đây là ranh giới cuối cùng của tôi!
– Tôi muốn trả trước một chút lợi nhận cho cậu!
– Lợi nhuận? Cô có ý gì?
– Thôi được, trước không nói chuyện lợi nhuận nữa, cho tôi hỏi cậu một chuyện, lâu nay tôi rất muốn biết, hôm nay rốt cục có cơ hội giáp mặt để hỏi cậu rồi! Tại sao cậu lại muốn cứu tôi, tôi muốn nghe lời nói thật, đừng dối trá trong lời nói!
Dương Phụng Tê đứng dậy, nghiêm túc nói.
– Bởi vì.. bởi vì, tôi là cảnh sát!
– Lời nói dối, tôi muốn nghe lời nói thật từ trong lòng của cậu!
Dương Phụng Tê thoáng cau mày, không vừa lòng Đinh Nhị Cẩu trả lời, mặt cô chợt lạnh, ngồi xuống dựa ở trên ghế, chăm chăm nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– Được rồi, tôi nói thật, bởi vì cô rất xinh đẹp, thấy cô tình trạng như thế làm lòng tôi đau, tôi cứ suy nghĩ một người đẹp như cô, thì cuộc sông không phải ở trong thế giới tầm thường như thế này, nên tôi phải tìm cách cứu cô ra, nếu không thì trong lòng tôi bất an, thật không giấu diếm, ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã muốn tìm cách dùng biện pháp gì cứu cô đi ra, mỗi ngày tôi đều nghĩ biện pháp!
– Nói như vậy, cậu là vì thương hương tiếc ngọc nên mới làm như vậy?
– Có lẽ là như thế, nhìn cô bây giờ, mới là là chân chánh con người của cô, khi đó cô là ngọc sáng đang bị vùi vào bên trong đầm lầy tăm tối!
– Tôi cũng nói thật cho cậu biết, tôi tuy rằng thân thể tự do, nhưng hiện tại tinh thần của tôi ngược lại càng thêm như bị giam cầm, tôi sợ hãi, trong lòng vẫn luôn luôn lo sợ, mỗi lần nghe tiếng gỏ cửa, cứ có cảm giác tim của mình như muốn nhảy ra, tôi không dám tiếp xúc với giới truyền thông, báo chí, tôi sợ Tiêu Tử nhận ra, rồi tới tìm tôi, nhưng thân phận và địa vị của tôi thì không thể không tham gia trong giới truyền thôngvà báo chí! Cho nên mỗi lần có việc bắt buộc phải gặp giới truyền thông, tôi về nhà không dám mở Internet hoặc là tivi, tinh thần của tôi thật sự là sắp sụp đổ rồi!
– Nhưng chuyện gϊếŧ người, thật sự là tôi không thể giúp cô, cô tự mình nghĩ biện pháp khác đi.
– À….mà chẳng lẽ cậu không muốn xem tôi đưa trước lợi nhuận là cái gì sao?
Đinh Nhị Cẩu đưa mắt nhìn qua Dương Phụng Tê, thấy cô nở nụ cười mềm mại như khiêu khích, rồi đưa tay về phía Đinh Nhị Cẩu, hắn càng thêm mờ mịt, không cưỡng lại được, cũng đưa tay của mình ra, Dương Phụng Tê nắm lấy tay của hắn, kéo từ trên ghế đứng dậy, hai người một trước một sau đi, Đinh Nhị Cẩu không rõ ràng cho lắm, cứ như vậy bị Dương Phụng Tê kéo vào trong một căn phòng ngủ lớn ở tầng hai……