Đinh Nhị Cẩu trở về trấn Độc Sơn vốn muốn cùng Tào Bạch Phượng gặp mặt, lại hỏi thêm về chuyện của Thạch Lỗi , dù sao ngủ với vơ của người ta, trong lòng hắn vẫn là áy náy, trông thấy Hạ Hà Tuệ bộ dáng rất là thương tâm, hắn cũng muốn giúp một tay, cho nên ngay lập tức liên hệ rồi với Tào Bạch Phượng, nhưng đáng tiếc là Tào Bạch Phượng nhận được tin khẩn cấp của đội cảnh sát hình sự huyện, cô đã chạy lên đến trên huyện.
Nhưng theo phán đoán của Đinh Nhị Cẩu xem ra, Thạch Lỗi này là dử nhiều lành ít, dù sao chuyện này rất là ảnh hưởng rất là nghiêm trọng, nghe nói hiện tại tại trường trung học của trấn Độc Sơn đã không còn học sinh ở lại ký túc xá của trường rồi, bất cứ bây giờ đi học sớm muộn gì cũng đều có gia đình đón đưa về nhà, có không ít gia đình đang liên hệ vào những trường học khác, chuẩn bị cho con em mình chuyển trường, nếu như vẻn vẹn chỉ là bản án liên quan đến một mình Thạch Lỗi, Đinh Nhị Cẩu còn có thể lén lút hỏi thăm qua để báo cho Hạ Hà Tuệ Nhất biết, nhưng bây giờ thì liên quan đến cả trường trung học trấn Độc Sơn, hắn không thể ra mặt được, đã vậy chuyện này còn phải cùng với bí thư Trương Nguyên Phòng thương nghị để làm thế nào thống nhất thu hẹp lại tầm ảnh hưởng lan truyền.
– Alo trưởng ban Dương, bí thư Trương có ở văn phòng không?
Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại cho trưởng ban phòng đảng ủy Dương Hòa Bình .
– Chủ tịch Đinh, bí thư Trương không có ở văn phòng cũng như ở nhà, hai ngày nay liên hệ không được
– Cái gì? Hai ngày liên lạc không được, bí thư Trương không nói đi chỗ nào à?
– Không có, chỉ nói là đi ra ngoài kêu gọi đầu tư về trấn.
– Một mình bí thư Trương đi sao?
– Đúng vậy, gần đây đều là tự một mình bí thư Trương đi , cho nên cụ thể đi nơi nào chúng tôi cũng không biết.
– Được, tôi hiểu rồi.
Đinh Nhị Cẩu sau khi cúp điện thoại, càng suy nghĩ thì càng thấy được việc này không đúng, vì vậy gọi điện thoại cho Tào Bạch Phượng .
– Đồn trưởng Tào, vừa rồi tôi hỏi bên văn phòng đảng ủy, có nghe nói là bí thư Trương hai ngày nay đã không liên lạc được, người ở bên kia có còn theo dõi ông ta không?
– Yên tâm đi , vẫn luôn theo dõi ông ta.
Tào Bạch Phượng lúc này đang cùng với đội trưởng hình sự Miêu Chấn Đông thẩm vấn Thạch Lỗi , nói thật vụ án này ác liệt đã vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người, hiện tại với mạng lưới internet truyền thông phủ khắp , mới không qua bao lâu thời gian, đã có vài phóng viên báo đài đã ngồi xổm trước cửa công an huyện chờ phỏng vấn, Miêu Chấn Đông bị áp lực rất lớn, mà vụ án này là chính đồn trưởng Tào Bạch Phượng báo cáo lên, trong khi Tào Bạch Phượng lại là con gái của trường công an thành phố Bạch Sơn, cũng nhờ có quan hệ như vậy nên cũng đỡ lo phần nào , một khi nếu có gì không thích hợp , thủ trưởng ở trên cũng sẽ không chân chính truy cứu trách nhiệm, nhưng từ khi xảy ra vụ án của Cổ Thành Lượng bị bạo tạc nổ tung, Miêu Chấn Đông đầu óc lúc nào cũng không yên ổn bứt rứt.
– Thạch Lỗi, sự kiên nhẫn của chúng tôi là có hạn, anh có khai ra hay là không ? Chúng tôi còn có những vụ án khác, tôi nói cho anh biết một chuyện, cho dù là anh một câu không nói, với bao nhiêu chứng cớ, cũng đủ để đưa anh vào ngục, tôi nghĩ chắc anh chưa biết, ở trong tù các phạm nhân khác rất là ghét loại phạm tội như anh vậy, có khả năng ở trong tù sẽ bị những phạm nhân khác đối đãi anh giống y chang như vậy, đó là các nam phạm nhân sẽ đem anh làm trở thành phụ nữ, anh nói xem sẽ xảy ra chuyện gì nếu như vậy? Đến lúc đó anh sẽ nếm cái mùi vị bị cưỡиɠ ɠiαи ra làm sao đấy.
Miêu Chấn Đông nói rất là bình thản như chuyện không có gì lạ, Tào Bạch Phượng nghe qua thì buồn nôn vô cùng, thật sự là không biết người thủ trưởng này lại có thể nói ra như vậy, cô nhíu mày một cái, nhưng khi đối diện với Thạch Lỗi cô còn buồn nôn hơn .
– Không phải là tôi làm… không… không phải là một mình tôi làm, tôi cũng là người bị ép mà thôi.
Thạch Lỗi thoáng cái bị kích động, giống như là nổi điên dùng sức giãy dụa với cái còng tay….
– Tôi biết, cho nên nếu như anh đem chuyện này khai rõ ràng, có lẽ toà án sẽ xem xét về thái độ thành khẩn nhận tội mà xử ít đi vài năm, quyền chủ động tự quyết đang nằm trong tay của anh, còn khai gì, ra sao thì tự anh cũng biết rồi..
– Được rồi ..tôi khai…tôi khai hết.
– Làm bản cung, sau đó xong rồi để cho anh ta ký tên vào, đồn trưởng Tào, nhơ cô trực tiếp lấy lời khai nhé.
Mầm Chấn Đông nói xong liền đi ra ngoài, vụ án này là Tào Bạch Phượng lần đầu tiên phá đấy, vì cái gì mà thủ trưởng lại đột nhiên đem Tào Bạch Phượng phái xuống trấn làm trưởng đồn công an, dụng ý quá rõ ràng, đó chính là mạ vàng cùng tích lũy vốn liếng kinh nghiệm, bản án này cũng thuộc dạng khó gặp , chính hắn cũng không cần phải tranh cái nước đục này, với lại đây là một vụ án gian dâʍ, mình là một người đàn ông lại cùng với một nữ cảnh sát, lại còn một nữ cảnh sát khác ghi chép cũng sẽ có chút bất tiện, cho nên hắn giao lại cho Tào Bạch Phượng rồi lui đi ra ngoài, đây mới là cử chỉ hành động sáng suốt .
Thạch Lỗi đã bắt đầu khai:
– Trước đây, tôi cùng vợ mình đều ở tại trấn Độc Sơn, vợ tôi công tác ở một nhà máy dệt, còn tôi dạy học tại trấn, sinh hoạt rất thoải mái, về sau vợ tôi đi ên huyện làm quản lý bên công ty bảo hiểm, tôi thì ở lại trấn tiếp tục dạy học, sau này vợ tôi rất ít quay về trấn, mấy tuần lễ mới có một lần trở về, có đôi khi tôi cũng lên huyện đi gặp cô ấy, nhưng là khoãng cách khá xa, đi lại bất tiện, về sau tôi cũng lười đi gặp cô ấy….
-Vợ anh có đàn ông khác ở bên ngoài?
Tào Bạch Phượng hỏi.
– Không có, vợ tôi vẫn luôn yêu tôi, vì thế nên làm ra chuyện như thế này, tôi thật là có lỗi với cô ấy, trong lúc vợ tôi ở trên huyện đang chạy chọt nhờ mối quan hệ trên huyện để nhờ vả đem tôi điều đến công tác trên huyện cho vợ chồng gần nhau, chúng tôi có thể mua một gian phòng nhỏ ở trên huyện an cư, nhưng việc này không phải là dễ dàng như vậy, cho nên mới trì hoãn đến nay. Nhưng tôi cũng là một người đàn ông, trong thời gian dài không có gần gủi phụ nữ, trong lòng cũng chịu không được, vào mùa hè năm trước, một giáo viên lớn tuổi về hưu, cho nên tôi lên làm chủ nhiệm lớp, thời gian cùng học sinh nữ tiếp xúc nhiều hơn, khi ấy tôi phát hiện ra được là trong lớp có mấy học sinh nữ dung mạo rất xinh đẹp, cái tuổi này đúng là tuổi mơ mộng mới biết yêu, tôi lại là như một giáo viên cũng còn trẻ, rất dễ dàng mê hoặc các cô bé, từ đó tôi quan tâm nhiều hơn đến mấy cô bé học sinh, thường xuyên gọi các cô bé gọi vào gian phòng của tôi ở trong ký túc xá, tiến hành phụ đạo bài học, bởi vậy sau này quá quen thuộc, tính cảnh giác các cô bé cũng không còn nữa…
– Cho nên anh liền hạ thủ? Anh có biết làm như vậy đối với các cô bé tổn thương đến chừng nào không? Một trong những cố bé đó hiện tại mang thai rồi, một cô bé còn đi học mà đã có con, chuyện này đối với các cô bé cả đời ảnh hưởng biết bao lớn?
Tào Bạch Phượng dù sao vẫn là thiếu kinh nghiệm thẩm vấn, thẩm vấn không phải hỏi cái gì thì đáp cái gì, nếu bằng cách như vậy rất dễ dàng cho một số kẽ phạm tội có kinh nghiệm đối phó sẽ bỏ qua những chi tiết tỉ mĩ, tốt nhất là thẩm vấn theo phương thức giống như là nghe kẻ hiềm nghi phạm tội kể chuyện xưa vậy từ đầu đến cuối chuyện gì đã trải qua đều khai hết, từ đó thẩm vấn viên sẽ phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả…
– Cô bé mang thai thật sự là không phải do tôi làm, mỗi lần tôi làm đều mang bαo ƈαo sυ, tại vì các cô bé còn nhỏ nên không biết cách tránh thai như người trưởng thành, hơn nữa mỗi lần đeo bαo ƈαo sυ thì tôi mang vào trước một cái, sau đó thì xoa ớt sa tế lên, tiếp đó ở bên ngoài lại tròng thêm một cái, cho nên rất an toàn, chắc chắn chuyện mang thai là không phải do tôi làm.
– Tại sao lại phải bôi ớt sa tế?
Nữ cảnh sát ngồi ở bên cạnh phụ trách ghi chép hỏi, Tào Bạch Phượng là phụ nữ còn chưa có kết hôn nên không hiểu lắm, còn người nữ cảnh sát kia thì là người từng trải , cho nên rất ngạc nhiên về điều này…..