Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

CHƯƠNG 478 : KHÔNG NÊN GỌI LÀ CHỊ DÂU.

Công trường 1 xây dựng con con đường mới tử vong 14 người, người chết phân bố tại Huyện Hải Dương và các huyện khác của Thành phố Bạch Sơn, cho nên sau khi Dương Tuệ Toàn xin ý kiến chỉ thị của Dương Tuệ An, mỗi trường hợp tử vong bồi thường 10 vạn nguyên, người bị thương 5 vạn nguyên, xử lý như vậy xong , Dương Tuệ Toàn cũng cho rằng là đã ổn rồi, nhưng khi hắn vừa mới trở lại Thành phố Bạch Sơn, liền nhận được điện thoại của Trịnh Minh Đường trực tiếp gọi tới, bởi vì lúc này trên internet đã là làm cho câu chuyện sôi sùng sục.

– Dương Tuệ Toàn, anh em các người làm ăn cái kiểu gì ? Đến cùng là chết bao nhiêu người ? Anh của chú thì gọi điện thoại thì liên lạc không được, chú giải thích cho tôi biết đi.

Trịnh Minh Đường ở trong điện thoại hét lớn .
– Thì chỉ có chết 3 người thôi, đã xử lý tốt rồi, em đã đem tiền bạc bồi thường cho bọn họ, không có sao đâu.

Dương Tuệ Toàn tự cho là anh mình đã đưa qua tiền và gái cho Trịnh Minh Đường , cho nên nói tới nói lui vẫn chẳng có sợ gì cả…

– 3 người? Tại trên mạng cho biết là có 14 người chết, là chuyện gì đã xảy ra?

– 14?

Dương Tuệ Toàn lúc này mới hoảng sợ, như vậy sự tình đã có người rò rỉ đi ra ngoài, nhưng bây giờ thì chỉ có thể là một mực có đánh chết cũng phải chối..

– Bì thư Trịnh, phóng viên thì thích viết vớ vẩn câu like, em cam đoan là chỉ có 3 người, không có nhiều hơn đâu.

Dương Tuệ Toàn bảo đảm nói .

Trịnh Minh Đường cúp điện thoại, ông làm sao tin được thằng nay nói nhảm, liền gọi thư ký Tưởng Minh Kiệt đến .

– Công trình làm đường ở thị trấn lâm Sơn xảy ra vấn đề, cậu đi đến hiện trường nhìn thử xem, đến cùng là chết bao nhiêu người, khu vực do công ty xây dựng Trường Hà đảm trách, nhìn xem còn có tồn tại vấn đề gì, điều tra rõ ràng rồi báo cáo cho tôi.
– Vâng , tôi lập tức đi ngay.

Tưởng Minh Kiệt cũng nhìn ra lão bản của mình tâm tình không tốt, làm cho ai cũng bị ảnh hưởng, con trai thì bị công an đang truy lùng náo loạn, hiện tại trên công trường lại xảy ra chuyện, Tưởng Minh Kiệt ngồi ở trong xe đang có một cảm giác, cửa ải này, chỉ sợ lão bản mình là không qua được, đến lúc đó thì mình sẽ nên làm cái gì bây giờ ? Chắc cũng phải ngẫm tới đường rút lui của mình rồi, vì mạng của mình cũng không có được tốt như Đinh Nhị Cẩu vậy, Đinh Nhị Cẩu thì vừa đi xuống dưới trấn, thì lão bản hắn mới xảy ra chuyện, còn mình chưa kịp đi đâu, thì lập tức lão bản sắp xảy ra chuyện, chính mình dù không có rơi, nhưng trên đầu của mình đã đánh lên sâu đậm dấu ấn là thư ký của bí thư Trịnh, còn biết tìm nơi nương tựa ở đâu ? Những khó khăn này, chỉ có thư ký cùng với các quan viên khác là bất đồng .
10 vạn nguyên mua một cái mạng, anh em họ Dương suy nghĩ quá đơn giản, hiện tại trên toàn quốc nếu tai nạn lao động mà tử vong, tiền bồi thường cộng lại gần 50 vạn , bây giờ dân chúng không phải dễ gạt như trước, chỉ cần một luật sư cố vấn, liền rất rõ ràng về luật, vì thế cho nên vừa rạng sáng ngày hôm sau , đã có người dân bắt đầu tụ tập ở cửa ra vào thành ủy Thành phố Bạch Sơn, vì điều này làm cho Đường Bính Khôn vừa mới nhận được tin rất là giận dữ .

Thương vong trọng đại như vậy, mà ông ta lại lấy được tin tức từ trên mạng, cái này có chút không thể tưởng tượng nỗi, Đường Bính Khôn mặt không cảm giác kêu thư ký mình gọi điện thoại cho Trịnh Minh Đường cùng với Vu Toàn Phương ra mệnh lệnh trong vòng hai giờ phải có mặt ở thành ủy để giải thích…
Thời gian gần đây, Huyện Hải Dương được mùa nhiều lần xuất hiện trên internet, khiến cho một cái huyện nghèo như vậy của Thành phố Bạch Sơn lại vô cùng nổi tiếng, hơn nữa vụ việc nào cũng ảnh hưởng dính dáng đến cán bộ lãnh đạo, chính điều này làm cho ông là bí thư thành ủy Bạch Sơn rất mất mặt, mấy ngày hôm trước lên tỉnh họp, đã có lãnh đạo châm chọc Thành phố Bạch Sơn dạo này tỉ lệ hấp thụ ánh sáng tựa hồ có chút cao, những vấn đề như vậy rất dễ dàng làm cho lãnh đạo của ông sẽ đánh giá năng lực cùng với khả năng sừ dụng cán bộ của ông chưa tốt.

Một chuyện làm không tốt thì còn có thể tổ chức làm lại, lãnh đạo cũng sẽ không trách ngươi, bởi vì chúng ta kiến thiết chủ nghĩa xã hội khoa học chẳng phải là đã từng tuyên bố là cũng như phải vượt đá tảng để qua sông sao ? Nhưng nếu làm thế nào mà để cho lãnh đạo của ngươi không được ấn tượng về năng lực, như vậy đối với sĩ đồ của ngươi mà nói, không thể nghi ngờ là đã chấm dứt.
……………………………………………………………………………………

Tại thôn Hoàng Thủy Loan của Trấn Độc Sơn, ở trong nhà Vương Kiến Quốc, Đinh Nhị Cẩu đang tự mình ra tay xé một cái đùi gà đưa cho Tiếu Hàn, cái này làm cho Dương Tỷ Yên trong nhà bếp nấu cơm rất ghen, hừ… ta đối với hắn tốt như vậy, hắn vẫn ưa thích loại đàn bà ở trên tỉnh thành này, cô ta đã làm cho ngươi cái gì ? Vương Kiến Quốc còn đang cắm cúi hâm rượu, không phát hiện được tình cảnh bên ngoài .

– Cha, người đàn bà này là ai vậy ? Lại cùng chủ tịch Đinh có quan hệ như thế nào?

Dương Tỷ Yên quay người nhỏ giọng hỏi.

– Cha cũng không biết quan hệ thế nào, nhưng chắc là không phải mối quan hệ như con nghĩ, Dương Tỷ Yên, Tiểu Đinh này cũng không tệ, nhưng hắn sẽ không có ở tại trấn Độc Sơn hoài đâu, cho nên con cũng không cần có ý kiến gì cả, cứ xem nhân tình giống như quyển lịch trên tường, xé một tờ, cuốn lịch sẽ mỏng hơn một chút, đã trãi qua nhiều năm như vậy, con cũng nên hiểu cái đạo lý này đi, hắn còn trẻ như vậy, còn chưa có kết hôn, bộ con nghĩ hắn sẽ ở với con cả đời sao?
Vương Kiến Quốc thở dài nói ra, lời nói này không nhẹ không nặng, nhưng là ý tứ rất rõ ràng, chính là cảnh cáo Dương Tỷ Yên, đừng có hy vọng hảo huyền, làm chồng hờ vợ tạm thì còn có thể, nếu ngươi nghĩ cả đời quấn quít lấy hắn , chuyện này là không thể nào.

– Cha …con biết, đây là số mạng của con.

Dương Tỷ Yên nói xong, thì một giọt nước mắt đã rơi vào trong nồi .

Vương Kiến Quốc nhìn xem bên ngoài Đinh Nhị Cẩu cùng Tiếu Hàn hai người đàm luận hừng hực khí thế, ông thở dài, đàn ông chính là như vậy, trong chén còn chưa có ăn xong, đã đưa tay vào trong nồi.

– Nhị Cẩu, chị thay em làm chuyện lớn như vậy, em chỉ mời chị ăn cái đùi gà là xong việc?"

Tiếu Hàn bất mãn hỏi.

– Chị dâu, gấp cái gì, thức ăn ngon còn ở phía sau đó, ở thôn hoàng thủy Loan này trong sông có một loại cá đặc sản, em cũng chưa từng có ăn qua, lão bí thư cũng là hôm nay mới bắt được hai con , đợi lát nữa sẽ mang lên cho chị thưởng thức, mỹ dung dưỡng nhan, cá này nếu là bán trên thị trường , đoán chừng 100 đồng một con đấy.
– Cá gì mà mắc như vậy, có phải là rất lớn phải không?

Tiếu Hàn hứng thú, nàng là như vậy, cả ngày trong phòng làm việc, nên rất ưa thích đến tất cả các địa phương nếm các loại đặc sản.

– Cá không lớn, chỉ bằng ngón tay nhỏ, không lớn hơn bao nhiêu a.

– Cái gì? Nhỏ như vậy mà cả 100 đồng, đây không phải là cướp bóc tiền người sao?

– Chị dâu… chị hãy từ từ nghe em nói đã, con cá này . . .

– Nhị cẩu, chị nhắc lại chỉ một lần, không nên gọi chị là chị dâu, cứ bảo chị là Tiếu Hàn thì được rồi , hơn nữa chị làm chị dâu của em từ hồi nào vậy?

– Cái này là em gọi theo người thầy huấn luyện Chu Hồng Kỳ của em đó nha.

– Dẹp ngay đi, Chu Hồng Kỳ lúc nào cũng gọi chị là Tiếu Hàn, cô ấy từ lúc nào thì kêu lên chị dâu vậy?

Tiếu Hàn bất mãn nói.

– Hì..cho dù chị Chu Hồng Kỳ không gọi, thì em phải gọi, không thể rối loạn bối phận được.
Đinh Nhị Cẩu cười hì hì nói .

Nào ngờ Tiếu Hàn nghe xong Đinh Nhị Cẩu nói, liền đem cái đùi gà ném vào trong mâm, cầm lấy giấy ăn trên mặt bàn lau tay :

– Vậy thì tốt rồi, chị không ăn nữa, đi về..

– Ai da…được…được.. từ giờ về sau em không bao giờ gọi là chị dâu nữa, chị Tiếu Hàn, như vậy được chưa.

Tiếu hàn cũng biết đến lúc nhân nhượng hắn, cười một tiếng, trở về chỗ ngồi xuống bên cạnh hắn :

– Có ăn đòn thì em mới chịu, sớm nói như vậy thì đâu có chuyện gì..

– Ha ha chẳng qua là thói quen thôi, à đúng rồi .. gần đây thầy của em như thế nào rồi?

– Thầy em? Chu Hồng Kỳ à?.

– Đúng vậy, dạo này chị ấy đang làm gì đó?

– Cụ thể đang làm gì chị cũng không biết, giống như đang tập huấn cái gì vậy, cả ngày không có nhà, đấy cũng là phong cách của nhà họ Chu, cả nhà đều bán mạng cho quốc gia, chưa từng thấy qua bọn họ là làm việc gì ở trong nhà, nói thật, ngay cả chồng chị họ Chu đó, cũng không biết là có còn sống không nữa, đã qua 1 năm, một cuộc gọi điện thoại cũng không có, em nói cái này gọi là đôi vợ chồng sao?
Nhấn Mở Bình Luận