CHƯƠNG 482: VẠCH TRẦN..
Có câu nói, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, lão thiên gia không phải là không trông thấy, chỉ là chưa tới thời điểm trừng phạt, không biết Trịnh Đoạn Cương hôm nay cái điềm gì đó không đúng, khi mà thím ba mua rượu đế mang về, thì lại muốn uống bia ướp lạnh, cũng có thể là do mới vừa nghe được thím ba nói bên ngoài đã không có người đang lãng vãng, hay là cảm thấy hiện tại trời đã tối, có thể mượn nhờ bóng đêm lén lút đi ra ngoài hóng gió một chút, bởi gì mấy ngày qua trốn ở dưới hầm hắn đã nhịn khổ gần chết.
– Thím ba, cháu đi ra ngoài mua chai bia, một chốc sẽ trở lại ngay.
Trịnh Đoạn Cương quay đầu vào phòng bếp nói .
– Hay là để thím đi cho….
– Không cần, ở ngay cửa hàng bách hóa gần đây mà.
Trịnh Đoạn Cương nói xong cũng đi về phía cửa lớn.
Tào Bạch Phượng bên này ẩn nấp trong xe, đang báo cáo sự việc tiến triển cho cha mình trưởng công an thành phố Tào Kiến Minh biết, đừng nhìn trường công an huyện Trần Quân Vĩ mới là thủ trưởng trực tiếp của nàng, nhưng vụ án này đội trưởng hình sự Miêu Chấn Đông đã nói cho nàng biết, tình huống cặn kẽ tốt nhất là đừng có báo cho trưởng công huyện Hải Dương, về phần tại sao, thì tự đi tìm hiểu đi .
Thế nhưng nàng còn chưa có kịp nói rõ với Tào Kiến Minh là muốn nhờ lực lượng cảnh sát vũ trang tới bắt Trịnh Đoạn Cương, thì Dương Chấn bên cạnh đột nhiên lấy tay giật nhẹ áo của nàng, đem ông nhòm đưa qua, khẩn trương chỉ vào trong ngõ hẻm, Tào Bạch Phượng vội vàng cúp điện thoại , cầm lấy ông nhòm nhìn lại, mặc dù có chút mơ hồ chưa rỏ lắm, nhưng vẫn có thể trông thấy , đi ra ngoài đích thật chính là Trịnh Đoạn Cương .
– Chuẩn bị súng, nếu như hắn lấy súng ra chống cự, lập tức bắn ngay, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, quan trọng nhất là không thể để hắn gây tổn thương cho chính mình, nếu như hắn chạy, thì cứ bắn vào chân, chú ý tốt nhất là bắn ngay phía dưới đầu gối .
Tào Bạch Phượng lấy ra khẩu súng K.59 của mình, lên đạn trong nòng, mắt chằm chằm nhìn Trịnh Đoạn Cương đi ra khỏi ngỏ hẻm, mọi người lặng lẽ bao vây lại, để đề phòng Trịnh Đoạn Cương lại quay về trở lại ngõ hẻm, ở bên trong còn mai phục một người chờ hắn, một người khác với tư cách nhân viên cơ động, núp trong bóng tối, tùy lúc mà phát động tập kích bất ngờ, năm người cảnh sát có thể nói đã đem Trịnh Đoạn Cương khóa chặn lại cực kỳ chặt chẽ.
Hắn lúc đi ra đúng là có mang theo súng, nhưng dắt ở bên hông, khi hắn nghe thấy sau lưng có tiếng động, quay mặt lại nhìn, thì đã ó ba cây súng nhắm ngay vào đầu hắn, giật mình có chút ảm đạm, nhưng hắn vẫn rất là bình tỉnh.
– Trịnh Đoạn Cương, chúng ta lại gặp mặt, vừa rồi tôi đã ra lệnh nếu như anh móc súng, lập tức bắn ngay, có trách nhiệm gì thì tôi chịu, anh tự lựa chọn đi.
Tào Bạch Phượng mặt lạnh băng nói ra .
– Các ngươi làm cái gì vậy, tôi phạm tội gì? Các ngươi bắt người như thế này là trái pháp luật, tôi muốn nhìn thấy lệnh bắt của công an, lấy ra….
– Trịnh Đoạn Cương, anh muốn như vậy sao?
Vừa nói vừa hướng Tào Bạch Phượng gật gật đầu, cách phía sau hắn không xa có một người vừa nói xong, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất tấn công Trịnh Đoạn Cương, một cú chặt cạnh bàn tay sắc gọn vào gáy hắn, Trịnh Đoạn lập tức ngã gục, Dương Chấn nhanh chóng lục soát trên người Trịnh Đoạn Cương tước lấy khẩu súng ngắn của hắn, mang còng tay áp tiến vào trong xe, ngắn ngủn trong vòng hai phút, có hai chiếc xe gào thét chạy ra khỏi trấn Phong Hầu của huyện Bắc Sơn.
………………………………………………………………………………….
Lâm Xuân Hiểu khó mà tin được cô bé ngồi đối diện với mình với cô bé ở trong đoạn video thu hình lại là một người, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi gặp Tào Băng, trong lòng của cô mơ hồ đau nhói , bởi vì Tào Băng cùng với con gái của mình không chênh lệch tuổi bao nhiêu, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của con gái mình so với cô bé này thật sự là cách biệt một trời một vực, tuy là cô bé này là bị lừa đấy, nhưng nếu không phải vì tiền thì có thể bị lừa sao?
– Xin chào, cô gọi là Lâm Xuân Hiểu, là bạn của Đinh Trường Sinh, có một số việc muốn tới hỏi cháu, có thể được không?
Lâm Xuân Hiểu ở trên lầu một của quán trà đối diện trường học hẹn với Tào Băng .
– Anh Trường Sinh.. anh ấy làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
– Không có, là hắn giới thiệu cô tới đây, cũng nhận ra được, cháu rất quan tâm đến hắn?
Lâm Xuân Hiểu hỏi.
Tào băng đỏ mặt lên, nhưng không nói gì.
– Cô có thể hỏi thoáng một chút, cháu và Đinh Trường Sinh là quan hệ như thế nào sao?
– Anh Trường Sinh là bạn trai của bạn học cháu, cũng là ân nhân cứu mạng cháu, tuy rằng thời gian đã rất lâu không gặp lại , nhưng cô vừa hỏi như vậy thì cháu biết là cô đến đây là bởi vì anh Trường Sinh, có phải là anh ấy đã xảy ra chuyện gì?
Tào Băng lần nữa gấp gáp hỏi.
– Cháu yên tâm, thật sự hắn không có việc gì, nhưng cô muốn nói là những chuyện cô hỏi, cháu tốt nhất là nói thật ra, như vậy mới có thể cứu hắn được, cũng không dấu diếm, cô là người của ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố Bạch Sơn đấy, Đinh Trường Sinh bị quấn vào vụ án của một công trình thi công, chắc cháu cũng nghe nói ở trên mạng, mấy ngày hôm trước ở thị trấn Lâm Sơn, Huyện Hải Dương khi thi công làm con đường mới, thì xảy ra một vấn đề nghiêm trọng do chất lượng bị bớt xén nên xảy ra, việc này có khả năng cùng quan hệ với Đinh Trường Sinh.
Lâm Xuân Hiểu vừa mới nói xong, cô chú ý tới Tào Băng hai bàn tay thoáng cái nắm lấy thành ghế mây, dùng sức bám chặt vào, những ngón tay thon dài đều biến thành trắng, trở nên không có một tia huyết sắc, phảng phất như là tờ giấy trong suốt.
– Tại sao lại có thể như vậy, anh Trường Sinh sẽ không làm chuyện như vậy đâu, anh ấy là một người tốt, sẽ không đâu….
Tào Băng chỉ tái diễn một câu nói như vậy, không biết là vì cái gì, từ khi Đinh Nhị Cẩu trợ giúp cô bé thoát khỏi Dương Tuệ Toàn, cô như là đã trải qua một lần chết đi sống lại , học tập khắc khổ, giản đơn, không bao giờ giống như kiểu trước đây sống vội, không kiểu cách bon chen, không hề hâm mộ hư vinh nữa, cả người từ trong ra đến bên ngoài thay đổi như thành một người khác.
– Thật ra cũng không có nghiêm trọng như vậy đâu, mấu chốt là bảng tường trình ngay tại đây của cháu, cho nên cháu nên nói thật, chúng ta có thể bắt đầu chưa?
Lâm Xuân Hiểu nhìn thấy Tào Băng có chút không khống chế được cảm xúc của mình .
– Được, cô cứ hỏi đi, cháu biết cái gì sẽ nói ra cái đó
– Cùng với cô nói chuyện về Dương Tuệ Toàn có thể chứ? Với cả chuyện y giới thiệu cho cháu đến gặp một vị quan lớn luôn nhé?
Lâm Xuân Hiểu cố gắng dùng giọng nói rất ôn hòa.
Trong nháy mắt Tào Băng phảng phất là đã hiểu ra chuyện gì, mặt căng thẳng đến mức đỏ bừng, nếu như không phải là vì Đinh Trường Sinh, cô bé nhất định sẽ đứng dậy bỏ đi ngay, đây là một vết thương lòng vĩnh viễn trong nội tâm không gì có thể bù đắp, vốn là thời gian dần trôi qua cũng đã phần nào nguôi ngoai, nhưng bây giờ lại bị người lại đến vạch trần sành sanh, chuyện này đối với cô bé thật là tàn nhẫn, nhưng không có cách nào, vì muốn Đinh Nhị Cẩu được tẩy thoát, cô phải một lần nữa nhớ lại chi tiết, đem chuyện này nói ra, cho dù cô rất là miễn cưỡng , nhưng làm người thìn có ơn tất báo.
Lâm Xuân Hiểu chứng kiến bộ dáng Tào Băng rất khó khăn khi kể lại, trong lòng cô cũng không chịu nổi, cán bộ ủy ban thanh tra kỷ luật cán bộ cũng không phải toàn là người có ý chí sắt đá, nhưng cô lúc này đã khẳng định được, Đinh Nhị Cẩu nói hơn 90% là sự thật, chuyện này lại làm cho cô, thân là một người cán bộ trong ủy ban kỷ luật thanh tra rất hưng phấn, dù sao từ hồi cô bước chân vào ủy ban kỷ luật thanh tra công tác đến nay, đây là lần đầu tiên gặp phải một con cá lớn như vậy.
Nguyên nhân có thể là trãi qua nhiều năm, bởi vì chồng cô là thuyền trưởng tàu viễn dương, phần lớn thời gian trong năm đều không ở trong nhà, cho nên ngoại trừ con gái của mình, công tác là một sinh hoạt trọng yếu nhất của cô , nói không êm tai một chút, tâm lý của cô hình như có chút bị bóp méo .