CHƯƠNG 487: THAY ĐỔI CON ĐƯỜNG ĐI.
– Ừ, lão La nói không sai, tôi cũng vì chuyện này mà đau cả đầu, lão có người tốt để đề cử sao?
Đường Bính Khôn đã đoán được ý của La Bàn Hạ, cho nên nói thẳng ra, đây là cuộc nói chuyện riêng tư, nên không cần phải chơi trò đoán chữ .
– Bí thư Đường, tôi thật sự không phải là muốn tiến cử người của mình, chẳng qua là cảm thấy tình huống hiện nay ở huyện Hải Dương, đưa một cán bộ trong ủy ban thanh tra kỷ luật xuống đó thì có thể phù hợp hơn, ít nhất có thể ổn định lại đại cục của Huyện Hải Dương, lão thấy có được không?
– Ha ha , lão La ..lão đừng có giả bộ bí hiểm nữa, nói đi, là ai mà ông ra sức đề cử vậy?
– Không phải là người lạ, đó là chủ nhiệm Lâm Xuân Hiểu trong lúc này đang phụ trách vụ án của Trịnh Minh Đường, đừng nhìn là một nữ đồng chí, tại vụ án này phá án và bắt giam có vai trò của cô ấy rất lớn, cô ấy cũng là thành viên trong ban chỉ huy làm đường công trình 1 phụ trách giám sát, tôi cảm thấy để cho cô ấy xuống huyện, so với từ bên ngoài điều đến một người khác thì tốt hơn nhiều, ít nhất là Lâm Xuân Hiểu cũng nắm bắt được tình huống…
Đường Bính Khôn nghe La Bàn Hạ nói xong, cũng cảm thấy thật đúng là có đạo lí riêng của nó, nhưng bổ nhiệm một bí thư Huyện ủy, tuy rằng ông có thể một mình định đoạt, nhưng cũng phải để cho các thường ủy khác có mặt mũi , để cường điệu là tập thể lãnh đạo vì hoàn cảnh hiện tại cùng nhau mà đồng ý biểu quyết, nếu như mình tự làm quyết định này, tương lai sau này nếu như Lâm Xuân Hiểu cũng xảy ra vấn đề, vậy trách nhiệm này thì người nào chịu? Đừng có lo thắng trước, mà hãy suy nghĩ vấn đề nếu thất bại, đây là lời răn Đường Bính Khôn thường áp dụng, làm việc thì phải hướng đến phương hướng cố gắng tốt nhất, nhưng phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất về sau.
– Lão La, tôi thừa nhận là lão nói có lý, nhưng chuyện này không thể nào là chỉ có hai người chúng ta ở chỗ này uống ly trà mà có thể quyết định, chuyện này còn phải được trải qua thường ủy thảo luận cái đã, đồng thời thì lão có thể cũng phải đến gặp đồng chí Hạ Minh Tuyên thông qua một tiếng, để nghe ý kiến của ông ấy, dù sao ông ấy cũng là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ mà.
Đường Bính Khôn biểu lộ sự tán thành nói ra .
La Bàn Hạ gật đầu, đúng ra là ông cũng không có nghĩ đến đêm nay liền có khả năng đem chuyện này quyết định xong, đây chỉ là bước đầu tiên như là tập thể dục, trước hết để cho Lâm Xuân Hiểu lọt vào tầm mắt các lãnh đạo, như vậy thì mới có sự so sánh với những người khác, có so sánh thì có ưu có khuyết, như vậy thì mới có thể có cơ hội thắng được, nếu lãnh đạo rời rạc xem như là người ngoài, vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội thăng chức, bởi vì trong ánh mắt lãnh đạo căn bản cũng không có ngươi, thì nói chi là lên chức?
Đã muốn để cho Lâm Xuân Hiểu tranh một chuyến vị trí bí thư huyện ủy, như vậy thì Lâm Xuân Hiểu còn ở lại trong ban chuyên án đã là không còn thích hợp nữa , miễn cho đến lúc đó người ta nói là Lâm Xuân Hiểu là vì muốn làm bí thư huyện ủy mới mượn cơ hội đả kích bí thư Trịnh minh đường, vì vậy La Bàn Hạ sau khi ra khỏi văn phòng, thì đi thẳng đến vùng ngoại thành, nơi ban chuyên án đóng quân .
– Bí thư La, đã trễ thế như vậy, sao anh còn lại tới đây?
Lâm Xuân Hiểu vẫn còn đang cùng nói chuyện với Trịnh Minh Đường, hy vọng có thể đào ra được thêm nhiều người còn trong bóng tối ra, đem tham quan ô lại của Huyện Hải Dương quét sạch.
– Có chút việc, tương đối gấp, đến trưng cầu một chút ý kiến của cô.
La Bàn Hạ nói như vậy, Lâm Xuân Hiểu trong nội tâm khẽ giật mình, không biết là có chuyện gì…
– Bí thư La, anh cứ nói đi, việc gì thì em sẽ làm theo, xin mời uống nước .
– Được rồi, tôi không khát, vừa mới ở văn phòng bí thư thành ủy Đường Bính Khôn tưới đầy một bụng trà, ngồi xuống, chúng ta từ từ nói.
La Bàn Hạ chỉ chỉ cái ghế sa lon đối diện nói .
Trong mắt La Bàn Hạ, Lâm Xuân Hiểu là một người làm việc rất đạt yêu cầu của ủy ban kỷ luật thanh tra, chính mình mặc dù là hảo tâm, chỉ là không biết Lâm Xuân Hiểu có thể chịu rời khỏi công tác ủy ban thanh tra kỷ luật hay không , làm một người chủ quản ở cơ quan này, đến độ tuổi của Lâm Xuân Hiểu bây giờ mà lại chuyển qua công tác khác là tương đối khó khăn .
– Tiểu Lâm, tôi dự định cho cô tạm thời ly khai khỏi ban chuyên án, giao cho Lý Kế Ngũ tạm thời phụ trách".
– Bí thư La, vì cái gì? Là có người yêu cầu em tránh cuốn vào vụ án này sao?
– Không đúng… là như thế này, vừa rồi tôi đi tìm bí thư thành ủy Đường, đề cử cô đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện ủy Huyện Hải Dương, tuy bí thư Đường chưa có chính thức tán thành, nhưng cũng không có cự tuyệt, vì thế tôi nghĩ cô có thể có cơ hội bước ra tranh một chuyến về vị trí này, nếu như vậy thì để cô ở lại ban chuyên án hiển nhiên là không thích hợp.
La Bàn Hạ vừa nói vừa nhìn Lâm Xuân Hiểu biểu lộ, không ngoài dự liệu, Lâm Xuân Hiểu kinh ngạc há to miệng, tuy chức vụ bí thư huyện ủy Huyện Hải Dương cùng với chức vụ của cô là một giám sát kiêm chủ nhiệm ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố thì là tương đương với nhau, nhưng về nắm giữ tài nguyên thì kém hơn quá nhiều so với cái chức bí thư huyện ủy.
– Em đi làm bí thư huyện ủy? Không nên… không nên, em không làm được, từ khi tốt nghiệp chuyên ngành đến nay, em bắt đầu sự nghiệp là công tác ở ủy ban thanh tra kỷ luật, nào có đã làm những việc khác đâu này.
– Chưa làm qua, làm sao biết là làm không được? Tiểu Lâm, cô phải hiểu rõ ràng, công tác ủy ban thanh tra kỷ luật làm được, thì công việc hành chính địa phương càng có thể làm được rồi, đâu phải là dễ dàng tự nhiên có được chức vụ này, đây là một cái cơ hội, dù sao con đường công danh của ủy ban kỷ luật thanh tra quá chật, thứ nhất là có xuất sắc đến đâu cho đến khi về hưu vẫn còn là ở trong ủy ban kỷ luật thanh tra, thứ hai ủy ban kỷ luật thanh tra lại là một cơ quan luôn đắc tội với người, cho nên chỉ cần có cơ hội, thì nên đi ra, cô so với tôi tuổi còn trẻ, hiện tại chuyển qua công tác khác còn kịp, tôi đến đến công tác ở ủy ban kỷ luật thanh tra TP Bạch Sơn gần 5 năm rồi, chưa từng thấy qua một cán bộ ủy ban thanh tra kỷ luật nào lên chức cả , cái này là trách nhiệm của tôi sao? Hoàn toàn không phải, mà là không có cơ hội, còn có một chuyện là người ta không muốn nhắc tới cán bộ của ủy ban thanh tra kỷ luật, tôi là đầu đàn của ủy ban kỷ luật thanh tra TP Bạch Sơn, vì thuộc hạ của mình mà tính toán chức vụ ở mặt khác cũng là chuyện đương nhiên, miễn cho sau này người ta nói ủy ban thanh tra kỷ luật chúng ta là nha môn mặt lạnh, tôi hi vọng cô suy nghĩ thật kỹ về chuyện này.
La Bàn Hạ nói lời thấm thía, nhìn ra được, ông rất là nghiêm túc, điểm này Lâm Xuân Hiểu cũng minh bạch .
Cô cũng chưa bao giờ từng thấy qua bộ dáng La Bàn Hạ như thế, cũng không có nghe La Bàn Hạ nói qua lời tương tự, xem ra chính mình không đi thì cũng là không được, nói như vậy thì cũng hơi quá, nhưng đúng như La Bàn Hạ nói, đây là một cơ hội, đường thăng tiến của ủy ban thanh tra kỷ luật thật là quá chật hẹp .
– Bí thư La… em xin nghe lời anh, ngay trong đêm nay sẽ bàn giao công việc cho Lý Kế Ngũ.
Lâm Xuân Hiểu đứng lên nói .
– Ừ tốt, nhớ kỹ, cô chỉ là tạm thời ly khai, nếu như không thể đạt tới mục đích, thì cô lại quay trở về phụ trách vụ án này, tôi sẽ không để cho cô tạm ngưng công việc ở đây mà không có kết quả đâu.
La Bàn Hạ ưng thuận hứa hẹn, ông muốn cho Lâm Xuân Hiểu hiểu rỏ , mình là thật sự vì tốt cho cô, mà không phải là vì người khác sáng tạo ra cơ hội đến hái quả đào này .
………………………………………………………………………………….
Tuy Trương Nhụy trong nội tâm có chút mâu thuẫn, nhưng ở trên bàn rượu vẫn bất động thanh sắc hướng về Đinh Nhị Cẩu cô phô bày mị lực của người đàn bà.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn luôn cành giác cho rằng Trương Nhụy cùng Thành Công nhất định là có liên hệ nào đó, cho nên hắn chọn lựa biện pháp kính nhi viễn chi, ngươi tới ta liền tránh, ngươi đi, ta cũng không ngăn, đến đúng lúc này Trương Nhụy mới hiểu được Thành Công nói thực là không sai, thằng tiểu tử này trơn trượt như cá chạch, không dễ nắm được …
Buổi tối sau khi tan tiệc rượu, Đinh Nhị Cẩu nói mình còn có việc, từ chối khéo lời mời của Thành Công ngủ lại, cũng không cần người ta tiễn đưa, hắn một mình đứng tại bên ven đường đón xe taxi.