CHƯƠNG 493: CON GÁI CỦA BÍ THƯ ỦY BAN THANH TRA KỶ LUẬT.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ một điều, mặc dù bây giờ Khấu Đại Bằng có liên quan đến vụ án Trịnh Minh Đường sâu bao nhiêu cũng còn chưa biết, nhưng bước tiếp theo chắc chắn là người của ủy ban thanh tra kỷ luật sẽ lục soát, phòng làm việc của Khấu Đại Bằng ở ủy ban thị trấn thì Đinh Nhị Cẩu không vào được rồi, với lại nếu có vào được chăng nữa thì hắn cũng không dám đi, chuyện này cứ để cho chủ nhiệm Tần Nga Hương dọn dẹp, cái nào cần thì cứ vứt bỏ phi tang, nhưng trong nhà Khấu Đại Bằng hiện tại là phải lập tức thanh lý, không thể lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
– Thím ở trong nhà có còn tiền mặt không?
– Tiền mặt? Cháu muốn bao nhiêu tiền?
Triệu Hinh Nhã hỏi.
– Không phải là cháu muốn tiền, mà cháu đoán chừng rất nhanh sẽ có người đến điều tra, hiện tại chỉ mới là đem chú Khấu đi hỏi , nhưng nếu lỡ chú khai ra điều gì đó, thì có khả năng tiền trong nhà cũng là chứng cứ phạm tội, ít nhất là lại mang thêm một tội danh tài sản không rỏ ràng.
– Trong nhà lại là không có bao nhiêu tiền mặt, chỉ có chừng hơn 1 vạn, trong ngân hàng thì có cũng không nhiều lắm.
Triệu Hinh Nhã nghe xong lại cuống lên .
– Trong ngân hàng có bao nhiêu tiền?
– Có chừng chừng 10 vạn .
– Chừng 10 vạn? Vậy tiền này đều là do lương của hai người gửi vào sao?
Đinh Nhị Cẩu nghe thấy con số này thì thật bất ngờ, Khấu Đại Bằng làm bí thư thị trấn mà chỉ có chừng 10, thật sự sô tiến như vậy là không coi là nhiều …
– Ừ.. số tiền này là tiền lương của thím và chú, ngoài ra không có tiền nào khác, đúng rồi, chỉ có thẻ mua sắm của người ta tặng thì có không ít, đều là do chú của cháu cầm về, có thẻ cũng đã quá hạn dùng.
– Tiền của ngân hàng thì đừng có động vào, hiện tại nếu rút ra thì quá lộ liễu, bây giờ chỉ cần đem những cái thẻ mua sắm giấu đi, không nên để ở trong nhà.
– Mấy cái thẻ đó thì giấu đi đâu ? Nếu không thì vứt đi,
Triệu Hinh Nhã sợ hãi nói ra .
– Ném đi thi cũng đáng tiếc, đợi lạt nữa cháu lái xe mang đi ra ngoài, tìm một chỗ khuất chôn, đợi phong ba trôi qua rồi tính sau.
Đinh Nhị Cẩu vẫn cho rằng vấn đề của Khấu Đại Bằng không lớn, cho nên hắn thấy ném đi cũng uổng phí, bởi vì nhựng tấm thẻ mua sắm đó cũng đáng giá đến mấy chục ngàn, nếu để trong nhà đó cũng là một chứng cứ phạm tội, cũng đủ đã cấu thành tội nhận hối lộ rồi .
Tronh nhà Triệu Hinh Nhã cũng hết gần buổi sáng, Đinh Nhị Cẩu liền cáo từ , dù sao nếu mình ở chỗ này thời gian càng dài, sẽ càng làm cho người bắt được cái chuôi, có thể đối với Khấu Đại Bằng lại càng thêm bất lợi .
– Thím à.. bây giờ thím phải tỉnh táo xem như là chẳng có chuyện gì phát sinh, cũng không cần nói cho Oánh Oánh biết, cháu sợ ảnh hưởng đến chuyện học tập của oánh Oánh, còn có mấy tuần lễ muốn thi tốt nghiệp cấp ba rồi, bây giờ là giai đoạn quan trọng, không thể để cho oánh Oánh phân tâm.
– Cháu giờ.. phải đi sao?"
Triệu Hinh Nhã trong thâm tâm không muốn để cho Đinh Nhị Cẩu đi, có người trò chuyện trong nhà thì đầu óc cũng khá lên một chút, nếu Đinh Nhị Cẩu đi rồi , tự mình chỉ một người ở trong nhà chờ đợi các loại tin tức, cái tư vị kia thật sự là cực kỳ khó chịu.
– Vâng, cháu phải đi, cháu mà còn ở chỗ này rất có thể sẽ gây ra bất lợi cho chú, không nói dối thím, cháu cũng mới vừa từ trong ủy ban kỷ luật thanh tra TP Bạch Sơn đi ra đấy, nên thím yên tâm đi, chú không có việc gì đâu, an tâm ở trong nhà chờ, rất nhanh sẽ có tin tức.
– Cháu…cháu.. cũng bị ban kỷ luật thanh tra mang đi?
Triệu Hinh Nhã quả thực là không thể tin vào tai của mình, Đinh Nhị Cẩu trong lòng cô luôn luôn vẫn xem hắn là một đứa trẻ, làm sao hắn biết chuyện tham ô nhận hối lộ, rồi cùng nhau bị ủy ban kỷ luật thanh tra mang đi .
– Cũng là bởi vì liên quan đến vụ án Trịnh Minh Đường, có người nói cháu cùng sự cố tai nạn của công trình có quan hệ, cho nên mới bị ủy ban kỷ luật thanh tra mời đi, nhưng sao khi sự việc làm ra rõ ràng, thì có phải là cháu thật tốt trở về đây sao, cho nên thím cứ yên tâm đi, chú nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong hắn đứng lên chuẩn bị ra về, Triệu Hinh Nhã mệt mỏi ngồi im không tiễn hắn, cô hơi gục đầu, hai tay chống cằm đối mắt như vô thần nhìn mông lung dưới sàn nhà.
Một đôi môi ướŧ áŧ Triệu Hinh Nhã khẽ mím lại, trên mặt trái xoan tràn đầy vẻ u sầu, làm cho người ta khó nhịn được muốn ôm cô vào trong lòng, ôn nhu vì cô mà vuốt lên lên đôi mày liễu đang chau lại mà an ủi, cái cổ áo trước ngực hờ hững võng xuống hiện ra cái nịt ngực màu hồng, lộ ra bên phải một nữa bầu vú, ngay cả màu đỏ của cái quầng vú đều thấy được rõ ràng .
Đinh Nhị Cẩu không dám nhìn lâu, vội vàng bước nhanh ra khỏi cửa nhà.
……………………………………………………………………………….
Lâm Xuân Hiểu được bổ nhiệm đến Huyện Hải Dương làm bí thư huyện ủy hầu như không có ai phản đối, chỉ có duy nhất là phó chủ tịch thành ủy Thành Thiên Hạc có ý kiến:
– Đồng chí Lâm Xuân Hiểu lâu nay chỉ làm việc tại ủy ban kỷ luật thanh tra, đối với việc nắm giữ công tác tại một huyện với nhiều vấn đề cần giải quyết, thì Lâm Xuân Hiểu liệu có đủ kinh nghiệm cùng với năng lực hay không ? Về chuyện này cần phải xem xét đánh giá lại.
Nhưng lúc này đây chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố Hạ Minh Tuyên không có cho Thành Thiên Hạc bất kỳ một chút mặt mũi nào , trực tiếp liền nói ra lvề vụ việc bản án của Trịnh Minh Đường.
– Đồng chí Lâm Xuân Hiểu công tác tại ủy ban thanh tra kỷ luật tuy rằng chỉ gói gọn trong ngành, nhưng về tính kỷ luật của đảng đã vượt qua rất nhiều thử thách đấy, còn làm tổn hại tổ chức đảng cùng với tính kỷ luật với năng lực và kinh nghiệm càng mạnh, thì việc phá hư đảng lại càng lớn hơn đấy, Trịnh Minh Đường chính là một ví dụ trước mắt, căn cứ vào bước đầu thẩm vấn của ủy ban kỷ luật thanh tra, công ty xây dựng Trường Hà của anh em nhà họ Dương đã trúng thầu được hai hạng mục lớn nhất, thoáng cái liền chung cho Trịnh Minh Đường 500 ngàn khối tiền, đây là hành vi gì ? Nghiệp quan cấu kết tham nhũng, những vấn đề như thế này dân chúng đối với cán bộ của chúng ta đã ý kiến rất nhiều rồi, dân chúng không riêng gì mắng những loại cán bộ như thế này, cũng sẽ chửi lây sang chúng ta là đảng không biết lựa người có đạo đức, bởi vì chính do chúng ta đề bạt đưa những cán bộ này lên ngựa, thế thì dân chúng không chửi chúng ta thì phải mắng ai đây?
Hạ Minh Tuyên nói rất là dõng dạc, khi lời nói này nói ra , thì không thấy ai lên tiếng nữa rồi.
– Được rồi đã không có ai có ý kiến phản đối nữa , đồng chí Lâm Xuân Hiểu sẽ được bổ nhiệm đến Huyện Hải Dương làm bí thư Huyện ủy, đồng chí Hạ, trong hôm nay chắc phải nhờ đồng chí vất vả chút, tiễn đưa đồng chí Lâm Xuân Hiểu xuống dưới huyện, chỉ mong sau này Huyện Hải Dương có thể lọt qua cửa ải đang khó khăn này.
Bí thư thành ủy Đường Bính Khôn nói xong, bí thư ủy ban kỷ luật thanh tra bí thư La Bàn Hạ thở dài nhẹ nhỏm, đến buổi trưa liền trở về nhà ăn cơm cùng với con gái mình .
– Ai ôi… đây là thế nào? Hôm nay có chuyện gì tốt, mà thấy cha cao hứng vậy?
Con gái của La Bàn Hạ là Tư Gia Nghi* đứng bên cạnh bày chén đũa nói .
( La Bàn Hạ cũng là Tư Bàn Hạ…)
– À há… cũng không có gì, hôm nay cha thắng một ván cờ, trông thấy Thành Thiên Hạc là cha đã nổi giận, vừa rồi ăn hắn một quân, đem chủ nhiệm Lâm Xuân Hiểu đưa đi làm bí thư huyện ủy .
– Chủ nhiệm Lâm đi làm bí thư huyện ủy? Huyện nào vậy cha?"
– Còn có huyện nào nữa, đương nhiên là Huyện Hải Dương rồi.
La Bàn Hạ không có chú ý tới biểu lộ của con gái mình, tự mình rót một chén rượu uống, hôm nay là thật vui vẻ cao hứng, mới giữa trưa mà đã uống rượu rồi .
– Vâng..như vậy thì thật tốt, làm bí thư huyện ủy so với chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thanh tra thì mạnh hơn nhiều, à.. con có người quen ở tại Huyện Hải Dương, muốn nhờ chị Lâm Xuân Hiểu hỗ trợ chiếu cố cho hắn một chút được không hả cha ?
Tư Gia Nghi thận trọng hỏi, dưới tình huống thông thường, La Bàn Hạ rất ghét là người đi cửa sau, nhưng là với người quen của con gái mình lại là một chuyện khác.
– Người quen? Ở Huyện Hải Dương con có người quen? Như thế nào tại sao cha không biết?
– Hì hì…cha à, con đã từng nói qua với cha rồi, chắc cha đã quên, vào năm đó , vào buổi tối con bị người ta định bắt cóc, thì có người đã cứu con, cha còn nhớ không?"
– Há, chuyện này thì cha có nhớ, như thế nào ? Đã tìm được người cứu con rồi sao.
– Vâng, mới đầu hắn là cảnh sát, về sau không biết vì lý do gì mà không làm cảnh sát nữa, bây giờ đang là ở dưới một cái trấn nhỏ của Huyện Hải Dương làm chủ tịch trấn, tuổi hắn còn quá trẻ, mà đã làm chủ tịch trấn, chắc cũng có bản lãnh, để con nói với chị Lâm Xuân Hiểu chiếu cố hắn một chút, không có vấn đề gì chứ phải không cha?
– Có việc này à? Vậy con cứ trực tiếp trao đổi cùng Lâm Xuân Hiểu đi.
La Bàn Hạ thả lỏng buông ra lời nói đồng ý với con gái mình.