– Nói cho chị biết thì không được tức giận đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu có chút thấp thỏm không yên, hắn nghĩ thầm, cái cửa ải này sớm muộn gì thì cũng phải thông qua, mặc dù mình trêu chọc rất nhiều phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên hai người đàn bà cứng chọi cứng gặp mặt, đến bây giờ hắn đã hiểu chính mình trồng hậu quả xấu, thì trái quả như thế nào thì cũng phải tự mình thưởng thức.
– Chị không có tức giận đâu.
– Chị không tức giận?
– Đúng vậy, chị tức giận cái gì chứ? Bởi vì chị biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế này, chỉ là không ngờ lại tới sớm như vậy mà thôi, em là một người đàn ông bình thường, lấy vợ sinh con là lẽ tự nhiên, hơn nữa trong nhà em đã không còn có người nào rồi, đây cũng là nghĩa vụ của em, nối dòng nối dõi cho nhà họ Đinh, em không thấy phải như vậy sao?
– Thế nhưng mà… trước sau gì em cũng có lỗi với chị, đối với chị như vậy thật là không công bằng. . .
Đinh Nhị Cẩu còn muốn nói nữa lúc, thì bị Lưu Hương Lê giơ lên tay chặn miệng của hắn lại, không cho hắn tiếp tục nói nữa.
– Nếu như em không đến thôn Lê Viên, chị cũng có thể ở đây cả đời làm thôn trưởng, rồi cũng sẽ lặng lẽ chết già ở trong cái khe núi này, thì cũng sẽ không có như con đường hôm nay, cho nên chị phải là cám ơn em mới đúng, chị nói thật, chị còn muốn vụиɠ ŧяộʍ sinh cho nhà họ Đinh em một đứa bé đấy, chỉ là chị thấy ý nghĩ này thật sự là quá nguy hiểm, nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng đến sĩ đồ của em, mang đến nhiều phiền toái, cho nên chị chưa có nói ra, bởi vì chị nghĩ, sẽ không có khả năng cả hai chúng ta sẽ trọn đời ở chung với nhau, vì thế muốn lưu lại một kỷ niệm của hai chúng ta.
Lưu Hương Lê đem đầu của mình dán thật chặc trên bả vai Đinh Nhị Cẩu, ôm chặt hắn, tựa như là sợ buông lỏng ra thì hắn đã không bốc hơi không thấy tăm dạng đâu nữa .
Loại suy nghĩ muốn có một đứa con này, không chỉ là một mình Lưu Hương Lê, mà còn có một Lý Phượng Ny cũng là suy nghĩ như vậy, chỉ có điều Lý Phượng Ny đã hành động rất sớm rồi, và hiện giờ không có ai biết, người đàn bà này hình như là đã biến mất ở quê nhà, chỉ có Đinh Nhị Cẩu là biết rõ, nàng đang ở trong một thị trấn nhỏ ở phương nam chờ sanh con, Đinh Nhị Cẩu mua một căn nhà tại nơi đó, để cho lão Lý có căn nhà dưỡng lão, đồng thời cũng đã tìm cho Lý Phượng Ny một công tác, chỉ cần lúc nào Lý Phượng Ny muốn đi làm, tùy thời lúc nào cũng có thể ….
Đối với Đinh Nhị Cẩu chưa có kết hôn mà nói, nếu lỡ xảy ra vấn đề cũng không có sao, nam chưa lập gia đình, nữ còn độc thân, có cái gì để nói, cùng lắm là kết hôn là xong, nhưng những người đàn bà đã từng có trãi qua một lần hôn nhân trước đó, khi có quan hệ với hắn, tựa hồ ai cũng lựa chọn cách lảng tránh, âm thầm chịu đứng trong bóng tối, trầm mặc ít nói chịu đựng, vì những điều như thế làm cho Đinh Nhị Cẩu rất là cảm khái xúc động, cho nên lúc ban đầu Lưu Hương Lê muốn cùng với Tạ Phương Quỳnh đầu tư cái nhà nghỉ- quán ăn này, cũng chính là Đinh Nhị Cẩu cũng âm thầm ra tiền cho cô, mọi việc đều là để cho Lưu Hương Lê toàn quyền quyết định, có như vậy trong lòng của hắn cũng dễ chịu được một ít.
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu thấy Lưu Hương Lê đã lên cơn nứиɠ rồi, bên trong cái âm hộ đã giàn dụa nước nhờn, hắn muốn đè Lưu Hương Lê ra ngay tại phòng làm việc của cô để vuốt ve an ủi một phát, nhưng bất chợt trong huyện gọi điện thoại tới, báo là lập tức đến huyện họp…! Hừ.. giờ này mà còn có thể mở họp cái gì, nhưng hắn không đi cũng không được, trên huyện không cho phép vắng mặt.
Đến huyện thì mới biết được, chủ nhiệm phòng tổ chức Chu Truyền Sinh mở cuộc họp thường ủy ngay trong giai đoạn ủy ban kỷ luật thanh tra TP Bạch Sơn đang điều tra mang người đi, vì thế cuộc họp này làm cho mấy cán bộ trước đây có mối quan hệ qua lại cùng với Trịnh Minh Đường trên mặt đều là lo lắng, rất rõ ràng, Trịnh Minh Đường ở bên trong đã bắt đầu khai ra rất nhiều, thật sự là không biết đáy ngọn nguồn sẽ còn có bao nhiêu người sẽ bị Trịnh Minh Đường khai ra tên, nhưng ít nhất trước mắt vẫn còn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Nói là họp, nhưng đúng ra là nói chuyện đã rồi, bởi vì với sự gắng sức đỡ đầu của chủ tịch huyện Vu Toàn Phương, trong cuộc họp thường ủy hội, chủ nhiệm phòng tổ chức huyện Chu Truyền Sinh thông báo bổ nhiệm Lương Hà Hoa sắp tới sẽ đảm nhiệm chức vụ bí thư đảng ủy tại trấn Độc Sơn, Lâm Xuân Hiểu mới vừa tớiđây nhận công tác, cho nên cũng không muốn vì vấn đề cá biệt này mà cùng chủ tịch huện Vu Toàn Phương vật cổ tay thắng thua, cho nên cũng nhanh chóng đồng ý cái bổ nhiệm này.
– Đồng chí Trường Sinh, huyện ủy đã quyết định, đồng chí Lương Hà Hoa đảm nhiệm bí thư đảng uỷ trấn, hy vọng đồng chí sẽ phối hợp tốt công tác với cô ấy , đó là một nữ đồng chí, nhìn vấn đề giải quyết sẽ khác với mạch suy nghĩ với các đồng chí nam, cho nên đồng chí nhất định phải làm tốt hơn công tác, giữ gìn uy tín đảng, tạo thành một ê kíp đoàn kết, hiểu chưa?
Bí thư huyện Lâm Xuân Hiểu ở trong phòng làm việc của mình, triệu kiến Đinh Nhị Cẩu đến nói chuyện, vốn công việc này là do chủ nhiệm phòng tổ chức đấy, nhưng bây giờ chủ nhiệm phòng tổ chức tiếng nói đã không còn có trọng lượng nữa, còn Lâm Xuân Hiểu cũng muốn lộ ra một chút thiện ý với Đinh Nhị Cẩu, dù sao hắn đây cũng là do con gái của bí thư La Bàn Hạ, cũng là chị em tốt của mình Tư Gia Nghi đã có lời nhờ chiếu cố đến hắni, tuy nhiên cho tới bây giờ mình cũng chưa có giúp được gì cho Đinh Nhị Cẩu .
– Vâng.. bí thư Lâm, chị yên tâm, em ủng hộ quyết định huyện ủy, sẽ phối hợp công tác tốt với đồng chí Lương Hà Hoa, đem công tác ở trấn Độc Sơn ngày càng tiến lên.
– Ừ.. rất tốt, đồng chí Trường Sinh, cậu còn trẻ, nhưng tôi tin tưởng, trong tương lai không lâu, tôi sẽ gặp lại cậu với nhiều thành tựu hơn nữa.
Đinh Nhị Cẩu muốn cáo từ, Lâm Xuân Hiểu phá lệ đứng lên đi về phía trước một bước, nhưng một bước này lại bị loang choạng, nếu không nhờ Đinh Nhị Cẩu vịn lấy, thì suýt chút nữa té ngã trên mặt đất .
– Bí thư Lâm, chị không có sao chứ?
– Không có việc gì, cậu đi đi, vừa rồi ở đầu bậc thang bị vấp một chút, không có để ý đến, giờ này lại hơi đau, đợi tí nữa nhờ bên văn phòng tìm giùm bác sĩ đến xem là được, thôi cậu đi đi.
Lâm Xuân Hiểu được Đinh Nhị Cẩu nâng đở trở về ngồi xuống trên ghế sa lon.
Đinh Nhị Cẩu cúi đầu quan sát, mắt cá chân của Lâm Xuân Hiểu đã bắt đầu có chút sưng rồi, chắc là trẹo chân rồi.
– Bí thư Lâm, em có theo một ông thầy trung y già tham khảo qua một chút y thuật, và có nghiên cứu trong quyển Sơn Hải Kinh đối với các loại nắn bóp, về vân đề trẹo chân này vẫn có chút ít biết qua, hay là để em nắn bóp cổ chân thử qua, nếu được thì sẽ tốt hơn, vì càng chậm, rất có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn .
– À.. cậu còn biết cái này?
Lâm Xuân Hiểu nhìn một chút cửa ra vào , mặc dù là cửa đóng kín cửa, nhưng không loại trừ sẽ có người tiến đến, nếu để cho một cấp dưới loay hoay dưới chân của mình, nếu để cho người khác trông thấy, còn không chắc sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên có chút do dự.
Đinh Nhị Cẩu cũng thấy Lâm Xuân Hiểu do dự, nên nói:
– Bí thư Lâm, cũng dùng không mất bao nhiêu thời gian, cao lắm là tầm 5 phút đồng hồ là tốt rồi.
Nói xong, không đợi Lâm Xuân Hiểu đồng ý, đã ngồi xuống đất đem cái giày cao gót mé bên mắt cá chân đau của Lâm Xuân Hiểu cỡi ra .
Giờ phút này bàn chân nữ bí thư Huyện ủy đã nằm tại trong tay Đinh Nhị Cẩu , hắn cũng thật không ngờ Lâm Xuân Hiểu sẽ đồng ý với đề nghị của mình, có lẽ Lâm Xuân Hiểu thấy hắn nhỏ tuổi hơn cô quá nhiều, cho nên không có ý nghĩ gì khác với hắn, cách một tầng mong mỏng tất chân bó sát , Đinh Nhị Cẩu đem chân Lâm Xuân Hiểu giữ trong hai tay, không ngừng sờ bóp biến hóa tìm phương hướng góc độ, sau khi Đinh Nhị Cẩu tìm được vị trí, hắn quay người nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó làm ra một bộ biểu tình kinh ngạc:
– Ồ . . . ?
Lâm Xuân Hiểu cho rằng có chuyện gì, theo phản xạ cho nên cũng xoay người nhìn, đúng lúc này , Đinh Nhị Cẩu hai tay năm chân cô một cái , chỉ nghe thấy "răng rắc", Lâm Xuân Hiểu chỗ mắt cá chân bị trặc đã về đúng bộ vị.
Lâm Xuân Hiểu mang đôi tất chân màu da trong suốt, ôm sát bắp chân đầy đặn rất tròn, trên cái váy dài phủ quá đầu gối, dùng bàn tay trực tiếp sờ lên cảm giác trơn trượt nhẵn nhụi, lúc này Đinh Nhị Cẩu dùng cái đầu gối của mình làm điểm tựa đển bàn chân của Lâm Xuân Hiểu lên trên, năm ngón tay nhẹ nhàng đấy qua, vuốt lại bên chung quanh mắt cá chân, Lâm Xuân Hiểu bởi vì nhờ có bàn tay Đinh Nhị Cẩu đang xoa bóp làm dịu lại cơn thốn đau rất nhiều sau khi hắn đã chữa được cái mắt cá chân, lúc này trên người lại hơi ngứa nhột, cho nên hơi hơi rung động thân thể yêu kiều, vốn là chiếc váy dài theo cái chân hơi co lại ở trên đầu gối hắn, từng điểm từng điểm hướng lên di động, lộ ra một phần cái mông đẹp tròn vo, Lâm Xuân Hiểu thì đang nhắm mắt lại không nhìn, nên chẳng có chút nào phát giác ra được.
Đôi mắt Đinh Nhị Cẩu liếc nhanh qua phần cái mông lộ ra nhìn lại, màu trắng cái qυầи ɭóŧ tam giác rất chặt chẽ bao quanh hơi mờ khe rãnh u cốc của Lâm Xuân Hiểu, mấy sợi lôиɠ ʍυ bởi vì chịu không được cái qυầи ɭóŧ hình tam giác nhỏ hẹp vây quanh, nên có vài sợi lôиɠ ʍυ hướng ra phía ngoài giương ra, một cái mu phồng lên thật to có thể làm chết người, chỉ thoáng qua, nhưng Đinh Nhị Cẩu không dám đắc tội với vị nữ bí thư huyện này, nên nói:
– Bí thư Lâm, chị đứng lên thử xem, có còn đau không?
Đinh Nhị Cẩu cẩn thận đem chiếc giày cao gót của Lâm Xuân Hiểu mang vào bên trong chân cô, Lâm Xuân Hiểu nửa tin nửa ngờ, hé mở đôi mắt đẹp, ngồi ngay ngắn lại ở ghế salon thử lắc lắc cổ chân, tuy vẫn còn có hơi thốn, nhưng lại không có nghiêm trọng giống vừa rồi, nên nói ra:
– Tiểu Đinh, không ngờ cậu còn có thể biết thứ này.