Đinh Nhị Cẩu dù sao cũng phải quay về, không đơn giản là chuyện đám cưới tên hỗn đản Trần Nhị Đản, trong đồn cảnh sát cũng gọi điện thoại, dù sao trong đồn người cũng không có nhiều, thời tiết đang dần dần lạnh, nông thôn đã đến mùa trộm cắp hoạt động, hầu như từng thôn mỗi buổi tối đều có mất đồ, dù chỉ là chính người trong thôn lấy cắp, nhưng những dấu hiệu cho thấy, tại trấn Lâm Sơn đang tồn tại một nhóm trộm cắp chuyên bắt gia súc, trong đồn cảnh sát, vì chuyện này mà mệt mỏi vô cùng, cho nên làm sao có thể bỏ qua cho Đinh Nhị Cẩu an nhàn được.
– Em sau khi đi về, Giang Hàm Thiến sẽ mang người nữ hộ lý tới chăm sóc cho chị, em đã đưa tiền cho người ta, chị không cần trả tiền nữa, có chuyện gì cứ việc nhờ hộ lý làm cho!
Ngồi ở trước giường Lý Phượng Ny, Đinh Nhị Cẩu dặn dò kỹ lưỡng.
Lý Phượng Ny cười tủm tỉm, nhìn thấy hắn nhỏ tuổi mà giống như anh hai của mình vậy, dặn dò đủ chuyện, trong lòng cô hưởng thụ cảm giác như vậy, kể từ lúc cùng Đinh Nhị Cẩu xảy ra quan hệ, cô trong tâm trí đã tự xem mình là người đàn bà của Đinh Nhị Cẩu, phụ nữ nông thôn thuần phác cùng với lớp người già lưu lại quy củ, chính là ở gia đình thì nghe lời của cha mẹ, gả đi ra ngoài phải nghe theo lời người đàn ông của mình nói, cho nên mặc dù chính mình so Đinh Nhị Cẩu lớn tuổi hơn không ít, trong lòng cô, Đinh Nhị Cẩu hiện tại chính là người đàn ông của mình.
– Cười cái gì, có nghe em nói hay không à?
– Nghe được, chị biết, chị cũng không phải em bé, sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.
– Tốt rồi, đây là năm ngàn đồng, chị cất đi, cần gì thì nhờ Giang Hàm Thiến giúp chị đi mua, cô ấy là bạn đồng học, sẽ giúp chị, còn nữa, trong bệnh viện em đã đóng thêm hai vạn, tạm đủ rồi, mấy ngày nữa trong đồn cảnh sát bớt việc, em sẽ tới thăm chị!
– Cái gì, Nhị Cẩu, em làm thế nào mà nhiều tiền như vậy? Từ đâu mà có?
– Chị Phượng Ny yên tâm, tiền này là sạch sẽ đấy, em còn là cảnh sát, làm sao có thể làm chuyện xấu?
– Chị lo lắng vì em là cảnh sát, cho nên đừng có thu tiền của người ta, em có một công việc như vậy là không dễ dàng!
– Em biết, em sẽ làm rất tốt công việc, chuyện tiền chị không cần lo lắng, đây là tiền của cha mẹ em để dành cho emcưới vợ đấy, chị bây giờ không phải là vợ em sao, cho nên sử dụng tiền này cũng không tính là lãng phí!
– Em….lại nói bậy….!
– Hì..vậy thôi không nói nữa, chị Phượng Ny, em thật sự chưa muốn trở về, em ăn chị còn chưa đủ no!
Đinh Nhị Cẩu nằm ở cạnh bên tai Lý Phượng Ny trắng trợn nói.
– Ừ.. chị cũng vậy, khi nào quay lại, chị để cho em ăn no!
Theo Đinh Nhị Cẩu mấy ngày, Lý Phượng Ny đương nhiên cũng học được lối ngả ngớn của hắn rồi, xem ra con người nếu học chuyện hư hỏng thì là rất nhanh.
Một thân uể oải Đinh Nhị Cẩu lết về tới đồn cảnh sát, ở đây cơ hồ tất cả mọi người đều đã biết Đinh Nhị Cẩu đi đâu, làm gì ở trên tỉnh, cho nên mọi người bắt đầu trêu chọc Đinh Nhị Cẩu.
– Nhị Cẩu, ra đây, nói cho anh nghe, cậu thật sự đem vợ của Vương Lão Hổ hợp nhất rồi phải không? Thế nào, đàn bà lần thứ hai lấy chồng hương vị có khác với phụ nữ thông thường không? Nói nghe coi!
– Con bà nó, anh có tin là nôi nổi điên lên đập anh một trận không?
Đinh Nhị Cẩu tức giận nói với Vương Hổ Nha, trước kia vô luận mọi người nói hắn cái gì, hắn cũng không bực bội, giờ thì không được, nếu ai nói đụng chạm đến Lý Phượng Ny, hắn lập tức liền nổi cơn lên.
– Này, làm gì mà hung dữ thế, đây là tôi đây là nhắc nhở cho cậu, cậu bây giờ bao lớn, cô gái kia bao nhiêu tuổi, cậu thật sự là chẳng phân biệt được tốt xấu gì cả.
Vương Hổ Nha khó chịu nói.
Đinh Nhị Cẩu còn muốn tiếp tục cãi nhau, chợt thấy Điền Ngạc Như từ trong đại sảnh đi đến hậu viện gặp hắn, ở trong đồn cảnh sát, Đinh Nhị Cẩu hiện tại ai cũng không ngán, nhưng duy nhất chỉ có sợ nữ cảnh sát Điền Ngạc Như này mà thôi! Không vì cái gì khác, bởi vì hắn có tật nên giật mình!
– Đã trở lại?
– Vâng! Đã trở lại, chị Ngạc Như khỏe chứ!
– Ừ rất khỏe!
Điền Ngạc Như bên ngoài thì cười, nhưng trong lòng thì đang khó chịu! Đinh Nhị Cẩu một trận đau đầu, việc với Lý Phượng Nê nếu cô ấy biết, phụ nữ nào mà không ghen, Điền Ngạc Như nhất định sẽ tính sổ với mình, đây thật là một vấn đề nan giải đây.
Giữa trưa, tất cả mọi người tìm một chỗ nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục đi làm, nhận được tin nhắn của Điền Ngạc Như, Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ chạy tới nhà của Điền Ngạc Như, buổi trưa Hoắc Lữ Mậu, đang ở trong đồn công an cùng chính trị viên Trần Bình, Vương Hổ Nha ba người đang chơi đánh bài.
– Đinh Nhị Cẩu thằng nhóc này chạy đi nơi nào, tại sao không thấy bóng dáng hắn đâu?
Chính trị viên Trần Bình ngạc nhiên hỏi.
– Chắc đi lên ủy ban thị trấn rồi, hình như là đi tìm xã trưởng, dù sao cũng là chú cháu người trong một nhà, lần này từ tỉnh thành trở về, nhất định sẽ mua quà cho xã trưởng không ít!
–
Vương Hổ Nha nói.
– Đánh bài của cậu nhanh đi! Đinh Nhị Cẩu có bao nhiêu tiền, bất quá thằng nhóc này cũng là người trọng nghĩa, chuyện cháy nhà ở thôn Lô Gia Lĩnh này, chúng ta đến bây giờ cũng chưa có kết luận, Vương Lão Hổ chạy mất tìm không thấy, Lý Kiến Thiết trước kia cũng thường duy trì công việc giúp chúng ta đấy, cho nên chuyện phải tiếp tục truy tra, , chúng ta không có cách nào khác, là phải lấy lại công bằng cho Lý Kiến Thiết!
Hoắc Lữ Mậu bài một đôi sáu ném trên bàn nói.
– Trời ơi! Chị liều mạng quá vậy! Đồn cảnh sát cách nơi này chỉ có mấy phút, vạn nhất Hoắc Lữ Mậu quay trở lại, chúng ta xong đời!
Đinh Nhị Cẩu lau mồ hôi trên trán.
– Mặc kệ, em mấy ngày vừa rồi chắc chắn đã đem yêu tinh Lý Phượng Ny kia ăn no, chị cũng muốn ép khô em!
– Vậy thì em sẽ cho chị ép khô!
Đinh Nhị Cẩu muốn tốc chiến tốc thắng, ƈôи ŧɦịŧ hắn đã sưng cứng trong quần, ban ngày tại trong nhà mà đùa bỡn thời gian lâu với vợ của trường đồn cảnh sát, hắn thật sự là không có can đảm này.
– Nói cho em biết một tin tức tốt, chị Thanh Như đã giúp em, lo chuyện rút về huyện làm, em sau này, cũng không cần làm cảnh sát nữa, vào ủy ban mà làm, đến lúc đó chị và Hoắc Lữ Mậu ly hôn, chúng ta cùng đi lên huyện!
– Chị muốn….. ly hôn à!
Đinh Nhị Cẩu lắp bắp kinh hãi, mấy người đàn bà này muốn ỷ lại vào mình hay sao đây ta?