Giữa người và người phải chăng là có duyên phận ? Đây cũng là một dạng cũng rất huyền bí lạ lùng, giống như Đinh Nhị Cẩu và Vương Gia Sơn đồng dạng, ông lão vốn là một là người đi khiếu oan, Đinh Nhị Cẩu là một nhân viên nhà nước, nhưng đến cuối cùng lại trở thành quan hệ thân thiết như vậy.
Cho nên khi biết được Vương Gia Sơn bệnh không nhẹ lúc, Đinh Nhị Cẩu vừa muốn thực hiện đúng như lời hứa của mình với ông, về phương diện khác cũng là thật lòng muốn tận lực chữa trị cho ông, hắn hiện tại đã không còn có thân nhân nào mà có thể để cho hắn chăm sóc được như vậy, cái gọi là là con muốn báo đáp cha mẹ cũng không có cơ hội .
Vốn là hắn định đến thôn Hắc Thủy Loan để khảo sát, nhưng kẹt phải chuyện của Vương Gia Sơn, dù sao chữa bệnh cũng quan trọng hơn, cho nên sau khi cơm nước xong, vừa lừa vừa dụ, cuối cùng cũng đem được Vương Gia Sơn đưa lên lên trên xe hơi chạy lên trên tỉnh thành.
Đúng ra thì Phương Lệ Hồng cũng muốn cùng đi theo đấy, nhưng nàng còn phải đi làm, cho nên chỉ có thể là khi nào sắp xếp được thời gian thì mới đi lên tỉnh thành vấn an Vương Gia Sơn được, trong thời gian vừa rồi, Vương Gia Sơn không lưu giữ lại chút nào dạy cho Phương Lệ Hồng không ít y thuật, trong đó có một số y thuật bí truyền từ thời xưa để lại, cho nên Phương Lệ Hồng trong lòng rất là cảm kích ông, muốn có thể làm chút gì đó để báo đáp ân tình Vương Gia Sơn, phải biết rằng, có những bác sĩ chì cần có một cái toa thuốc bí truyền là có thể ăn cả đời, huống chi Vương Gia Sơn lại chỉ dẫn cho nàng nhiều như vậy, có thể nói tổ tiên Vương Gia Sơn là dựa vào những phương thuốc bí truyền để nuôi sống gia đình, sinh sôi nảy nở đến ngày nay, nhưng là từ khi con của ông tự sát, Vương Gia Sơn cũng mới buông xuôi.
Đinh Nhị Cẩu thấy mình đến tỉnh thành mà đem Vương Gia Sơn ném tới bệnh viện mặc kệ ra sao thì ra thì cũng không phải là chuyện tốt, vì vậy hắn báo cho bí thư Vương Bạch Lệ xin nghỉ hai ngày , Vương Bạch Lệ cũng biết Vương Gia Sơn người này , đồng thời cũng đã được lời đồn mối quan hệ kỳ diệu giữa Đinh Nhị Cẩu và Vương Gia Sơn, cho nên liền đáp ứng .
Bởi vì Huyện Hải Dương chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ vẫn chưa có quyết định, cho nên khi Hạ Phi đến báo danh, Lâm Xuân Hiểu gặp mặt hắn chỉ một lần, nhưng là cũng chỉ là tượng trưng cho phải phép, vì thế khi Hạ Phi đến thị trấn Lâm Sơn nhận công tác cũng tràn đầy sầu lo .
Hạ Phi không phải là loại người lương thiện, khi còn làm tại văn phòng ủy ban thành phố, y một nhân vật chuyên gây tai hoạ, nhưng là khi đó còn có chú của y áp chế, lần này xuống cơ sở địa phương, chẳng khác nào con ngựa hoang được thả dây cương, không biết y đến thị trấn Lâm Sơn này lại sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái cho ủy ban trấn đây.
– Chủ nhiệm Hạ đã gửi gấm cậu, nhưng cậu phải nhớ kỹ, nhưng đừng có khoe khoang ra, xuống cơ sở là công tác, phải biết đoàn kết các đồng chí ở dưới đó, đặc biệt là các đồng chí làm lâu năm ở thị trấn Lâm Sơn, về phương diện này, đồng chí Đinh Trường Sinh làm rất tốt, tôi hi vọng cậu có thể cùng với cán bộ thị trấn Lâm Sơn nắm chặt tay mà tiến lên, phát triển kinh tế thị trấn Lâm Sơn bây giờ còn rất lạc hậu, chính là phải dựa vào những người tuổi trẻ như cậu dốc sức một hơi, đem nền kinh tế đi lên, đừng cho huyện ủy, ủy ban huyện thất vọng, cũng đừng để cho Chủ nhiệm Hạ phải thất vọng.
– Ai da ..bí thư Lâm, chị yên tâm, tôi nhất định sẽ làm rất tốt, vậy tôi có phải tùy theo trường hợp mà có thể đến nơi đây báo cáo công tác với chị không vậy ?.
– Cái này đương nhiên có thể, nhưng phải để ý nguyên tắc, mặt trên của cậu còn có chủ tịch trấn, bí thư trấn , nếu như chuyện nào quan trọng không cần phải để cho bọn họ biết đến thì không nói, còn lại phải tuân theo nguyên tắc tổ chức, như vậy thì những đồng chí khác mới không có ý kiến, bằng không mà nói, sau này, mọi người sẽ cô lập cậu đấy.
Lâm Xuân Hiểu đã không có kiên nhẫn, cho nên khi nói chuyện với y khẩu khí cũng nặng nề.
Khi hắn nhìn thấy bí thư huyện ủy Lâm Xuân Hiểu xinh đẹp căng tràn sức sống, ngọt ngào chín mọng, trong đôi mắt của Hạ Phi tràn đầy hương vị dâʍ đãиɠ, thậm chí y còn giả vờ cột lấy dây giày để nhìn lén cái mông đít nẩy nở của Lâm Xuân Hiểu, tuy y giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị Lâm Xuân Hiểu phát hiện ra, điều này làm cho Lâm Xuân Hiểu rất bực bội, nhưng cũng chưa có biện pháp nào, Hạ Phi này là người nổi danh háo sắc, nghe nói khi còn làm ở ủy ban thành phố, vào ca trực buổi tối còn đem bạn gái mang theo, nhất thời trong lúc cao hứng, y đè bạn gái ra làm tại trong phòng họp của ủy ban TP…
Cái gọi là đối với sự chinh phục, nam nhân cùng nữ nhân đều là giống nhau, chỉ có điều nam nhân càng ưa thích chinh phục những nữ nhân mạnh mẽ hơn mình, như vậy tựa hồ càng có cảm giác thành công, Hạ Phi cũng không ngoại lệ, Lâm Xuân Hiểu là người nổi tiếng sắc bén ở trên Thành phố Bạch Sơn, đây là mọi người đều biết, Hạ Phi còn biết chồng của Lâm Xuân Hiểu là một thuyền trưởng tàu hàng viễn dương, quanh năm suốt tháng hiếm có thời gian ở nhà, cho nên tại Thành phố Bạch Sơn có rất nhiều nam nhân đối với Lâm Xuân Hiểu ngấp nghé, trong đó không thiếu một số quan lớn, nhưng tại vì Lâm Xuân Hiểu công tác trong ủy Ban Kỷ Luật Thanh Tra TP, không có sai lầm trong công tác cũng không nói, càng hiếm có nhu cầu đòi hỏi về vật chất, đã không có hai phương diện này, trừ phi dùng chức quan lớn áp nàng, còn lại thì thật là khó khăn để có thể làm cho nàng tình nguyện khuất phục.
Thật ra thì Hạ Phi còn chưa muốn xuống cơ sở, nhưng y rất nhanh phát hiện là ở phía dưới thì tốt hơn, tại đây trời thì cao, hoàng đế ở xa, chính mình làm chuyện gì cũng được tự do, càng thêm mấu chốt là, tại cái thị trấn nho nhỏ này ở bên trong ủy ban, rõ ràng cũng không có thiếu vưu vật, những thứ không nói khác, theo hắn lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Tần Nga Hương, tròng mắt liền sáng ngời, Tần Nga Hương trên người trời sinh đã tản mát ra một hương vị quyến rũ đã đem hắn hấp dẫn sâu đậm, còn có kể thêm bí thư Vương Bạch Lệ tuy có tuổi nhưng vóc người cũng còn mịn màng, vú mông đều nẩy nở tròn trịa, tràn đầy nét phong vận thành thục ướŧ áŧ…
Bí thư Vương Bạch Lệ ở ủy ban trấn tiếp đãi, tiễn đưa Hạ Phi tới Huyện Hải Dương là phó chủ nhiệm phòng tổ chức huyện, đúng ra với cấp bậc của Hạ Phi như vậy, chỉ cần chủ nhiệm văn phòng hoặc là phó chủ nhiệm cũng là được rồi , nhưng tại vì hắn là cháu của chủ nhiệm phòng tổ chức thành ủy, cho nên đây cũng là dịp phòng tổ chức cấp huyện mò ra được một cái cơ hội nịnh bợ như vậy, sao có thể đơn giản buông tha, vì thế hiện tại chủ trì công tác phòng tổ chức huyện Trần Kiến Hải liền tự mình đem Hạ Phi thường vụ Phó chủ tịch thị trấn tiễn đưa xuống dưới .
Không thấy tên chủ tịch trấn Đinh Nhị Cẩu, Hạ Phi cũng chả cần để ý đến, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt, y đối với một ít chuyện về Đinh Nhị Cẩu y cũng nghe người khác nói qua, đặc biệt là Đinh Nhị Cẩu là cùng con trai chủ tịch thành ủy Thành Công hay ăn cơm uống rượu với nhau, hiện tại Thành Công đã đến trấn Độc Sơn hùn vốn khai thác than đá, chuyện này Đinh Nhị Cẩu rõ ràng bỏ khá nhiều công sức, đương nhiên, y đoán chừng Đinh Nhị Cẩu cũng thu không ít chỗ tốt.
Cho nên đừng nhìn mình chỉ là Phó chủ tịch thị trấn, ủy ban trấn này đến lúc đó còn chưa nhất định là cờ sẽ đến tay ai đấy, đối với chuyện này y rất là tin tưởng tràn đầy vào bản thân mình.
Hạ Phị cũng hiểu ý của bác mình, thị trấn Lâm Sơn sắp sửa có khả năng sẽ phát triển trong những ngày sắp tới, nên để cho hắn đến thò vào một chân, đến khi trở về đề bạt lên chức cũng dễ nói, nói trắng ra là đến đây chạy một vòng tìm vàng đáng bóng, nhưng Hạ Minh Tuyên cũng đã dặn dò y không được gây nên chuyện, nhưng trước mắt nhìn qua tính cách của Hạ Phi, thì rỏ ràng y cũng không có đem lời bác của mình coi vào đâu.