CHƯƠNG 538: CHỈ CÓ MỘT PHÍA TÌNH NGUYỆN.
Sau khi đến lầu ba, bác sĩ đã chuẩn bị xong, đem người bị thương khẩn cấp trực tiếp đẩy vào phòng giải phẫu .
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu mới nhìn rõ cái người nữ cảnh sát này, thì ra đây là người mà hắn nhận thức được, chính là người cảnh sát lần trước đuổi theo hắn tước lấy hắn bằng lái xe Ngô Nhật Lam, lần đó hắn phải nhờ tới Chu Hồng Kỳ, Chu Hồng Kỳ lại tìm đến Tiếu Hàn, không nghĩ tới hai người vậy mà bây giờ thật là hữu duyên lần này lại gặp nhau tại trong bệnh viện.
– Ngô cảnh quan, còn nhớ tôi không?
Đinh Nhị Cẩu chào hỏi trước .
– Anh là…?
Ngô Nhật Lam vừa dùng khăn tay lau máu trên tay, một bên nghi hoặc nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhìn xem rất là quen mặt, nhưng nhớ không nổi đã gặp qua hắn ở nơi nào.
– Tôi gọi là Đinh Trường Sinh, người quen của chị Tiếu Hàn…
– À.. tôi nhớ ra rồi, anh là bằng hữu của chị Tiếu Hàn đúng không ? Vừa rồi, cám ơn anh.
– Không có việc gì, tiện tay mà thôi, chuyện gì đã xảy ra vậy?
– Cụ thể thì tôi cũng không biết rỏ chuyện gì, tôi đang trong ca trực, thì bất ngờ gặp được chuyện này, đều là cảnh sát, nên giơ tay giúp nhau.
Ngô Nhật Lam lần này không có chút gì là hùng hổ dọa người, nhìn rất ôn nhu , nhưng quần áo dính không ít máu, nhất là máu thấm ướt trên đôi bầu vú căng mọng của nàng, thoạt nhìn có chút sát khí.
– Tôi đây còn có có chút việc, xin đi trước một bước.
Đinh Nhị Cẩu cười cười cáo từ.
Nơi khúc quanh của hành lang, Giang Hàm Thiến đang đứng đợi, khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đi tới, cô bước tới hỏi ngay :
– Đó là bằng hữu của ông à?
– Không phải, lần trước đi cùng chủ tịch huyện có việc gấp, tui chạy nhanh vượt đèn đỏ, bị người cảnh sát này đuổi theo cũng tới bệnh viện này,tước lấy bằng giấy lái xe, cũng may nhờ có mối quan hệ nên mới lấy lại được.
– Ông thật giỏi, người ta lập biên bản tước bằng lái xe của ông, mà còn lấy lại được, nhìn không ra, ông càng ngày càng đào hoa đấy, cho nên giờ sốt sắng giúp giùm người ta quá..
– Hừ..nói bậy cái gì vậy, gặp chuyện thì giúp một tay, tui thấy cảnh sát kia bị thương không nhẹ.
– Ừ.., vừa rồi tui nghe người phía dưới nói, phía trước phố kia đã xảy ra bắn nhau, hình như là có cướp ngân hàng, người cảnh sát này là ở khu vực phụ cận đang thi hành nhiệm vụ ở trước cổng trường học, nghe được tiếng súng đã chạy tới , vừa vặn trúng vào ngay họng súng.
– Còn tên cướp ra sao rồi?
– Hình như là chạy mất, y có mang súng.
Giang Hàm Thiến kể lại mà rùng mình.
– Ừm..vậy tốt nhất là chúng ta đừng đi ra ngoài nữa, quay trở lại đi.
Đã trải qua chuyện này, hai người cũng không còn tâm tư muốn đi xuống phía nữa, nên trở về thẳng phòng bệnh của Vương Gia Sơn, còn Giang Hàm Thiến thì quay lại phòng làm việc của mình, mặc dù bác sĩ hướng dẫn không phải là nghiêm khắc quá, nhưng cô chạy ở bên ngoài suốt một buổi chiều, cũng nên trở về phòng làm việc rồi.
Khi Đinh Nhị Cẩu còn chưa có kịp quay trở lại phòng bệnh của Vương Gia Sơn, thì nhận được điện thoại của Tiếu Hàn gọi điện thoại tới, hắn nhận được câu nói đầu tiên là Tiếu Hàn mắng hắn như tát nước, nào là đến tỉnh thành cũng không gọi điện thoại cho nàng, còn nói là hiệng đang có Chu Hồng Kỳ ở ngay bên cạnh nàng.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng giải thích lý do tới nơi này, không cần đoán lâu, nhất định là nữ cảnh sát Ngô Nhật Lam kia lắm mồm tiết lộ ra tin tức cho Tiếu Hàn biết, vốn là Đinh Nhị Cẩu định lặng lẽ xong việc ổ bệnh viện thì tranh thủ thời gian quay trở lại thị trấn Lâm Sơn, hắn bây giờ là một chủ tịch trấn, rất nhiều việc đang chờ đây, không thể cứ ở bên ngoài bay nhảy, cho đến ngay cả khi Vương Gia Sơn nằm viện, hắn cũng định thuê người hỗ trợ chiếu cố, bây giờ thì… tốt rồi, lại để cho Chu Hồng Kỳ cùng Tiếu Hàn biết mình tới nơi này, nếu như không lộ diện, chỉ sợ là sau này gặp lại không lời nào thanh minh nổi, không biết vì sao, từ khi đáp ứng Chu Hồng Kỳ giả vờ làm bạn trai của nàng, hắn lại không dám gặp mặt Chu Hồng Kỳ rồi.
– Ông nội à, bác sĩ nói không có sao hết, kết quả cụ thể còn phải đợi ngày mai mới có, anh Sơn Khôi, em tối nay đi ra ngoài có chút việc, anh giúp em trông chừng ông nội, đây là phòng bệnh cao cấp , buổi tối anh ngủ ở ở bên trong này cũng được, thiếu cái gì đi mua, đây là 2000 khối tiền, anh cầm trước đi.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu đem tiền nhét vào trong tay Đỗ Sơn Khôi .
– Cháu có việc gì thì cứ đi, tự ông ở đây cũng được, cũng không cần ai ở đây đâu.
Vương Gia Sơn nói.
– Không được.. rủi ông nổi hứng chạy đi chơi ở đâu thì biết đường nào mà tìm, anh Sơn Khôi nhớ để mắt đến ông giùm em nhé.
Đinh Nhị Cẩu nói giỡn rồi bước ra ngoài .
Đinh Nhị Cẩu thật không ngờ Tiếu Hàn lại mời khách là tại nhà hàng Kim Hồng, lần trước khi chỉ là nghe nói qua cái chỗ sang trọng này, nhưng chưa có đến, lần này Tiếu Hàn mời tới đây xem ra sẽ là tốn không ít tiền, lúc Đinh Nhị Cẩu đến, hai nàng đã ngồi sẵn trong căn phòng VIP chờ hắn rồi.
– Tiểu Đinh, nếu Ngô Nhật Lam không nhiều chuyện nói em đã đến đây rồi, thì có phải là lặng lẽ rời khỏi đây , không có chút gì là lưu luyến a.
Tiếu Hàn nửa đùa nửa thật nói.
– Làm gì có, em đến giờ công việc mới xong, cũng không phải là chuyện tốt gì, mà là đưa một bệnh nhân đến bệnh viện nhân dân tỉnh đây này.
– Người bệnh? Lãnh đạo nào của em bị bệnh?
Tiếu Hàn kỳ quái hỏi, theo nàng biết, Đinh Nhị Cẩu đã không còn có người thân thích nào rồi.
– Không phải là lãnh đạo, mà là thân thích của em, bệnh không nhẹ, phổi có khối u, hiện tại còn chưa biết là lành tính hay ác tính, lúc em gặp được Ngô Nhật Lam, thì vừa mới làm xong tất cả các xét nghiệm, còn có mấy xét ngiệm thì ngày mai mới ra kết quả.
– Có cần tìm thầy thuốc tốt không ? Chị có quen một cái bác sĩ, đó là chuyên gia tên gọi là Tần An Hạo.
Chu Hồng Kỳ xen vào nói ra .
– Vâng, em đã gặp chuyên gia này, ông ta nói phải đợi chụp hình cắt lớp mới có thể phán đoán ra sao..
– Ừ.. vậy là được rồi, bác sĩ này rất có bản lãnh đấy.
Chu Hồng Kỳ lời nói rất nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, trong ánh mắt của con nhà thế gia, y thuật và quyền uy của bác sĩ Tần An Hạo cũng không có để vào mắt. Nhưng đối với Đinh Nhị Cẩu thì có bác sĩ như vậy trực tiếp khám bệnh thì cũng như là không tệ, chẳng biết là có phải là vì diễn kịch cho Tiếu Hàn xem , lúc Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống, Chu Hồng Kỳ rõ ràng là đi qua ngồi sát bên cạnh hắn, cùng Đinh Nhị Cẩu vai sóng vai ngồi chung một chỗ, vẻ mặt và động tác đều có chút thân mật , điều này này làm cho Đinh Nhị Cẩu có chút ngại ngùng.
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm khẽ thở dài một cái, chính mình phải cất giấu nội tâm cảm tình với Chu Hồng Kỳ, hiện tại còn phải phải tiếp tục niêm phong cất vào kho .
Có quá nhiều sự thật trói buộc hắn, cho nên hắn không dám có bất kỳ cử động nào đối với nàng, hôm nay Chu Hồng Kỳ hình như là cố ý tỉ mỉ về cách ăn mặc, trên khuôn mặt tinh xảo nhàn nhạt một ít phấn trang, có một tầng như ẩn như hiện má đỏ, lông mi hình lá liễu cong cong , cái mũi rất khéo léo cao thẳng, môi đồ khêu gợi hồng nhạt son môi, có chút lộ vẻ mê người cực kỳ .
Nàng trên thân mặc cái áo sơ mi trắng, đem dáng người làm nổi lên có lồi có lõm; bởi vì bên trên áo sơ mi có lưu một cúc áo chưa cho cài lên, sóng cả mãnh liệt cao ngất hình dáng đôi bầu vú như ẩn như hiện; tay áo có chút vén lên, phơi bày hai cánh tay cái thon dài trắng nõn như ngó sen non, để cho Đinh Nhị Cẩu đắng miệng khô lưỡi là cặp đùi thon dài của nàng phản quang, xinh đẹp đến hoa mắt, bởi vì mặc một cái quần màu đen bó sát người, làm cho cái ngã ba cái âm hộ phồng lên ở bên ngoài, làm cho người ta vừa thấy trong nội tâm xao động lửa nóng, nhìn về phía trên tràn đầy hấp dẫn khác thường.
Trong lúc đang ăn cơm, Chu Hồng Kỳ có điện thoại báo đến, nàng đứng dậy báo là có việc gấp cần xử lý, tầm 30 phút sẽ quay trở lại, Đinh Nhị Cẩu vội vàng đem con mắt nghiêng mắt nhìn đi, thấy nàng bên dưới cái eo thon dưới thân, cái mông mượt mà đầy đặn bị cái quần màu đen bao quanh ngạo nghễ ưỡn lên mỹ tựa hồ có ma lực, để cho hắn hãm sâu trong đó khó mà tự thoát ra được .
Sau khi Chu Hồng Kỳ vừa đi khỏi phòng ăn, Tiếu Hàn lại lòng tiến đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống, bờ mông mềm mại dán thật chặc kế sát một bên Đinh Nhị Cẩu, cười híp mắt hỏi :
– Em thật sự đáp ứng làm bạn trai của Hồng Kỳ rồi hả?
Tiếu Hàn hai tay chống dưới cằm, nghiền ngẫm nhìn xem Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Đúng vậy, làm sao vậy? Chị dâu, cái này có gì ngạc nhiên đâu.
– Không phải là chị ngạc nhiên, mà là những tay công tử thế gia tại tỉnh thành này đang đeo đuổi tiểu thư nhà họ Chu này sẽ ngạc nhiên, cũng đừng có trách la chị không cảnh bào trước cho em, sau này bất ngờ bị gậy vào đầu hay là bị phá hư bánh xe, đoán chừng chính là những kẽ đang theo đuổi Chu Hồng Kỳ làm.
– Yên tâm đi, em không sợ, nếu có chút chuyện như vậy mà chịu không được, thì em cũng sẽ không có cùng chị Chu Hồng Kỳ có quan hệ này rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói đúng rất chân tình, nhìn thấy thế trong nội tâm Tiếu Hàn lại dỗi hận, nàng nghĩ thầm, chính mình đang làm cái gì vậy, vì một thằng nhóc mà với đấu khí với em chồng mình sao? Nhưng cái thằng nhóc này, có lúc nào đã thuộc về nàng đâu ? Cũng tự chính mình là một phía tình nguyện mà thôi.