Không cần phải nói, nơi này đến tụ họp đều là con em cán bộ cao cấp, Đinh Nhị Cẩu chậc chậc trong miệng, còn chưa kịp hỏi cái gì, thì Tiếu Hàn nhướng mày, nhỏ giọng nói với Đinh Nhị Cẩu:
– Hừ.. đã sớm nói trước rồi, chị đã bảo đừng tới nơi này, nhưng em không chịu nghe a, nếu có phiền toái, hãy nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng có cậy mạnh vào sức nhé..
– Làm sao vậy? Em có chuyện gì phiền toái sao?
Đinh Nhị Cẩu nghi hoặc, nhìn thoáng qua Tiếu Hàn hỏi.
– Có nhìn thấy người đi sau lưng La Đông Thu đang tới không? Hắn tên gọi là Ngô Vũ Tinh, nằm trong lữ đoàn đặc nhiệm của quân khu của tỉnh Trung Nam, y là người ái mộ trung thành với Chu Hồng Kỳ, đeo đuổi lâu nay không bỏ cuộc, Hồng Kỳ tìm cách tránh né y hết lần này tới lần khác nhưng vẫn chưa có cách, bây giờ em xuất hiện kế bên Hồng Kỳ, đoán chừng đêm nay sẽ có chuyện tốt để nhìn xem rồi.
Tiếu Hàn lo lắng nói .
– Móa nó, cái này có liên quan gì đến em đâu.
– Đương nhiên là có liên quan đến em, những người này đều là mắt cao hơn đầu đấy ! À đúng rồi .. Ngô Vũ Tinh là anh trai của Ngô Nhật Lam đó, đã hiểu chưa ? Nếu Ngô Vũ Tinh biết mình oai phong như vậy mà thua trong tay một tên tiểu tử quê mùa này, em nghĩ xem, y có tức giận nổi điên lên không ?
Đúng lúc này Chu Hồng Kỳ đang cùng La Đông Thu trò chuyện.
– Anh La , đêm nay làm tiệc lớn như vậy, là có chuyện vui gì à?
– Chuyện vui thì chưa nói tới, mấy ngày nữa tại Giang Đô tổ chức một cái cuộc hiệp đàm liên kết đầu tư Hong Kong cùng tỉnh Trung Nam, cho nên những anh em này đều tụ hội chung một chỗ ở đây, để bàn xem có cơ hội phát tài hay không, anh biết em là người lăn lộn quen biết nhiều, nên mời tới đây chơi đùa, giúp anh thổi phồng thanh thế một chút, cũng coi như là cho anh mặt mũi chút ít ! À..còn đây là ….?
Đúng ra là La Đông Thu đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu từ lâu rồi, chỉ là y tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu là tài xế lái xe cho Chu Hồng Kỳ, nhưng khi nhìn thấy Tiếu Hàn cùng thằng nhóc này một mực thân thiết nhỏ giọng nói chuyện, còn thằng nhóc này thì chỉ lắng nghe rất ít nói, chính là khi thấy tình cảnh như vậy, La Đông Thu rất là kinh ngạc pha lẫn khó chịu, y lúc này mới chuyển đề tài qua trên người Đinh Nhị Cẩu.
– À há, đó là bạn trai của em tên là Đinh Trường Sinh… Trường Sinh, đây là anh La.
Chu Hồng Kỳ quay người lại, đem Tiếu Hàn lấn qua một bên, nàng và Đinh Nhị Cẩu đứng cạnh kề bên nhau .
– Xin chào anh La.
Đinh Nhị Cẩu lạnh nhạt khẽ gật đầu chào, không có bởi vì y là con trai của tỉnh trưởng mà có biểu hiện nịnh nọt, hành động này làm cho Tiếu Hàn tái mặt, vì hắn biểu hiện như vậy, ở mức độ nào đó sẽ mang đến ảnh hưởng không hay .
– Xin chào…mà này Hồng Kỳ, chuyện này…chuyện này là xảy ra khi nào vậy ? Sao anh không hay biết gì hết, có bạn trai cũng không nói cho anh chia vui gì cả.
Tuy y nói như vậy, nhưng là thằng này xem ra không có cam lòng, đem ly rượu đưa cho bồi bàn bưng rượu gần đó, giơ tay lên vỗ tay một cái, trong đại sảnh mọi người lập tức an tĩnh lại, đều quay lại nhìn con trai tỉnh trưởng.
– Cảm tạ mọi người tới nơi này tụ hội, trước khi chính thức bắt đầu buổi tiệc, tôi báo cho mọi người một tin tốt mà không ai ngờ đến, Chu Hồng Kỳ đã có bạn trai.
Chu Hồng Kỳ làm cái đách gì vậy trời… ta làm bạn trai chứ đâu phải ở chỗ này cử hành buổi trình diễn thời trang a, rõ ràng đây là đang bị thêu dệt cho lớn, trách không được Tiếu Hàn có nói thằng La Đông Thu nhân phẩm không được, so với cha của y thì còn kém rất xa .
Trong đại sảnh quả nhiên là một hồi hò hét loạn cào cào, Chu Hồng Kỳ lo lắng nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, nàng sợ Đinh Nhị Cẩu trước giờ chưa có thấy qua tràng diện như thế, nếu như phát sinh luống cuống hoảng hốt, thì bản thân mình sẽ trở thành một trò cười cho thiên hạ, nhưng nàng không ngờ rằng là Đinh Nhị Cẩu nhìn xem chung quanh, gương mặt mỉm cười, chỉ có quần áo của hắn là không thích lắm hợp, nếu như thay đổi lại một thân lễ phục thích hợp, đó chính là tuyệt đối một người thân sĩ không khác gì ai cả .
– Không phải lo lắng… không có chuyện gì đâu … không có việc gì.
Chu Hồng Kỳ nhỏ giọng trấn an Đinh Nhị Cẩu.
– Ui dà, xem ra em đánh giá thấp chị rồi, không nghĩ tới, chỉ làngười bạn trai của chị, cũng sẽ làm oanh động lớn như vậy, chuyện sau này còn không biết như thế nào nữa đây, em hiện tại đã bắt đầu hối hận.
– Hối hận cái gì?
– Hối hận là đáp ứng giả vờ làm bạn trai của chị, em đoán chừng lát nữa ra cửa cũng sẽ bị loạn đao chém chết, chị nói xem em có được tính là liệt sĩ không vậy?
Đinh Nhị Cẩu ngược lại là chuyện trò vui vẻ, còn cúi đầu cùng với Chu Hồng Kỳ nói đùa .
– Ai ui .. đến đây cho tôi nhìn một chút, đây là người nào mà có năng lực lớn như vậy, có thể hái được đóa hoa Mẫu Đơn quí giá của nhà họ Chu?
Quả nhiên, khi theo Chu Hồng Kỳ tiến đại sảnh, Đinh Nhị Cẩu đã bị Ngô Vũ Tinh theo dõi, sau khi nghe xong Đinh Nhị Cẩu là bạn trai của Chu Hồng Kỳ, … .
– Ngô Vũ Tinh, anh rửa miệng sạch một chút, coi chừng em đập một trận bây giờ.
Chu Hồng Kỳ nghe xong Ngô Vũ Tinh nói, lập tức lông mày dựng đứng lên, hoa Mẫu Đơn, đây là mọi người đặt ngoại hiệu cho Chu Hồng Kỳ, nhưng Chu Hồng Kỳ cực kỳ ghét nhất chính là cái ngoại hiệu này, nàng cho rằng đây là đang làm nhục nàng.
– Hồng Kỳ, tiểu tử này thật sự là bạn trai của em?
Ngô Vũ Tinh chưa từ bỏ ý định hỏi để biết cái thằng ranh con này đến cùng từ đâu xuất hiện, lúc này mọi người nhìn qua là biết có chuyện tốt sắp sửa phát sinh, vì vậy nhao nhao vòng quanh tới, để xem náo nhiệt.
– Đúng vậy a, như thế nào đây có gì không?
– Ai da…một đóa hoa tươi cắm vào bãi cứt chó, tiểu tử, tao cảnh cáo mày, về sau đi đường nên cẩn thận một chút, miễn cho bị người khác cắt đứt gân chân.
Ngô Vũ Tinh sấn tới uy hϊếp nói .
– Anh… . . .
Chu Hồng Kỳ vừa muốn phản ứng, nhưng lại bị Đinh Nhị Cẩu chận lại .
– Anh đang uy hϊếp tôi sao ?
Đinh Nhị Cẩu cười híp mắt hỏi .
– Uy hϊếp mày thì thế nào?”
– Anh hôm nay có mang theo súng không?
– Mang súng? Có ý tứ gì, đối với mày mà còn cần phải dùng súng à ? Thằng nhóc, tránh qua một bên.
– Ha ha, anh nói ai là thằng nhóc . . .
Chu Hồng Kỳ bực dọc rồi.
– Hồng Kỳ, em đứng qua một bên đi, đây là chuyện của nam nhân với nhau, hắn là bạn trai của em phải không? Nếu thế thì cứ lấy bản lãnh ra thử xem, văn hay là võ, ta vẽ ra cái gạch thẳng đánh dấu, ai bị thua , từ giờ về sau khi thấy Chu Hồng Kỳ thì phải đi vòng qua, như thế nào đây, có dám không?
Đinh Nhị Cẩu bình thản ngoài dự đoán của mọi người, lời nói này vừa phát ra hiện trường lập tức một hồi yên tĩnh, mọi người đều cho là Chu Hồng Kỳ sẽ đứng ra đỡ đòn cho hắn, ai cũng đều muốn xem tiểu tử này chỉ là thuần túy dựa vào cái gốc cây Chu Hồng Kỳ, hay là tiểu tử này có dám khiêu chiến động thủ hay không ?
– Anh muốn động tay động chân?
– Chuyện của đàn ông với nhau, tao đâu có rảnh mà đùa với mày? Maỳ có biết tao là ai không ?
– Biết rõ, chẳng qua là có người cha làm quan lớn thôi. Anh có biết tôi là ai không ?
– Mày là ai? Nói cho tao nghe coi , xem có đáng giá để tao xuất thủ không ?
Ngô Vũ Tinh đem ly rượu trong tay ném cho người bên cạnh, cố nén tức giận trong lòng hỏi.
– Tôi không là cái gì cả, không cha không mẹ, chỉ là một cô nhi, cho nên anh nên biết là làm vua cũng thua thằng liều đấy, nếu anh rất ưa thích Chu Hồng Kỳ như vậy, chúng ta cứ trực tiếp thử qua một chút.
Đinh Nhị Cẩu cũng tính toán mình cũng không có thời gian cứ cả ngày bị Chu Hồng Kỳ kéo qua làm bia đở đạn, chính mình trong công tác còn có đủ việc cần phải làm, cho nên phải có một thủ đoạn giải quyết đủ lớn một lần cho xong, rất rõ ràng, Ngô Vũ Tinh là bia ngắm rất tốt, cho dù là đánh không lại, việc này là tôn nghiêm của một người làm quan, về phần di chứng, hắn tin tưởng, Chu Hồng Kỳ sẽ không mặc kệ bỏ mặc hắn.