Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Đinh Nhị Cẩu dự đinh mướn khách sạn ở bên ngoài cho Vương Hải Đào cùng mấy người ở lại, nào ngờ được việc này lúc đang cùng Chu Hồng Kỳ nói chuyện lỡ miệng, nhận thấy Đinh Nhị Cẩu vừa rồi giúp mình bề bộn, cho nên Chu Hồng Kỳ cũng thấy rất băn khoăn, vì vậy đã giúp Đinh Nhị Cẩu tìm một địa phương để cho hắn và những đồng sự kia ở lại, đó là nhà khách quân đội, đương nhiên đây là nơi kinh doanh thêm của quân đội, mở cửa kiếm tiền, nhưng đây là con gái của tư lệnh quân khu tới khai mở mấy gian phòng nhỏ thì ai còn dám đòi tiền sao? Cho nên nhờ vậy mà Đinh Nhị Cẩu cũng tiết kiệm được thêm một số tiền.

Tuy Chu Hổ Khanh là một người cha rất văn minh tiến bộ, nhưng không thể nào mặc kệ thanh danh của nhà họ Chu, cho nên ngày hôm sau, ông nghe nói buổi tối ở hội sở có chuyện đánh nhau, tính tình của ông thì luôn luôn bộc trực có sao nói vậy, cho nên vừa về nhà thì đã nhìn thấy Chu Hồng Kỳ muốn đi ra ngoài, mây ngày nay Chu Hồng Kỳ xin nghỉ phép nên có ở nhà, hiện tại nàng chính là muốn đi đến nhà khách quân đội tìm gặp Đinh Nhị Cẩu .
– Đứng lại , con định đi đâu vậy?

Chu Hổ Khanh đến trên cái ghế sa lon phòng khách khẽ dựa lưng, sắc mặt âm trầm hỏi .

– Cha .. gặp con có việc à?

– Ừ.. có chuyện, tới đây ngồi xuống, nói cho cha biết tối hôm qua tại hội sở đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?

– Hội sở? Cái gì hội sở? Con đâu biết gì?

Chu Hồng Kỳ nói dối để vượt qua kiểm tra của cha mình, nhưng càng như vậy , Chu Tư lệnh càng không tin nàng, ông xụ mặt không nói lời nào, Chu Hồng Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể là ngồi xuống đối diện với của vị thẩm phán này.

– Nói đi, chuyện gì xảy ra? Cha là quân nhân, con cũng là quân nhân, không cần phải dây dưa dài dòng, tiểu tử Ngô Vũ Tinh thì cha biết, về mọi mặt cũng không tệ, nếu con chướng mắt người ta, cũng không cần phải đi tìm một ngoại nhân làm mất mặt của người ta, con làm như vậy thì cha làm sao đối mặt với bí thư Ngô chứ ?
– Chà à… đâu phải là chuyện như cha nói đâu, tối hôm qua tình huống tại cha không biết, Ngô Vũ Tinh kia xác thực là nên bị đánh, ai biểu dám chọc tức nói con là hoa mẫu đơn của nhà họ Chu, cha nói có đáng đánh hay không?

– Hừ..câu nói đó cũng là bình thường, còn tiểu tử kia là ai vậy ? Mang hắn đến đây để cha xem mặt một chút, làm sao mà có thể đánh thắng lính của cha, cũng không đơn giản à.

– Tiểu tử nào vậy cha ?

– Còn giả vờ không biết hả ? Cha cho người đến nhà khách quân đội bắt hắn bây giờ.

Chu Hổ Khanh giả vờ tức giận nói .

– Hì.. cha cũng biết hắn, coi như xong rồi, chức vụ cha quá lớn, hắn không dám tới gặp cha đâu , hay là để dịp khác đi, khi nào người ta có cơ hội thích hợp thì con mang đến.

– Bộ con thật sự là muốn tên tiểu tử kia làm bạn trai con à?
Chu Hổ Khanh sắc mặt rất là nghiêm túc cùng con gái mình, giống như là nghiên cứu thảo luận chuyện đại sự của nàng vậy.

– Đúng thì sao, còn không đúng thì thế nào?

– Đây là lời gì vậy ? Nếu con muốn nói chuyện nghiêm túc, thì cùng cha nói chuyện, còn nếu như là không nghiêm túc, cũng không thể đùa nghịch với người ta như vậy, à đúng rồi, hắn có biết rõ thân phận của con chưa?

– Biết rõ, nhưng hắn căn bản không để ở trong mắt, hắn muốn tự dùng bản lãnh của mình để tiến thân, con đã từng nói qua muốn đem hắn điều đến tỉnh thành công tác, hắn chẳng quan tâm chú ý đến, còn nói một câu , thiếu chút nữa làm con tức chết.

– Ồ… hắn nói cái gì mà làm con tức đến như vậy?

Chu Hổ Khanh bây giờ lại là hiếu kỳ, tính tình con gái của mình ông biết rõ, từ nhỏ đến lớn nói một thì không có hai, mà có người có thể làm cho con gái của mình đầu hàng như vậy, nhất định là người không có tầm thường đấy.
– Hắn nói hắn là dân quê mùa, ở nông thôn quen rồi, chân mang giày cỏ nên không thích hợp với đường cái nhựa của tỉnh thành ! Hứ..

Chu Hồng Kỳ tức giận bất bình nói .

Chu Hổ Khanh cười cười, nhìn không ra , thằng tiểu tử này cũng rất có tính cách .

– Nếu không còn có chuyện gì, thì con còn có việc đi đây.

Chu Hồng Kỳ đứng dậy rời khỏi .

– Này…nếu có thời gian thì nên gần gủi với chị dâu của con, thằng hỗn trướng anh còn ở trong quân đội lăn lộn đã hơn 30 tuổi rồi, mà cũng không cần có con , thật sự là làm cho cha và mẹ của con tức chết…

– Con biết rồi, tối hôm qua tụi con còn đi chung một chỗ đấy, con đi đây.

Nói xong Chu Hồng Kỳ liền bước ra cửa, nhưng lần này không có lái xe hơi đi , mà là cỡi một chiếc xe gắn máy.

Bên trong nhà khách Quân đội, Đinh Nhị Cẩu đang cùng Vương Hải Đào và mấy người họp bàn, cho dù Đinh Nhị Cẩu đã đem chuyện này báo cáo cho bí thư huyện Lâm Xuân Hiểu, nhưng phản ứng trong huyện so với dưới thị trấn thì chậm hơn một nhịp, bởi vì còn phải họp thảo luận về chuyện này, hơn nữa lần này hiệp đàm chủ yếu là nhắm tới các cấp Địa Khu của tỉnh, cho nên có những huyện không có nhận được thông báo, nói trắng ra là lần này chỉ là một hiệp đàm giới thiệu, vẫn chưa phải là quan trọng như lúc chính thức đầu tư chiêu thương, nếu như hiệp đàm tốt, thì sẽ còn có động tác tiếp theo, nếu như không có hạng mục đầu tư thích hợp, thì ở bên ngoài người ta mới không đến.
– Lần này chỉ là hiệp đàm, thì chỉ là nói chuyện trao đổi, chúng ta cũng không có thư mời, cho nên chính thức thì không vào được hội trường, nhưng tôi nghĩ, nếu chúng ta đã biết chuyện này, thì cố gắng đi trước những người khác một bước, hiệp đàm lần này thì lấy Địa Khu làm chủ, ngay trong huyện cũng không biết việc này, nhưng chỉ dựa vào thị trấn Lâm Sơn lúc này đây, chúng ta có thể chẳng được bao nhiêu thương gia chú ý đến, nhưng là nhất định phải làm cho danh tự thị trấn Lâm Sơn đánh ra bên ngoài, để cho những nhà đầu tư biết là có một chỗ như vậy, điều này rất trọng yếu, cho dù là kỳ này không có nhà đầu tư nào từ bên ngoài HongKong quan tâm, nhưng danh tự thị trấn Lâm Sơn thì những nhà đầu tư quốc nội cũng biết được, dù là một đốm lửa cũng làm nóng da, đúng không?
Đinh Nhị Cẩu đang động viên trước khi bước vào…cuộc chiến đấu .

– Chủ tịch thị trấn đã nói rất rõ ràng, phía dưới có ai ý kiến cứ phát biểu…

Vương Hải Đào sau khi nói xong, nhìn xuống 4 người lonh của mình, cổ vũ bọn họ tìm cách, cho dù là chủ ý… cùi bắp cũng được, thoải mái suy nghĩ phát biểu ý kiến.

– Anh Vương, chuyện này nếu muốn nắm chắt, mấy vị này cũng là tốt nghiệp đại học, kiến thức rộng rãi , mọi người cứ suy nghĩ cho thoáng, riêng tôi thì thấy được, đầu tiên chúng ta phải làm một số tài liệu tuyên truyền , không nhất định là hoa mỹ , nhưng phải đem ưu thế của thị trấn Lâm Sơn chúng ta nói ra , ví dụ như là hệ thống giao thông về sau sẽ rất thuận tiện cho việc giao thương, vị trí của chúng ta là non xanh nước biếc, sau này có thể xác định vị trí là hậu hoa viên của thành phố Giang Đô, đương nhiên những ngôn ngữ cụ thể rỏ ràng thì chính là mọi người suy nghĩ soan thảo , hai ngày tới mọi người sẽ vất vả, đến lúc xong việc này, tôi xin mời mọi người ăn tiệc …
– Được rồi, đây chính là chủ tịch Đinh hứa đấy nhé, chủ tịch đã tín nhiệm chúng ta như vậy, mọi người hãy làm Bát Tiên vượt biển, thể hiện thần thông đi, tôi đề nghị, dựa theo sự sắp xếp, ai có quan hệ thì tìm mối quan hệ, chủ tịch Đinh cũng nói, chúng ta soạn thảo ra một số tài liệu tuyên truyền, bằng cách nào những tài liệu này có thể đưa đến trong tay những thương gia kia, đây cũng là một vấn đề lớn, mọi người cùng nhau tính cách đi.

Trong bốn người sinh viên đại học làm thôn quan, trong bọn họ chỉ có duy nhất là một cô gái nói ra.

Nhấn Mở Bình Luận