Đinh Nhị Cẩu cho dù là có ánh mắt nhìn người, cũng không có khả năng phân biết hết các nhà đầu tư cùng với các cán bộ địa phương từng người phân biệt được hết, cho nên vẫn có một số danh thϊếp rơi xuống tay cán bộ các địa khu khác, thật là xui xẻo tấm danh thϊếp hắn phát lại đến tận tay của chủ nhiệm cục chiêu thương Thành phố Bạch Sơn, Hạ Tuệ Kiều.
Lần này hiệp đàm chiêu thương, tỉnh trưởng khai mạc nói chuyện, lúc bế mạc còn phải chiêu đãi các nhà đầu tư ăn tiệc buffet, cho nên các nơi đều đều phái các quan viên cao cấp tham gia, đều là chủ tịch của các thành phố tới, riêng Thành phố Bạch Sơn thì có phó chủ tịch thường vụ mới nhậm chức là Đường Hùng tham gia.
– Phó chủ tịch, anh xem này, cái danh thϊếp này đâu phải là địa khu nào của chúng ta .
Hạ Tuệ Kiều ngồi xuống đối diện với phó chủ tịch Đường Hùng, rồi đem cái danh thϊếp nhận được từ Đinh Nhị Cẩu đưa cho Đường Hùng.
– Đây là cái gì, danh thϊếp của ai?
– Hừm.. vẫn là người đang lôi kéo làm quen cùng với các thương nhân Hồng Kông đấy, chính hắn giới thiệu nói là chủ tịch thị trấn Lâm Sơn, trên tấm danh thϊếp có in rỏ đấy, kỳ thật em cũng không biết hắn.
Hạ Tuệ Kiều nói .
– Hắn là do ai mang tới vậy? Không phải là đã thông báo chỉ có cán bộ thành phố, không có các địa phương phía dưới ấy ư? Cô đem hắn gọi tới đây hỏi một chút đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Đường Hùng vừa rồi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cùng một ít thương nhân Hồng Kông nói chuyện vui vẻ thân nhau, trong nội tâm của ông cũng thấm có chút khen ngợi, nếu tất cả cán bộ của mình đều có tinh thần nhạy bén như vậy, thì kinh tế của Thành phố Bạch Sơn đã sớm trỗi dậy rồi.
Bí thư trông coi nhân sự, chủ tịch trông coi về kinh tế, đây là lẽ thường tình, mà bây giờ chủ tịch lại đem cái kinh tế này, một nhiệm vụ lớn lao đặt ở trên vai của ông, ông là cán bộ từ nơi khác mới điều chuyển tới Thành phố Bạch Sơn, có cảm giác tại đây không khí rất trầm lặng, không có một chút sinh khí, vấn đề này so với thành phố vùng duyên hải mà ông công tác trước kia thật sự là một trời một vực, cho nên vừa nhìn thấy có Đinh Nhị Cẩu thuộc loại khác thường , hai mắt ông tránh không khỏi tỏa sáng.
– Chủ tịch Đinh, tôi làm chậm trễ công việc của cậu vài phút, có việc cần gặp riêng cậu một chút được không?
Chứng kiến Đinh Nhị Cẩu đang nói chuyện với một thương nhân Hồng Kông ra dấu đang miêu tả về cái gì đó , Hạ Tuệ Kiều hỏi dò, tại trước mặt nhà đầu tư từ bên ngoài, nàng phải bảo trì chức nghiệp ngiêm trang tốt đẹp của mình rèn luyện hàng ngày, hoàn toàn không giống như Đinh Nhị Cẩu ngã ngớn theo chiều gió.
Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại thoáng nhìn qua, thấy một người phụ nữ dáng vẻ phi thường trí thức đứng sát cạnh sau lưng mình, nhìn về phía trên tầm hơn 30 trên mặt nhộn nhạo hơi thở thành thục, dáng người hơi có chút đầy đặn, nhưng thoạt nhìn giống như là một người phụ nữ cao quý, nàng bên trong mặc một bộ váy màu đen, đem thân thể lả lướt bày ra, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen, trên khuôn mặt mang theo một bộ mắt kiếng gọng vàng, xuyên thấu qua đôi mắt kính, là đôi mắt ướŧ áŧ như có thể chảy ra nước, trong suốt tản ra ma lực đoạt hồn phách nhân, một mỹ thiếu phụ khiến người tâm động a, bị nàng kia hơi thở thành thục làm hắn thoáng chút ngẩn ra, Đinh Nhị Cẩu âm thầm hít thở sâu một chút, mới chậm rãi trả lời.
– À..à xin lỗi? Tôi đang rất bận, nếu chờ trong giây lát thì được.
Hạ Tuệ Kiều tính tình cũng tốt, dù sao hội nghị còn chưa có bắt đầu, vì vậy gật đầu, tuy trong nội tâm rất tức giận, nhưng không có biểu hiện ra ngoài khuôn mặt
– Ông Trần, nãy giờ tôi nói về thị trấn Lâm Sơn, ông có chút nào hứng thú không vậy?
Đinh Nhị Cẩu đúng lúc này cũng không có thời gian để thưởng thức người phụ nữ đẹp này, cho nên căn bản cũng không có để ý đến Hạ Tuệ Kiều vẫn còn đứng chờ, lúc này Đường Hùng cũng nhìn thấy.
– Đinh …là chủ tịch thị trấn đúng không? Là như vầy, trong nước thị trường ô tô phi thường khổng lồ, đây cũng là nguyên nhân tôi đến đại lục đầu tư, nếu muốn hình thành một nhãn hiệu ô tô, thì sẽ tốn thời gian không dưới mấy thập niên là không thể nào được, nhưng đối với linh kiện ô tô thì khác, đối với sự miêu tả của cậu, tôi cảm thấy hứng thú vô cùng, nhưng bất kỳ nhà đầu tư cũng phải đến nơi các người khảo sát, nhìn xem có đúng như là cậu nói tốt như vậy không”.
– Đó là đương nhiên, như vậy đi, nếu như thuận tiện, có thể cho tôi xin tấm danh thϊếp của ông, còn đây là danh thϊếp của tôi, bât cứ khi nào ông muốn đến thị trấn, có thể tùy thời liên hệ với tôi, nói thật, đối với hướng đầu tư của ông như vậy, cảm thấy hứng thú vô cùng.
– Rất tốt , tôi biết rồi! À.. giống như là có người đang đợi cậu kìa.
Trần An Tần chỉ vào Hạ Tuệ Kiều đang chờ sau lưng Đinh Nhị Cẩu nói .
– Vâng..xin cám ơn ông.
Đinh Nhị Cẩu đứng người lên, quay người lại theo kịp Hạ Tuệ Kiều nói:
– Chị là ai vậy? Tìm tôi có chuyện gì không? Thời gian của tôi gấp gáp lắm, chị nói mau đi.
Trong thời gian họp, Đinh Nhị Cẩu chắc chắn là không có khả năng chạy loạn như bây giờ, cho nên lúc này hắn đang tranh thủ lúc chưa vào họp, tiếp xúc nói với vài đối tượng, đưa thêm nhiều hơn mấy tấm danh thϊếp.
– Chủ tịch Đinh, cậu cũng kiêu ngạo thật lớn đấy, tôi là Hạ Tuệ Kiều chủ nhiệm Cục chiêu thương Thành phố Bạch Sơn, phó chủ tịch Đường của thành phố Bạch Sơn muốn gặp cậu, đến đây đi.
Hạ Tuệ Kiều nói xong, đi thẳng về phía trước, Hạ Tuệ Kiều? Chủ nhiệm Cục chiêu thương? Phí chủ tịch Đường? Một dãy tên này, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có chút chóng mặt , tìm mình làm gì? Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
– Này… chủ nhiệm Hà, chị thật sự là ở bên cục chiêu thương TP Bạch Sơn à?
– Hừ.. cậu có ý gì, có phải cho là tôi lừa cậu?
Hạ Tuệ Kiều thiếu chút nữa nổi nóng với thằng này.
– Há, không phải, tại vì vừa rồi có mấy người giả mạo là người của Thành phố Bạch Sơn lôi kéo làm quen với em, hỏi em là vào bằng cách nào?
Đinh Nhị Cẩu nửa thật nửa đùa nói ra, vừa rồi đúng là có mấy người đi tới hỏi qua như vậy, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu khám phá, căn bản không mắc lừa, đoán chừng những những người kia muốn đi tố cáo hắn .
– À..quên chứ, cậu vào đây bằng cách nào, ai mang cậu vào?
– Hì..cái gì mà nói là ai dẫn em vào, em có giấy chứng nhận chánh quy dự họp, còn là khách quý đặc biệt .. đặc biệt đấy .
Đinh Nhị Cẩu nói khoác mà không biết ngượng mồm…
Hạ Tuệ Kiều liếc một cái không nói thêm gì nữa, đưa hắn dẫn tới khu vực hội nghị của Thành phố Bạch Sơn.
– Thưa Phó chủ tịch, hắn đến rồi.
Nói xong Hạ Tuệ Kiều ngồi xuống một bên, nhìn xem Đinh Nhị Cẩu, trong nội tâm nàng cao hứng, ta không giới thiệu cho ngươi là ai, để xem ngươi xử lý làm sao?
– Xin chào phó chủ tịch Đường, không nghĩ tới lãnh đạo tự mình đến đây họp.
Đinh Nhị Cẩu ngược lại không sợ người lạ, hơn nữa còn như là đã quen, tuy Hạ Tuệ Kiều chưa nói ai là phó chủ tịch Đường, nhưng Đinh Nhị Cẩu ánh mắt thì lại không mù, cho nên rất tự nhiên hướng về người đàn ông trung niên ngồi chính giữa lộ ra quan khí thăm hỏi.
– Ngồi đi, chủ tịch Đinh,tôi cũng không nghĩ tới cậu cũng tự mình đến đây họp.
Đường Hùng nói đùa lại, những lời làm cho đoàn cán bộ Thành phố Bạch Sơn ngồi quanh cũng buồn cười .
– Thưa lãnh đạo…không có… không có, cháu chỉ là tới gom góp tham gia náo nhiệt mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu khiêm tốn nói .
– Như thế nào đây? Có thu hoạch gì chưa?
Đường Hùng hỏi.
– Vâng.. có mấy nhà đầu tư nói là sẽ đi đến hiện trường tham quan nhìn qua một cái, dù sao đầu tư không phải là chuyện nhỏ, khảo sát qua cũng tốt, chỉ sợ lúc đó mấy người trên tỉnh lại nói cháu tranh giành ảnh hưởng mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu nói nhỏ .
– Ngồi đi, tập trung ở đây luôn, hội nghị lập sắp đã bắt đầu, cậu không được chạy lung tung nữa, sẽ làm cho người ta xem thường TP Bạch Sơn của chúng ta.
Đường Hùng chỉ chỗ ngồi bên cạnh, Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ đành ngồi xuống , từ trong túi xách bên người lấy quyển sổ ghi chép, giống như là bộ dáng học sinh tiểu học vậy .
-Câu làm sao biết được hiệp đàm lần này, tôi nhớ là không có thông báo rộng rãi trên các phương tiện truyền thống báo đài mà, chính là sợ người của các nơi khác đến thọc gậy bánh xe , tin tức của cậu rất là tinh thông.
– Thưa lãnh đạo, chuyện này nói ra hơi dông dài…
– Vậy thì nói ngắn gọn . . ……….