CHƯƠNG 557: TÂM TÌNH KHÔNG TỐT.
Mọi việc đều có nặng nhẹ để mà tùy theo cách xử lý, tuy Vương Gia Sơn bệnh tình thật sự là không thể để trễ nãi, nhưng trước khi dọn dẹp bác sĩ Tần An Hạo xem ra là không thể làm giải phẫu vì lão đã có ý đồ như vậy, Đinh Nhị Cẩu hiện tại bây giờ chưa dám đem Vương Gia Sơn đẩy lên bàn giải phẫu rồi, cho nên hắn khuyên bảo Vương Gia Sơn tạm thời cứ dựa vào phương thuốc của mình tiếp tục ráng chịu một thời gian ngắn đi .
Lâm Xuân Hiểu tuy rất hài lòng về Đinh Nhị Cẩu, , nhưng vẫn bị cách làm việc của Đinh Nhị Cẩu tiên trảm hậu tấu chọc giận, vì Lâm Xuân Hiểu không biết chuyện Đinh Nhị Cẩu thật sự là có thể đem mấy chục nhà đầu tư dụ dỗ đến thị trấn Lâm Sơn khảo sát, lúc mới bắt đầu Đinh Nhị Cẩu chỉ báo cáo qua là lên tỉnh thành nhìn xem có một hội nghị hiệp đàm chiêu thương, nhưng không ngờ rằng là lại có những nhà đầu tư đến thị trấn Lâm Sơn nhìn qua, mãi đến khi có một cuộc điện thoại mật báo thì mới biết được.
Hiện tại thư ký của Lâm Xuân Hiểu là La Hương Nguyệt, mặc dù nàng không có thể đi đến thị trấn Lâm Sơn làm thường vụ phó chủ tịch thị trấn như kế hoạch của Đinh Nhị Cẩu, nhưng Lâm Xuân Hiểu cũng nể mặt mũi La Gia Nghi, sẵn dịp mình cũng thiếu một thư ký, cho nên trực tiếp đem La Hương Nguyệt từ bên ủy ban huyện điều đi qua huyện ủy, trở thành người chuyên trách thư ký cho mình kiêm luôn phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy .
- Đinh Trường Sinh, em làm cái gì vậy, chuyện mấy nhà đầu tư đến khảo sát sao lại không báo cáo lên huyện?
La Hương Nguyệt ở trong điện thoại hỏi.
- Chị Hương Nguyệt à, có gì đâu chứ, những người này chỉ là đến xem qua cho biết mà thôi, còn chuyện có bỏ tiền ra đầu tư hay không thì chưa biết, khi nào họ có ý định bỏ tiền ra đầu tư, đến lúc đó em báo cáo cũng không muộn.
La Hương Nguyệt cũng không ngờ Đinh Nhị Cẩu lại còn có lí do thoái thác, nhưng hắn vừa nói như thế, La Hương Nguyệt cũng không có thể nói gì hơn .
- Vậy em báo cho bí thư Lâm biết đi, bí thư Lâm đang rất tức giận, em có biết hay không?
- Bí thư Lâm tức giận? Bí thư tức cái gì vậy? À mà không đúng ..ai báo cho bí thư biết chuyện này vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi ngược lại .
- Chuyện này chị cũng không biết, chị thấy em sau khi xong việc thì tốt nhất lên huyện một chuyến, ở trước mặt hướng bí thư Lâm bí thư giải trình, trước mắt chị thay nặt em che lấp tạm, nhưng nếu kéo dài thời gian thì chị cũng không thể nào cứu được em đấy.
- Được rồi.. cám ơn chị, ngày khác em nhất định xả thân tương báo.
Đinh Nhị Cẩu cũng không có coi chuyện này là quan trọng mà để trong lòng.
Đinh Nhị Cẩu trong lúc này suy nghĩ không thấu, rốt cuộc là ai mật báo, đúng ra thì cũng không tính là mật báo, bơỉ vì nhiều người như vậy đến thị trấn Lâm Sơn, thì có còn gì mà là bí mật đáng nói.
- Hương Nguyệt? Hắn nói như thế nào?
-Thưa bí thư, hắn nói hiện tại tới những người kia chỉ là đến xem thôi, không biết cuối cùng là có đầu tư hay không? Do đó hắn cảm thấy bí thư đang bề bộn nhiều việc, còn những nhà đầu tư kia không biết độ tin cậy đến đâu, mà chưa có gì đã vội vã báo cáo cho bí thư thì cũng không tốt, nếu đến lúc đó thực sự có người đồng ý đầu tư, thì báo cáo nhờ bí thư ra mặt cũng không muộn, thật sự là hắn rất xem trọng bí thư đấy.
- Hắn thực là nói như vậy?
- Vâng…đúng vậy, hắn còn nói, đợi khi các nhà đầu tư vừa rời khỏi , hắn lập tức đến huyện báo cáo tình huống khảo sát cho bí thư rỏ ràng, đồng thời nói sau một tiếng nữa sẽ gọi điện thoại cho em, hồi báo trước tiến độ khảo sát, em thấy , hắn vẫn rất sợ bí thư đấy.
- Hừ, sợ tôi? Tôi thì nhìn thấy hắn chỉ sợ cái mũ quan trên đầu bị lấy xuống mà thôi.
Lâm Xuân Hiểu tuy nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã giảm bớt cơn giận rất nhiều. .
Đợi cho La Hương Nguyệt sau khi ra ngoài, Lâm Xuân Hiểu mới mỉm cười, nhớ đến Hạ Phi gọi cho mình cú điện thoại này, nàng thấy cái này thị trấn Lâm Sơn thật đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, xem ra phe phái mâu thuẫn ở thị trấn Lâm Sơn cũng không có vì Khấu Đại Bằng ly khai mà có sự thay đổi nào đáng kể, bây giờ thì thế Tam quốc phân tranh rỏ rồi, khá thú vị đấy, Lâm Xuân Hiểu nhẹ nhẹ xoa cái mũi của mình thầm nghĩ.
Từ trên tỉnh thành có một chiếc xe chở khách chạy chậm rãi trên con đường tạm thời của công trình 1 xây dựng làm con đường mới.
Dựa theo bây giờ tiến độ, con đường quốc lộ mới sẽ dự tính thông xe trước tết nguyên đán năm nay…
- Ông Trần, như ông thấy đấy, tôi không có nói dối ông, đường cái này sau khi làm xong chính thì thị trấn Lâm Sơn sẽ kết nối với thành phố Giang Đô, thông đạo với QL 220, nếu nhà máy chế tạo linh kiện ô tô xây dựng tại đây, những thứ khác không nói, thì sau khi thành phẩm phương diện giao thông so với tại tỉnh tthì tiện nghi hơn rất nhiều a.
Đinh Nhị Cẩu rất quan tâm đến Trần An Thái ông chủ này, tuy đến đây đến không ít ông chủ các xí nghiệp khác, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn rất hứng thú với cái xưởng chế tạo linh kiện ô tô này.
- Nhưng tiền vận chuyển nguyên vật liệu về đây lại tốn kém lớn, chủ tịch Đinh, tại tỉnh thành các loại nguyên vật liệu có rất đầy đủ, nơi đó có nhiều xí nghiệp, về cơ bản nền móng thì đã chuẩn bị sẵn, nếu đến tại đây, tôi bây giờ vẫn còn phải chờ đợi, cậu nghĩ đi, nếu tôi muốn ở chỗ này xây dựng nhà máy, thời gian đầu tư còn chờ đợi rất lâu.
Đinh Nhị Cẩu nghe Trần An Thái nói, không chút nào nhìn ra là ông ta đến cùng là suy nghĩ như thế nào, chính bản thân hắn dù sao cũng không phải là một người buôn bán làm ăn, cho nên về phương diện đàm phán này cũng không phải là một hảo th .
Được rồi, ngươi đã nói không rỏ ràng ý mình, vậy thì không tốt rồi, ta cũng không cùng ngươi phải giải thích dài dòng nữa, tuy vậy hắn vẫn biểu lộ như cũ là cười híp mắt cùng với các thương nhân Hồng Kông chung quanh bàn về giao thông đi qua địa phương, nhưng bây giờ không hề có làm động tác chiêu thương nữa, bởi vì hắn phát hiện, hắn không thích hợp cùng những người này thương lượng.
Khi xe đến thôn Lê Viên thì ngừng lại, lúc này cũng sắp đến trưa rồi, vì vậy ăn cơm trưa tại đây, xong rồi buổi chiều lại tiếp tục tại đi chung quanh tham quan, cuối cùng thì đến khu vực Lão Ưng xem chiếc cầu lớn bắc qua, về sau theo đường cũ trở về, đưa mọi người trở về tỉnh thành.
Hắn quay lại nhà hàng của Tạ Phương Quỳnh, lên trên tàng 4 cao nhất đi tìm phòng của Lưu Hương Lê, đã nhiều ngày rồi chưa gặp nàng .
Thế nhưng mà không nghĩ tới, vừa đẩy cửa một cái, không có Lưu Hương Lê trong đó, ngược lại là bắt gặp Tạ Phương Quỳnh đang mặc cái áo ngủ mỏng dính như lá ve sầu tại trong phòng Lưu Hương Lê.
Trên người Tạ Phương Quỳnh cái áσ ɭóŧ ngực thật chặc bao vây lấy trên đôi bầu vú nẩy nở của của nàng, đem dáng người mạn diệu, tận tình hiện ra ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu dưới cái áo ngủ, thật là sinh động, một cái rảnh vú mê người có khả năng hấp dẫn tuyệt đại đa số ánh mắt của nam nhân, hai bầu vú tròn trịa chống đỡ lên, đang ở nơi đó tản ra hơi thở cám dỗ.
Hai cái đùi ngọc đầy đặn, mà giữa hai chân là cái qυầи ɭóŧ màu trắng ngà nhỏ, dưới cái quần mỏng bao vây dưới, có vẻ đặc biệt đầy đặn, giống như bánh bao thịt to hở ra, khiến cho con mắt Đinh Nhị Cẩu, không khỏi nhiều hơn vài phần lửa nóng.
-Em không đi sai phòng nha, phòng làm việc của chị không phải là bên cạnh phòng này sao?
- Hừ…chị tới đây xem một chút không được à?
- Vâng..được, chị là bà chủ, tất cả ở đây đều là của chị, ai dám nói không được a.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói .
- Đinh Nhị Cẩu, chị phát hiện ra vì cái gì mỗi lần nhìn thấy chị, nói chuyện như là có gai, hình như là chị đắc tội với em thì phải?
- Hì..không có, chẳng qua là em có tâm tình không tốt.
Tạ Phương Quỳnh liếc mắt lườm hắn, cũng chẳng cần che đậy lại thân thể không được kín đáo lắm của mình, lại hỏi:
- Có chuyện gì sao? Trong công tác không thuận lợi à?
Tạ Phương Quỳnh quan tâm đến hắn, nguyên nhân là bởi vì Lưu Hương Lê ………..