– Nhị Đản, đây là bạn anh Đinh Nhị Cẩu à, xem ra cũng nhát cáy quá, mới hù một cái, cong đuôi chạy mất rồi!
La Tử Hàm bĩu môi nói.
– Tử Hàm, em không thể dịu dàng một chút sao? Anh nói qua bao nhiêu lần rồi, ở nhà không cần mỗi chút động tay động chân, em xem lại coi, anh vốn là mời Đinh Nhị Cẩu lại đây làm phù rể, đêm nay em lại dọa hắn, nếu hắn sợ chạy mất, anh phải đi tìm ai đây?
Trần Nhị Đản khó khăn nói.
– Vậy sao? Ôi, việc này em không đúng, anh qua nhà hắn nói một tiếng là xong mà, cha mẹ em ngày mai đến, hôn lễ có thể đơn giản, nhưng không thể làm qua loa, em lại là lần đầu tiên lập gia đình!
– Ai, La Tử Hàm, em có ý gì, có phải hiện tại đã nghĩ đến chuyện còn lần thứ hai lấy chồng nữa!
– Nhị Đản, anh có phải cũng muốn ăn đòn!
La Tử Hàm nổi giận đùng đùng hướng Trần Nhị Đản tiến đến, nhưng Trần Nhị Đản sớm đã trốn mất rồi.
Đinh Nhị Cẩu thật sự là không hiểu nỗi, Trần Nhị Đản thằng này như thế nào lại tìm trúng một phụ nữ dữ dội như vậy, khi tay của Tử Hàm chụp vào cổ hắn, là đã biết gặp thứ thiệt rồi, ở đơn vị Trương Cường đã dạy qua cho hắn, đó là cầm nã thủ chánh tông, hơn nữa còn là thứ nhất chiêu chế địch, trách không được dám thiến sinh mạng của đại ca xã hội đen, phụ nữ như vậy, thật đúng là không người nào dám đụng vào, một khi không vui sẽ thiến đấy, hic.. ai mà chịu nổi, chờ xem, không chừng ngày nào đó mất hứng, Trần Nhị Đản liền sẽ trở thành hoạn quan thứ hai xui xẻo.
Sáng sớm, cổng chào đám cưới đỏ thẩm, có cái bảng viết tên chú rể với cô dâu. nhà củaTrần Nhị Đản đã vây quanh không ít người, đều là người trong thôn lại đây giúp một tay, nông thôn có thói quen như vậy, nhà ai nếu có việc hiếu hỉ, trong thôn mọi người đều sẽ tới hỗ trợ, đây là một loại tính chất tự phát, hơn nữa nhà ai cũng có lúc cưới vợ gả chồng, nhà ai lúc đó cũng cần được giúp một tay một chân. Trần Nhị Đản cha là một thợ hồ, bình thường cũng hay giúp người trong thôn, cho nên không ít người tới, cơ bản không cần chủ nhà tự mình làm gì hết, đã có mọi người làm giúp hết rôì.
– Nhị Cẩu, bộ quần áo này cũng không tệ, cỡi ra cho tớ mượn mặc đi!
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu quần áo đẹp đẽ, gọn gàng đứng bên cạnh mình, Trần Nhị Đản mộc mạc, chân chất yêu cầu Đinh Nhị Cẩu thay quần áo đổi cho hắn!!!
– Cậu vóc người làm sao vừa, có đổi quần áo cũng đâu mặc được, phải không bà chị?
Ngày hôm qua chưa kịp quan sát kỹ lưỡng bà la sát La Tử Hàm, hôm nay vừa nhìn thấy, hắn không khỏi tán thưởng ánh mắt chọn người của Trần Nhị Đản, hắn vì người phụ nữ này mà phản bội đại ca cũng là xứng đáng, Tử Hàm mặt trái xoan xinh xắn, ngay cả dáng người cũng cân đối dễ thương, tiếc nhất là màu da hơi đen, nếu trắng, sắc đẹp cũng tương xứng không thua gì Điền Ngạc Như.
– Cởi ra đổi cho Nhị Đản đi, cha mẹ em hôm nay cũng có mặt, phải để bạn anh có mặt mũi trước mặt mọi người chứ, phải không?
La Tử Hàm nói chuyện sặc mùi..giang hồ, đối với người phụ nữ như vậy, ngay cả Đinh Nhị Cẩu ăn nói cũng không thua kém ai, còn phải có chút nhút nhát.
Trong đám người đến dự tiệc, có một người đàn ông mặc áo đen, tuy rằng đứng lẫn trong đám người, nhưng rất rõ ràng, người này và những người khác đều duy trì khoảng cách nhất định, một bàn tay người này luôn để trong túi quần, có một dây tai nghe điện thoại đính trên lỗ tai của hắn, miệng thỉnh thoảng nói gì đó.
Giờ lành bái lạy thiên địa càng lúc càng gần, chính giữa sân bày xong bốn cái ghế, đó là nơi cha mẹ của cô dâu và chú rể ngồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cha mẹ của cô dâu đâu cả.
– Sẽ không có chuyện gì chứ! Chắc là xe lửa hoặc ô tô bị trễ giờ, không có việc gì đâu, chúng ta chờ một lát!
Trần Nhị Đản trong lòng lo lắng không yên, tuy rằng hắn nói như thế để an ủi cô dâu, nhưng đại ca Lưu Hắc Tử của hắn thủ đoạn hắn quá quen thuộc, đối vơí Lưu Hắc Tử nợ máu phải trả bằng máu, chuyện này chắc chắn là Lưu Hắc Tử sẽ không bỏ qua, mà nợ máu lần này lại trầm trọng hơn, đó là chính bản thân hắn, hơn nữa mà là sinh mạng quí báu của người đàn ông, Lưu Hắc Tử mới bốn mươi tuổi, điều này làm sao hắn có thể bỏ qua mối hận này!
– Người đẹp, em ở đâu, sao anh chưa gặp qua nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu hôm nay là phù rể, bởi vì cô dâu là người bên ngoài địa phương xa, cho nên phù dâu chỉ có thể cũng nhờ nhà trai tìm, vì thế Trần Nhị Đản liền thay mặt cô dâu nhờ em gái họ làm phù dâu, hôm nay phù dâu cũng mặc áo khoác ngoài đám cưới đỏ thẫm, bên trong là cái áo màu trắng cao cổ, hơi có chút ôm sát, cho nên đem bộ ngực thiếu nữ no đủ với cái eo mảnh khảnh bày ra.
– Đinh Nhị Cẩu, đàng hoàng một chút cho tớ nhờ, đây là em họ của tớ, người ta đang là học sinh lớp mười hai, cậu đừng có ý xấu nha!
Phù dâu còn chưa có trả lời, Trần Nhị Đản quay đầu chặn họng trước Đinh Nhị Cẩu.
– À! Thì ra là em gái họ của cậu! Còn đang học cấp ba hả?
Đinh Nhị Cẩu làm ra vẻ quan tâm đến, hắn không phải là rảnh rỗi hỏi bâng quơ, đây là hiện tượng tật xấu trong thời kỳ trưởng thành của mỗi người đàn ông đều có, thấy người khác phái xinh đẹp, luôn mong muốn có thể nói chuyện với nhau vài câu, được như vậy, trong lòng cũng rất thích thú, huống chi là đối mặt với một nữ sinh trung học cao 1m7 dễ thương như thế này, Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm lại bắt đầu muốn lộn xộn.
– Xem kìa, là thế nào, chuyện gì vậy?
Phù dâu xinh đẹp không có quan tâm đến Đinh Nhị Cẩu, mà là ngón tay đang chỉ từ phía xa xa chậm rãi đi tới vài người, Trần Nhị Đản với La Tử Hàm ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chấn động, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, từ khoãng cách xa đang đến gần năm người, trong đó bị trói chung một chỗ là cha mẹ của La Tử Hàm.
Đứng ở sau lưng Trần Nhị Đản, Đinh Nhị Cẩu vừa thấy tình huống không tốt, mấy người này chắc chắn là tới phá đám cưới, hắn vội gọi điện thoại cho trưởng đồn Hoắc Lữ Mậu, đem tình huống miêu tả rất nguy hiểm, báo về bọn họ trên người rất có thể mang theo vũ khí, chưa biết là đao hay là súng, còn trong tay đã khống chế hai con tin.