CHƯƠNG 569: NGAY CẢ MIÊU MIÊU CŨNG HIỂU CHUYỆN.
Đinh Nhị Cẩu đang còn muốn ở lại thêm trên thành phố Giang Đô vài ngày, nhưng La Hương Nguyệt đã gọi điện thoại hối thúc hắn tranh thủ thời gian quay trở về, bởi vì chuyện đầu tư chiêu thương tại thị trấn Lâm Sơn dẫn tới làm huyên náo xôn xao, chuyện lần này xảy ra danh tiếng lớn, thì Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm rất rỏ ràng hiểu, trừ cái cí nghiệp dược là do mình nói, còn những mục đầu tư khác đều là Tạ Phương Quỳnh mà ra, nhưng cũng đâu có cách nào, chắc chắn việc này còn phải cần chính mình ra mặt, gặp lãnh đạo huyện báo cáo, La Hương Nguyệt gọi điện thoại cũng là ý tứ này.
- Chủ tịch Đinh, nếu không để anh lưu lại chăm sóc cho ông, cậu nhanh đi về đi, dù sao cậu cũng là lãnh đạo của thị trấn Lâm Sơn, cứ ở bên ngoài chạy như thế này thì mọi người sẽ có ý kiến đấy.
Đỗ Sơn Khôi nhắc nhở.
- Ừ, buổi tối nay em tự lái xe trở về, anh ở lại chỗ này chiếu cố ông vài ngày, ngày mai có thuê được người chăm sóc ông rồi, anh ở một bên giúp đở là được, đây là là thẻ ngân hàng, lúc cần tiền thì đi rút lấy, anh cũng đừng có tiết kiệm tiền cái nào cần sử dụng thì cứ tiêu, em đi về xử lý một sô chuyện cần.
Đinh Nhị Cẩu dặn dò nói .
- Được, em yên tâm, anh biết nên làm cái gì.
Đỗ Sơn Khôi đưa tiễn Đinh Nhị Cẩu đến dưới lầu.
- Vậy còn tui thì bây giờ làm sao? Hay là tui đi với ông?
Giang Hàm Thiến hỏi.
- Bà theo tui làm chi, nếu muốn tiếp tục thực tập, đi ngay tìm bác sĩ Uông Minh Kha nói với cô ấy, nếu không muốn thực tập nữa, hãy về nhà ở lại đó, còn chuyện xí nghiệp dược bên này sau khi có quyết định xong, thì tôi sẽ gọi bà xuống để phụ giúp tui một tay, trong khoảng thời gian này khi nào rãnh, cùng ông trò chuyện nhiều thêm một chút, y thuật của ông thì bà cả đời cũng học không hết, bà thấy Phương Lệ Hồng không ? Nàng là bác sĩ bệnh viện huyện, mà cũng đi theo ông học thêm về y thuật trong thời gian thật dài đấy.
- Hừ, tui còn chưa có kịp hỏi ông đây này, ông và Phương Lệ Hồng kia là quan hệ như thế nào vậy?
- Cái gì mà quan hệ thế nào, tui cùng Phương Lệ Hồng có cái rắm quan hệ, nàng là học trò của ông nội, tui cho bà biết, đừng có ăn dấm chua bậy bạ, chúng ta là làm chuyện lớn, đầu óc phải phóng khoáng một chút.
- Ưʍ.. tui không quen khi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy nhìn ông !
- A ..ánh mắt gì chứ ? Bà xem một chút đi, về phương diện này bà không bằng người ta, người ta ở lại trong phòng bệnh chăm sóc cho ông, còn bà cứ để ý đến cái gì đâu không, tui đi rồi thì học tập lấy người ta một chút đi.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu vẫy tay chào rồi chui vào lái xe đi, trong lúc Giang Hàm Thiến miệng tru tréo mắng hắn …
Một đường bôn ba, rốt cục nữa đêm đã đến thành phố Bạch Sơn, đtiếp tục chạy hắn đúng là không còn sức lực để lái xe, trong lúc mệt nhọc điều khiển xe rất nguy hiểm, cho nên Đinh Nhị Cẩu quyết định tại ở lại một đêm trong TP Bạch Sơn, sáng sớm ngày mai mới về lại huyện Hải Dương.
Dừng xe ở dưới lầu nhà Phó Phẩm Ngàn, nhìn lên bức rèm cửa đằng trước lóe vẫn còn ánh đèn bàn, màu vàng đậm ngọn đèn xuyên qua màn đêm, ở lộ ra nhu hòa vô cùng, Đinh Nhị Cẩu không có lập tức vào nhà, mà là ngồi trên xe rút một điếu thuốc ra hút, hắn thật sự quá mệt rồi.
Nghe được tiếng gỏ cửa, đang ngồi chấm bài tập, Phó Phẩm Ngàn giật mình, cửa nhà của nàng cơ hồ không có ai gõ, nhật là vào buổi tối như lúc này, xuyên thấu qua mèo mắt nhìn thấy người đứng ngoài cửa lại là Đinh Nhị Cẩu, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng kéo cửa ra, Đinh Nhị Cẩu như mang theo cả hơi lạnh ngoài đường mang theo vào trong nhà.
- Cũng may là đến giờ chị chưa ngủ, nếu không em ngủ ở ngoài đường rồi.
Đinh Nhị Cẩu sau khi vào cửa liền đem Phó Phẩm Ngàn ôm ở trong ngực, đem càm của mình đặt ở trên cái cổ cao cao của Phó Phẩm Ngàn nhẹ nhàng ma sát , gốc râu cằm lổm chổm châm vào làn da mỏng làm nàng nhột nhạt không thôi, nhưng nàng rất hưởng thụ cái ôm ấm áp như vậy, cho dù là nhột nhạt vô cùng, thì nàng vẫn nhẫn thụ lấy, cũng may là động tác Đinh Nhị Cẩu như vậy cũng không có kéo dài bao lâu, thì buông nàng ra .
- Chị không phải đã nói rồi sao? Em bất cứ chừng nào muốn đến đây cũng được, ngay cả Miêu Miêu tiểu gia hỏa kia cũng đã bị em mua chuộc rồi, thì chỗ này của chị còn có thể phòng ngừa được kẻ hảo sắc như em sao?
Phó Phẩm Ngàn vừa cười vừa nói, nàng cúi người đem đôi giày da mang Đinh Nhị Cẩu cởi ra, thay hắn đổi lại đôi dép lê, trong quá trình này, Phó Phẩm Ngàn không có chú ý tới, bởi vì là buổi tối trong nhà một mình, cho nên nàng chỉ có mặc một cái áo ngủ thả rông, không có mặc nịt vú, đây là điều tiện nghi cho Đinh Nhị Cẩu rồi.
Hắn thè lưỡi ra liếm bờ môi mình, nhưng không có tiến thêm một bước động tác nào.. bởi vì hắn đang đói bụng, no bụng thì nghĩ đến chuyện dâʍ ɖu͙ƈ, nhưng hiện tại bụng hắn thì không có lấp đầy , cho nên chưa đủ khí lực để làm chuyện đó.
- Cho em bát mì gói đi, em từ trên tỉnh chạy một mạch tới đây, vừa mệt vừa đói chết đi được, vốn muốn chạy nhạnh trở về cùng chị kịp ăn buổi cơm tối, nhưng vẫn chậm trễ.
- Em không nói sớm, hả mà chị biết thì chờ ăn cơm với em rồi.
Phó Phẩm Ngàn vội vàng đi xuống nhà bếp .
- Ai da, nếu em báo cho chị, rủi chị nhịn đói chờ em thì làm sao xử lý, cho nên em không có cam lòng nói trước.
- Hừ …nói nghe thấy ghét, đợi chút, chị đi làm ngay bát mì cho em.
- À.. Miêu Miêu có có ở nhà không vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng hỏi.
- Không có, sau này nó đòi muốn ở trong ký túc xá của trường, nó thích ở trong trường chị cũng đỡ lo trong lòng.
- Ừ, ở trong trường cũng được, chị cũng nên thường xuyên gặp Miêu Miêu một chút, hiện tại cô bé đang là thời kỳ trưởng thành, đừng để đến lúc đó ở trong trường học gặp một nam sinh nào đó, đùng một cái đem cháu ngoại mang về thì chị sẽ khóc không kịp đấy.
Đinh Nhị Cẩu nói đùa .
- Bậy bạ nào có chuyện nghiêm trọng như vậ , hơn nữa tính cách của Miêu Miêu cũng không phải là như vậy.
- Vâng.. em chỉ là nói đùa một chút mà thôi, em tin tưởng Miêu Miêu không phải là cô bé như vậy.
- Đúng rồi, cô bé con của người lãnh đạo kia học tập cũng không tệ, chị nhận thấy thấy sắp tới cô bé có thể đủ sức để thi vào một trường đại học nổi tiếng đấy.
Phó Phẩm Ngàn nhớ tới Khấu Oánh Oánh , nói ra .
- Ý chị nói đến là Khấu Oánh Oánh sao?
- Đúng vậy, rất thông minh, phương pháp học tập cũng tốt, lâu nay em không có không ghé thăm Oánh Oánh sao?
Phó Phẩm Ngàn hỏi.
- Em đâu có thời gian a, cả ngày bận bịu chuyện hư hỏng …
Đinh Nhị Cẩu chợt trầm giọng xuống nói .
Hoàn toàn chính xác, hắn đã rất lâu chưa từng gặp qua Khấu Oánh Oánh rồi, bởi vì hắn đã không có đến nhà Khấu Đại Bằng từ sau cái ngày đó, nguyên nhân đương nhiên là bởi vì chuyện hắn cùng Triệu Hinh Nhã xảy ra vào buổi chiều hôm đó, nếu như khi ấy cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn cắm thẳng được vào sâu trong huyệŧ của nàng, đem Triệu Hinh Nhã bắt lại, nói không chừng mọi chuyện sẽ thay đổi rất nhiều, thật sự là hắn không hiểu người thím này tại sao ý chí kiên định lớn như vậy.
- Này.. lời nói của chị em có nghe hay không vậy, suy nghĩ đến chuyện gì thể?
Đinh Nhị Cẩu trong lúc đang suy nghĩ về chuyện Triệu Hinh Nhã, cho nên Phó Phẩm Ngàn nói những câu sau thì một câu hắn cũng không có nghe lọt.
- Ặc..em đang nghĩ… chị nên đổi qua cái nhà khác, nhà này quá nhỏ đấy.
- Không có việc gì, dù sao cũng là có một mình chị ở mà.
- Chị không tính đến em mỗi lúc tới đây sao ? Nhà như thế này thì em nghỉ ngơi ở đâu ? Miêu Miêu ở lại trường học không phải là bởi vì phòng ở đây quá nhỏ sao ? Phòng ở đây lại không cách âm, hai người chúng ta nếu buổi tối cứ như vậy đối với Miêu Miêu không tốt, cô bé tuổi còn nhỏ, làm sao có thể luôn nghe cái loại này thanh âm rêи ɾỉ này, cô bé đến ký túc xá là vì để cho chúng ta được không gian tự do đấy.
- Ừm nói bậy gì đấy, nàng còn nhỏ thì biết cái gì?
- Ha ha, em nói mà chị còn không tin, chuyện tiền bạc để thay đổi nhà khác thì chị không cần phải để ý đến, chị rút ngắn thời gian, dẫn Miêu Miêu xem nơi nào bán hoặc cho thuê, cái nào vừa ý thì nói cho em biết, chứ nếu để em tự mua thì chị lại không thích.
- Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy ? Em đừng có tham ô mục nát ra, chuyện kiếm nhà này, chị không quam tâm tới đâu.
Phó Phẩm Ngàn tranh thủ thời gian từ trong phòng bếp đi ra, đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu nói .