– Là cha mẹ của em, tên hỗn đản này, em liều mạng với hắn!
La Tử Hàm ỷ vào trên người mình có võ thuật, hơn nữa lại là cha mẹ của mình, cho nên cô lập tức nóng nảy muốn xông ra.
– Đừng đi, nguy hiểm!
Đinh Nhị Cẩu vốn có chút kinh nghiệm, giữa ban ngày bọn họ dám dùng dây trói người mang vào trong thôn, trong tay nếu như không có vũ khí, có cho tiền cũng không dám, toàn thôn già trẻ gậy gộc cũng có thể đem bọn họ đập chết, nhưng bọn họ thản nhiên, điều này nói chứng tỏ có kế hoạch sẵn, nếu cá có chết, thì lưới cũng rách nát, trên người bọn họ rất có thể có súng, Đinh Nhị Cẩu vộ vàng giơ tay, từ phía sau lưng cô dâu La Tử Hàm kéo lấy áo cưới của cô giữ lại, áo cưới chất lượng lại không tốt, chỉ nghe thấy “ xoạt “ một tiếng, bất ngờ áo cưới bị xé rách, hoàn toàn lộ ra hết cái lưng, hơn nữa La Tử Hàm hôm nay mặc áo cưới, cho nên dùng loại áo ngực không dây đeo vai, vì thế từ phía sau lưng một mảng nhỏ màu trắng vắt ngang rất là chói mắt.
– Xin lỗi, anh không phải cố ý, trước tạm thời yên lặng xem xét tình hình, chờ một hồi hãy tính!
Đinh Nhị Cẩu đối mặt với ánh mắt tức giận của La Tử Hàm, vội vàng này giải thích.
– Đúng đó, bà xã, trước xem tình huống cái đã.
Trần Nhị Đản cũng khuyên.
– Xem tình huống cái con khỉ, cha mẹ em nằm trong tay hắn, chứ đâu phải là cha mẹ anh nên mới nói như thế!
– Này, anh….
Trần Nhị Đản cứng họng, đúng vậy, không phải cha mẹ mình, mỗi lần cùng người đàn bà này phân rõ phải trái là không bao giờ cô ấy nghe!
La Tử Hàm trên khuôn mặt có vẻ hơi đen, nhưng làn da trên người rất trắng, xuyên thấu qua khoãng hở bị rách, Đinh Nhị Cẩu đương nhiên thấy được cái mông bự với qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng, chỉ thấy La Tử Hàm cặp mông mập mạp đầy đặn, hiện lên hoàn mỹ hình trứng, cao cao về phía sau vểnh lên, cái qυầи ɭóŧ nhỏ bị kéo căng bóng loáng nhẵn nhụi, chăm chú bao vây lấy cái mông mê người, ấn hiện ra bên trong cái qυầи ɭóŧ là dấu vết cái kia dụ dỗ bao ánh mắt của đàn ông, qυầи ɭóŧ nhỏ vô pháp che dấu cặp mông đầy đặn, chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy ở một phần ba.
Dưới làn váy, vớ chân màu trắng ôm lấy cặp đùi đẹp thon dài, đường cong uốn lượn thẳng tắp, xuyên thấu qua hơi mờ vớ chân, trong đó trắng noãn làn da, hai cái đùi đẹp theo động tác chủ nhân thỉnh thoảng giãn ra nên hở ra phía bên dưới, vô cùng thúc đẩy đàn ông phải bài tiết hormone, gợi cảm mông lớn mập mạp! Cặp mông dâʍ đãиɠ cưỡиɠ ɠiαи lấy tầm mắt của Đinh Nhị Cẩu, còn có giữa hai chân hơi nhô lên cái huyệŧ bí mật, đầy dẫy hết thảy hấp dẫn làm cho người ta hô hấp như tắt nghẽn!
Đinh Nhị Cẩu muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn, nhưng bên cạnh còn có cô bé phù dâu, cho nên hắn cũng không dám làm càn, hắn giống như là một đứa bé tham ăn, rõ ràng đó là một viên kẹo, mắt muốn nhìn, nhưng lại sợ mình thật sự nhịn không được lấy ăn, cho nên trong lòng mâu thuẫn cứ như vậy liên tục đan xen, thỉnh thoảng liếc mắt ngắm một cái, cho đến khi có một tiếng súng vang lên, mới hoàn toàn đưa hắn từ giữa hư ảo giựt mình tỉnh lại.
Lưu Hắc Tử mang theo ba người vào trong nhà Trần Nhị Đản, bọn họ tổng cộng đến đây bốn người, trong đó hai tên đứng kèm hai bên khống chế cha mẹ La Tử Hàm, một tên thì dìu đỡ Lưu Hắc Tử, nhìn thoáng qua cũng biết, Lưu Hắc Tử thương tật trên thân thể vẫn còn đau, chân vẫn còn khấp khễnh mỗi bước đi.
– Cha mẹ không có sao chứ?
La Tử Hàm kêu khóc nói.
– Chúng ta không có việc gì, đừng khóc…đừng khóc!
Cha La Tử Hàm không có lên tiếng, nhưng mẹ cô chịu không nổi, đây là chuyện gì đây, trên đường đi tới tham gia hôn lễ con gái, giữa đường bị ép buộc, mẹ cô chỉ biết lờ mờ, đây là chồng mình bởi vì chuyện làm ăn nên gây ra phiền toái.
– Trần Nhị Đản, mày thật sự là giỏi lắm! Chẳng những cướp lấy người đàn bà của tao, lại còn dám xui khiến con đàn bà này đối hạ độc thủ với tao, quỳ xuống trước bàn thờ chịu tội đi, mày cũng biết quy củ của chúng ta, hôm nay mày cùng con đĩ này kết hôn, tao mang pháo mừng đến cho bọn mày đây!
Nói Xong, Lưu Hắc Tử cầm khẩu súng đưa lên trời bắn một phát.
Lúc mới bắt đầu mọi người còn chưa biết chuyện gì, còn vây quanh xem náo nhiệt, nhưng tiếng súng vừa nổ vang lên, mọi người lật đật chạy mất hết, Lưu Hắc Tử cũng không có cản trở, dù sao chuyện này với dân trong thôn cũng không có liên can gì.
– Làm sao bây giờ…làm sao bây giờ!
Cô bé phù dâu đứng bên cạnh thầm nghĩ, không phải là cô không muốn chạy, mà là đã sợ đến nỗi không nhúc nhích được, mặt trắng bệch, hai chân không ngừng run run, Đinh Nhị Cẩu hướng bên người cô xê dịch tới gần, bàn tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô nắm chặt, giống như là muốn truyền cho cô thêm chút can đảm.
– Không phải sợ… không có chuyện gì, đừng sợ, cảnh sát rất nhanh sẽ đến!
Đinh Nhị Cẩu thấp giọng an ủi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé phù dâu vẫn là trắng bệch, nhưng so vừa rồi tốt hơn, ít nhất hai chân run run đã giảm bớt, nhưng lại xuất hiện thêm tình huống hậu quả, vừa rồi cô bé còn có thể miễn cưỡng tự mình đứng, nhưng từ khi Đinh Nhị Cẩu cầm tay cô, cô lại có khuynh hướng sắp sửa ngã vào trong người của Đinh Nhị Cẩu vì sợ, điều này không thể được, vạn nhất đến lúc cần chạy, vướng víu như thế này là không chạy thoát được, với lại Đinh Nhị Cẩu cũng không phải thần tiên, hắn đã thấy, Lưu Hắc Tử cầm trong tay là khẩu súng ngắn K. 54, theo lời Trương Cường từng nói với hắn, loại này băng đạn có tám viên đạn, hiện tại bắn hết một viên, còn lại bảy viên đạn, nhẹ nhàng còn đủ đạn, đem mấy người còn lại trong nhà bắn chết sạch sẽ.
Đinh Nhị Cẩu buông ra tay phải, dùng tay đổi qua vòng qua phía sau cái mông cô bé, nắm chặt một bên mông trái của cô, với tư thế như thế cô bé sẽ không dễ dàng khi bị tê liệt ngã xuống trên người hắn, còn nếu như ôm eo của cô, phù dâu nhất định sẽ thuận thế ngã vào trên người hắn.
Quả nhiên, cô bé phù dâu cái mông đít bị tập kích, cả người chấn động, chính mình tự đứng thẳng lên không ít, lại còn có ý tưởng thoát ly cánh tay của Đinh Nhị Cẩu giống như là đang bị khống chế, nhưng bàn tay hắn đã bóp được mông cô, làm sao có thể cho cô dễ dàng trốn thoát.
– Đừng sợ, nghe lời của anh, anh nhất định sẽ cứu em!
Đinh Nhị Cẩu nói mà cô bé phù dâu cơ hồ phải tập trung toàn bộ tinh lực mới có thể nghe được, từ nhỏ đến lớn là cô bé lần đầu tiên bị một người đàn ông xa lạ nắm lấy tay của mình, còn ghê tởm hơn, hắn giờ đang nắm lấy một một bên mông đít của mình, cái tay kia lại không thành thật, hình như là đang nắn bóp giống như là nhồi bột mì vậy, khiến cô bé cảm thấy được mình bị lợi dụng, nhưng trước mắt cô, chú rể có một họng súng đen ngòm chỉa vào người, quả là cô không có dũng khí phản kháng, cho nên mông đít cứ để y nguyên như vậy.
– Tao là Lưu Hắc Tử có thù thì phải báo, La Tử Hàm, mày là con đàn bà thúi, tại sao lại phản bội tao, là tao cho mày thiếu ăn? Cho mày thiếu mặc? Hay là tao ở trên giường không thể thỏa mãn cho mày? Mày lại còn dám đối với tao hạ độc thủ, được rồi tao cho bọn mày một nhà bốn miệng ăn cùng nhau chầu trời!!! Hahaha….
Lưu Hắc Tử cười dữ tợn, hắn đi đến gần Trần Nhị Đản với La Tử Hàm không đến năm bước chân, đây là khoảng cách an toàn, chỉ cần La Tử Hàm có một chút động tác, hắn lập tức nổ súng bắn chết, đây là Lưu Hắc Tử đã tính toán rồi, bởi vì hắn biết La Tử Hàm thân thủ, cô có võ TaeKwonDo chín đẳng, á quân võ thuật tán đả cả nước, không phải là hư danh, đó là thật sự.