CHƯƠNG 585: QUỲ THẮP HƯƠNG.
Không có mang theo bất cứ ai , Đinh Nhị Cẩu một mình lái xe đến nhà của Lý Nhị Tước, xem ra nhà của ông ta đúng là khó khăn thiếu thốn, ba gian nhà trệt rách nát không chịu nổi, trong sân đang vây quanh khá đông người, nhưng đã không còn có tiếng khóc, chỉ có tại bên trong gian nhà chính, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nghẹn ngào nức nở.
Người trong sân khi thấy Đinh Nhị Cẩu tiến đến, đều là gương mặt địch ý, xem ra đã có người nhận ra Đinh Nhị Cẩu là ai, càng làm cho Đinh Nhị Cẩu thêm lo lắng chính là những phóng viên kia sau khi kết thúc cuộc họp báo, có một bộ phận đã đem trận địa dời tới phỏng vấn người nhà của Lý Nhị Tước, đối với phóng viên mà nói, cái này là quyền của bọn họ, nhưng đối với xử lý chuyện này thì bọn họ không hề có bất kỳ sự trợ giúp nào, ngược lại là sẽ vô tình thêm sự trợ lực cho nhà họ Lý, khiến cho người nhà đưa ra điều kiện cao hơn nếu muốn giải quyết vấn đề.
- A … đây có phải là chủ tịch Đinh? Hôm nay làm gì mà có thời gian rãnh đến viếng thăm nhà của chúng tôi, xin mời đi ra ngoài đi, tại nơi đây không chào đón chủ tịch Đinh đâu.
Một người tuổi còn trẻ đứng lên đi đến trước mặt Đinh Nhị Cẩu nói ra, từ trên người y mang theo khăn tang, có thể đây là họ hàng của Lý Nhị Tước, nhưng là chắc chắn không phải là con cái trong nhà, bởi vì trên người của y không có mặc quần áo tang.
- Xin hỏi anh là…..?
- Lý Nhị Tước là chú của tôi, có chuyện gì không? Cứ nói thử xem…
Nam tử trẻ tuổi ngạo nghễ trả lời .
- Nói với anh, thì anh có thể làm chủ được không?
Đinh Nhị Cẩu ngao ngán hỏi.
- Tôi làm chủ được, nói đi.
Người trẻ tuổi vẫn rất ngạo mạn nói , căn bản không có xem Đinh Nhị Cẩu ra cái gì cả.
- Quay về chỗ đi, anh mà làm chủ được cái gì? À…còn vị này chính là….?
Lúc này một người tầm 40 tuổi trung niên từ trong đám người đi đến…
- Xin chào chú, cháu là Đinh Trường Sinh chủ tịch thị trấn Lâm Sơn, nhà cháu ở thôn Bàng Tử Dục, xin tới phúng viếng gia đình Lý Nhị Tước, không biết linh đường để ở nơi nào?
- Linh đường? Hừ, chủ tịch Đinh, không nói dối cậu, chúng ta chưa có chuẩn bị phát tang, thi thể vẫn để ở trong phòng, không nằm ở trong quan tài, mà đang ướp lạnh, chúng tôi vừa mới mua đồ ướp lạnh bảo quản xác, đang đợi hai đứa con trai của Lý Nhị Tước trở về nhà, chúng tôi muốn đi lên thành phố khiếu kiện, nếu trong thành phố vẫn không quản đến việc này, chúng tôi sẽ mang xác đi đến TP Bắc Kinh, dù sao con trai của Lý Nhị Tước đều đang học đại học ở Bắc Kinh, chúng nó đối với Bắc Kinh rất quen thuộc, chúng tôi không tin rằng lãnh đạo ở trên sẽ không chịu trả lời rõ ràng lí lẽ về chuyện này?
Người này nhìn qua so vừa thằng thanh niên kia cũng không khá hơn chút nào, nhưng câu nói đúng là sẽ trở thành đại sự, nếu bọn họ thật sự lôi kéo quan tài đi đến thành phố, không những cái thị trấn nhỏ này, mũ mang không nỗi rồi, mà ngay cả bí thư huyện cũng đừng nghĩ có quả ngon để ăn, đó là bao lớn vấn đề xảy ra?
- Chú à… có thể để cho cháu nói chuyện một chút được không?
- Có thể.. cậu cứ nói đi, để tôi xem các người đến cùng là muốn như thế nào?
- Chú… hiện tại ùy ban trấn không phải là không muốn xử lý chuyện này, nhưng mọi người cũng không có định đoạt gặp người của ủy ban thương lượng, nói một cách khác, cho dù là mọi người có đến thành phố Bắc Kinh, không phải là chỉ muốn giải quyết vấn đề cho công bằng sao? Như vậy đi , nếu mọi người đã muốn giải quyết vấn đề này, cứ nói điều kiện, tôi chịu trách nhiệm, nếu tôi không đáp ứng được, tôi có thể báo cáo lên thượng cấp, như vậy có được không?"
- Chủ tịch nói là sự thật?
- Đó là đương nhiên, tôi là chủ tịch trấn, có quyền định đoạt lời nói của mình.
- Hừ..cứ nói xong rồi thì đi mất, phó chủ tịch Hạ Phi cũng là lãnh đạo người trong ủy ban, thế nào mà có chịu nói tiếng người đâu ?
- Chú à , mỗi người có mỗi người phương pháp làm việc khác nhau, cháu nếu đã tới đây, thì cứ nói yêu cầu của mọi người, thì chúng cháu mới có thể giải quyết vấn đề, còn không có linh đường, để cháu vào trong phòng viếng thăm được không?
- Vĩnh Tân, cháu dẫn chủ tịch trấn đi vào trong phòng nhìn xem chú của cháu đi.
Người đàn ông trung niên nhân quay đầu lại, nói với người trẻ tuổi vừa rồi.
Vĩnh Tân mang theo Đinh Nhị Cẩu bước vào nhà chính, ở thị trấn Lâm Sơn có phong tục là nếu có người nhà chết, thì thi thể để nằm ngay chính giữa gian nhà chính, đầu hướng về phía cửa chính, hiếu tử quỳ gối hai bên giữ đạo hiếu, bởi vì hai đứa con trai của Lý Nhị Tước vẫn chưa về, cho nên giữ ngồi giữ đạo hiếu chính là đưa bé nhỏ tuổi nhất cùng vợ của Lý Nhị Tước.
Xốc lên mảnh vải che, chính là một cái thúng lớn ướp lạnh, vừa rồi người trung niên kia nói không sai, đây quả thật là bọn họ muốn đánh trường kỳ kháng chiến, nếu như vậy thì hôm nay hắn hôm nay tới là chính xác đúng rồi, nhưng nếu muốn hôm nay đem chuyện này quay trở lại bình thường, đó là điều không có khả năng.
Đinh Nhị Cẩu vào phòng, trong phòng tất cả mọi người lập tức ngưng lại tiếng thút thít nỉ non…
Lý Nhị Tước an tĩnh nằm ở trong thùng lớn ướp lạnh, trên người đang đắp chăn, trên mặt vỡ nát, cơ hồ nhìn không ra khuôn mặt của ai, máu thịt be bét, nhìn xem thật là dọa người, nhưng là vì muốn biểu đạt tôn trọng đối với người chết, Đinh Nhị Cẩu vẫn phải là chăm chú nhìn.
Đúng lúc này cùng vào không chỉ là họ hàng của nhà Lý Nhị Tước mà còn có phóng viên đi theo, bọn họ liền chụp hình Đinh Nhị Cẩu biểu lộ vấn an Lý Nhị Tước, đương nhiên, đúng lúc này hắn biểu lộ vô cùng trầm thống, thậm chí mang theo sự thương cảm sâu đậm, bất cứ người nào chứng kiến cảnh tượng như vậy, cũng sẽ đồng cảm, huống chi Đinh Nhị Cẩu cũng đã từng trải qua thống khổ khi mất đi thân nhân của mình, cho nên đúng lúc này hắn có tâm tình chia sẽ chân thành với thân nhân người chết, thì có thể hiểu được.
Đinh Nhị Cẩu nhìn xong, xoay người, đang lúc mọi người đều cho là hắn muốn đi ra ngoài, thật không ngờ trái lại đi tới đằng trước cái thùng ướp thi thể, bất chợt quỳ xuống, hai tay vịn dưới, dập đầu bốn cái, sau đó đứng lên cắm nhang vào lư hương, dâng cho Lý Nhị Tước dâng lên một nén nhang.
Có thể nói lúc Đinh Nhị Cẩu quỳ trên mặt đất dập đầu, tất cả đèn flash của phóng viên đều nhắm ngay người chủ tịch trấn trẻ tuổi này.
Đợi đến lúc Đinh Nhị Cẩu trở ra, nhóm phóng viên đã ngăn chặn đường đi của hắn, ngăn ở ngay cửa ra vào .
- Mọi người xin tránh ra một bên được không, có lời gì muốn nói, chúng ta hãy đi ra ngoài, ở đây là nơi người mất nằm nghỉ ngơi, mọi người làm như vậy, nhìn thấy có ra gì không?
…………………………………………………………………………………….
- Chủ tịch Đinh, hành vi mới vừa rồi của anh, có thể lý giải đây là sự tạ tội sao?
- Tạ tội? Anh dùng cái từ này có phải là quá cường điệu nói quá không? Tại chỗ này, tôi cũng nói cho mọi người biết, đúng là khi tôi đến đây là dùng thân phận chủ tịch trấn đến thăm người nhà Lý Nhị Tước, nhưng khi tôi quỳ xuống dập đầu, thân phận của tôi không phải là chủ tịch trấn, mà chỉ là thân phận của một hương thân, tôi là người thôn Bàng Tử Dục, cách thôn này không đến mười dặm đấy, nếu như nói nói về nguồn gốc sâu xa, nói không chừng, tôi cùng nhà Lý Nhị Tước gia còn có thể là có quan hệ thân thích nữa đấy , hơn nữa Lý Nhị tước là một người lớn tuổi, tôi chỉ là hàng con cháu, một người vai vế con cháu dập đầu bái lạy với người lớn tuổi thì có phải cần nhiều đến sự chú ý như vậy sao?