CHƯƠNG 587: HAI ANH EM.
Chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ sau, Kha Tử Hoa lợi dụng mối quan hệ đã điều tra tra được Lý Vĩnh Cương và Lý Vĩnh Cường hai anh em ngồi trên xe lửa chuyến này đang tới, khi hai người vừa bước xuống, đã bị Đinh Nhị Cẩu ngăn cản lại đường đi .
- Xin hỏi hai vị là Lý Vĩnh Cương, Lý Vĩnh Cường phải không ?
- Vâng, còn anh là ai?
Lý Vĩnh Cương cảnh giác.
- À..tôi là chủ tịch trấn Lâm Sơn tên là Đinh Trường Sinh, tôi chờ ở đây là để đón các anh đấy, đã trễ thế như thế này, chẳng còn xe trở về huyện Hải Dương đâu, để tôi hai anh về.
- Chủ tịch trấn? Chúng tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?
Lý Vĩnh Cường không thiện ý hỏi, nhìn qua thì thấy y đối với quan viên thị trấn Lâm Sơn đã không có ấn tượng tốt, cho nên nói ra rất là sặc mùi căm ghét , nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn không có để ý tới, về chuyện Lý Nhị Tước có xử lý thuận lợi hay không , có thể nói là ở mức độ rất lớn, được quyết định bởi thái độ hai anh em này.
- Các anh yên tâm, tôi sẽ không có ý định gì xấu với các anh, tôi từ thị trấn Lâm Sơn Trấn chạy tới nơi này, chỉ là muốn sớm chút đón các anh trở về nhà, còn có một nguyên nhân nữa là muốn cùng hai anh trò chuyện trao đổi một chút về chuyện cha của các anh.
Đinh Nhị Cẩu chân thành nói .
- Cha tôi ? Có còn gì để nói? Ông đã bị các anh bức tử, bây giờ còn muốn thế nào nữa đây?
- Vĩnh Cường, cứ để cho chủ tịch Đinh nói xong thì em hãy nói sau.
Lý Vĩnh Cương không hổ là lớn hơn vài tuổi, về mặt sauy nghĩ và trong hành động đều thành thạo hơn em mình rất nhiều .
-Xin mời đi theo tôi, xe của tôi đậu ở bên kia, chúng ta vừa đi vừa nói.
Có lẽ là bởi vì Đinh Nhị Cẩu có thái độ thành khẩn, làm cho bọn họ cũng tạm buông lỏng cảm xúc, đi theo Đinh Nhị Cẩu ra quảng trường nhà ga, lên xe của Đinh Nhị Cẩu .
Khi xe chạy gần đến đến gần huyện, Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở một quán thịt nướng lề đường, nói:
- Tôi biết các người hiện tại rất muốn trở về nhà ngay, nhưng cũng phải cần ăn cơm để lấy sức, ghé đây ăn một chút gì đi, không dối gạt hai anh em, suốt từ sáng đến giờ tôi cũng chưa có ăn cái gì, chúng ta xuống dưới ăn một chút gì đi.
Thái độ của Đinh Nhị Cẩu đạ gây được hảo cảm của hai anh em,bọn họ thuận theo đi theo Đinh Nhị Cẩu xuống xe, ngồi ở hàng ăn vỉa hè, Đinh Nhị Cẩu cũng đang đói bụng, nhưng chủ yếu là hắn vẫn muốn tìm một chỗ ngồi xuống cùng hai anh em nói chuyện, có lẽ người trong nhà đã đem sự tình đại khái nói cho anh em họ biết, Đinh Nhị Cẩu từ thị trấn Lâm Sơn đuổi tới TP Bạch Sơn, mục đích là muốn tiếp xúc đến hai anh em này trước mọi người, như vậy thì mới đem được sự tình nói thật rõ ràng, trọng yếu là muốn đem tiền căn hậu quả cùng với phương án có thể giải quyết cùng hai anh em trao đổi qua một chút, bởi vì hắn nhìn ra được, trong nhà Lý Nhị Tước những người họ hàng kia uy rằng vuốt đuôi làm rất ồn ào, nhưng chính thức muốn quyết định thì phải là ai đứa con trai của Lý Nhị Tước.
-Chủ quán, cho trước mấy xâu thịt nướng, rồi mang lên thêm mấy món ăn nóng.
Vừa xuống xe Đinh Nhị Cẩu gọi thức ăn liền, sau đó cùng anh em Lý Vĩnh Cương ngồi xuống, quán ăn này cũng vắng khách, cho nên mấy người bọn họ ngồi ở trong góc nói chuyện rất là yên tĩnh.
- Có phải là các người hiện tại rất muốn biết tình huống ở trong nhà, yên tâm đi trong nhà bây giờ thì không còn có việc gì nữa, mẹ của các người cũng rất bình tỉnh, tuy rằng rất là thương tâm, tôi xuống dưới vừa mới đi qua thăm nhà của các người, trong nhà có họ hàng hỗ trợ rất đông, hai người cũng không cần quá lo lắng.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ vạn sự khởi đầu nan, đặc biệt là sự tình như vầy, mở miệng ói ngay vấn đề rất khó.
- Chủ tịch Đinh, cha tôi tại sao lại phải đến ủy ban trấn tự sát ? Tôi không tin là không có trách nhiệm liên đới của các anh?
Lý Vĩnh Cường hỏi, mặc dù người này trẻ tuổi, nhưng so với Đinh Nhị Cẩu cũng còn lớn tuổi hơn, thái độ của Lý Vĩnh Cường lúc nói chuyện rất là tỉnh táo thái độ, giống như cái chết này không phải là của cha hắn vậy .
- Điểm này chúng tôi cũng điều tra rõ ràng, nguyên nhân gây ra là do bị trưng thu đất, cha của anh tin vào phong thủy, cho rằng hai anh em có thể thi đậu lên đại học, toàn bộ là vì nhờ phong thuỷ của mộ tổ tiên, cho nên ông không muốn đem phần mộ tổ tiên dời đi, nhưng anh cũng có thể đã nghe nói qua, mảnh đất phần mộ tổ tiên kia, là nơi sẽ xây dựng nhà xưởng xí nghiệp của các nhà đầu tư, đây chỉ là một nhân tố, đương nhiên ở phương diện này, chúng tôi phải có trách nhiệm đấy, tuyệt đối sẽ không trốn tránh, hiện tại tôi muốn nghe nghe ý của hai anh em, các người định xử lý chuyện này như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu rót cho hai anh em chén nước rồi hỏi.
- Chuyện này chúng tôi cũng không làm chủ được, phải về nhà thương lượng qua, cho nên chủ tịch Đinh, chúng tôi bây giờ không có khả năng trả lời ngay cho anh được.
Lý Vĩnh Cường trả lời .
- Tôi hiểu, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở các anh, khi từ nhà các anh đi ra, trong họ hàng của các anh đã cho tôi biết bọn họ sẽ đi khiếu kiện, tôi không rõ là nói thật sự hay là giả, nếu là thật thì đã không có cùng ủy ban trấn trao đổi thường lượng tìm biện pháp tốt nhất mà đi ngay khiếu kiện, tôi thấy được điều này có chút thiếu sót, ít nhất mọi người cùng nhau ngồi chung một chỗ thương lượng về phương án xử lý, nếu như không thành, thì mọi người sẽ tính tiếp những thứ khác không tốt hơn sao?
- Khiếu kiện? Người nào nói?
Lý Vĩnh Cường hỏi.
- Tại nhà các anh có một người đàn ông trung niên nói, tôi cũng không biết có phải là thật sự hay không?
- Đó có thể là chú của tôi , chủ tịch Đinh, anh yên tâm, chúng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ về ý của anh, tôi chỉ muốn biết một điều mấu chốt là cha tôi tự sát hay là bị người đẩy xuống?
Lý Vĩnh Cường lúc này mới động đến cảm xúc thật sự của mình, đôi mắt bốc lửa giận, cắn răng hỏi.
- Đối với vấn đề này, tôi có thể trả lời chắc chắn, tin tức trên mạng là hoàn toàn là bịa đặt, đồn công an trấn, đội cảnh sát hình sự huyện đã đến hiện trường tiến hành điều tra , hơn nữa còn có những người đến ủy ban thị trấn làm việc đều chứng kiến, xác định cha của anh là tự sát, chính bọn họ thấy cha của anh nhảy xuống lầu, đã vậy trước khi nhảy lầu còn uống số lớn thuốc nông dược kịch độc, tôi cũng rất muốn biết ông vì cái gì mà quyết tâm nhảy lầu để chết đến dùng như vậy.
Nghe Đinh Nhị Cẩu nói như thế, Lý Vĩnh Cường đang xiết chặt quả đấm của mình dần dần buông lỏng ra, nhìn ra được, đối với kết quả này là y có thể đoán ra được tính chất vấn đề của cha mình đấy.
- Lý Vĩnh Cường, tôi có thể hỏi anh thêm một chuyện không?
- Nói đi, chủ tịch Đinh .
- Cha của anh có phải là bị bệnh ung thư rất nghiêm trọng, nhưng không chỉ là một loại ung thư?
- Anh có ý gì ?
Lý Vĩnh Cương căm tức nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Lý Vĩnh Cường nhìn em của y liếc qua rồi nói:
- Vâng, nhưng bệnh của cha tôi cùng với cái chết có quan hệ gì sao?
- Thật ra tôi cũng không biết có quan hệ hay không, chỉ là tôi có cảm giác được ông ấy trãi qua giai đoạn rất không dễ dàng, chính nảm thân mình có bệnh nghiêm trọng như vậy, còn phải cung cấp tiền bạc cho hai người học đại học, nói thật, cha mẹ của các anh là thật vĩ đại, bởi vì kinh tế tại nông thôn này rất là khó khăn.
Lý Vĩnh Cường vừa nghe Đinh Nhị Cẩu nói như thế, trong nội tâm y mới thoáng thả lỏng tâm tình, người chủ tịch trấn này không phải là một công tử bột, nhưng lập luận suy nghĩ thật chặt chẽ cũng có thể thấy được.