CHƯƠNG 592: KHÔNG CÒN QUAY ĐẦU LẠI ĐƯỢC NỮA.
Ba người đang nói chuyện, thì ngay lúc Tần An Hạo bước vào kiểm tra phòng bệnh, thời gian gần đây, vị chuyên gia nổi tiếng về hệ hô hấp đối Vương Gia Sơn tốt một cách khác thường, tốt đến nỗi làm cho Vương Gia Sơn lại phải cảnh giác, mỗi lần y đến thì ngồi rất lâu, hai người đại đa số thời gian đều là nghiên cứu thảo luận về vấn đề y thuật, Tần An Hạo chuyên về Tây y, Vương Gia Sơn là Trung y, mặc dù Vương Gia Sơn trước đây đã từng đối với Tần An Hạo ngấp nghé phương thuốc của mình mà có kiêng kỵ, nhưng bây giờ người ta là ân nhân cứu mạng của mình, mình cũng phải biểu hiện cho biết điều chút ít.
-A… bác sĩ Tần chưa có tan tầm à…tôi định ngày mai đi tìm bác sĩ, có một số việc muốn thỉnh giáo với bác sĩ một chút.
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy Tần An Hạo bước vào, bình thản đứng lên nói ra.
Tần An Hạo vừa nhìn thấy hắn thì cũng rất ngoài ý muốn, mặc dù trong lòng rất tức hận, nhưng vẻ mặt ngoài thì vẫn phải giả vờ xem như là không có việc gì:
- Chủ tịch Đinh mới đến sao? Tôi cũng sắp tan việc rồi, tới thăm lão thấy thuốc trung y này một chút, chúng thay dạo này lảm nhảm về các vấn đề phương diện y học, cậu là một quan viên chính phủ, sẽ không hiểu đâu… .
Tần An Hạo sau khi trấn định tâm thần nói ra, y cũng nghĩ thông suốt, thằng họ Đinh này, nếu còn muốn cầu cạnh đến mình, như vậy thì sẽ không đem chuyện xấu của mình bộc lộ ra ngoài, dù sao chỉ cần mình đối với hắn còn có hữu dụng, thì hắn liền sẽ không đem mình đẩy ra, hiểu được điểm này, sự lo lắng của y thời gian dần trôi qua mỗi ngày mỗi ít đi.
- Có đúng thế thì tốt qua, hai người cứ bàn chuyện phiếm đi, anh Sơn Khôi, đi ra ngoài một chút, em có chuyện muốn nói với anh.
Thế là Đinh Nhị Cẩu đi phía trước, Đỗ Sơn Khôi ở phía sau, hai người bước ra khỏi phòng bệnh, đứng ở trên hành lang bệnh viện.
- Chủ tịch Đinh, sự tình anh đã biết, bước kế tiếp em tính thế nào?
Đỗ Sơn Khôi dẫn đầu mở miệng nói.
- Em cũng biết việc này giấu diếm sẽ không được bao lâu, em đã nghĩ qua, vừa vặn tận dụng trong khoảng thời gian rãnh rổi này, lấy thêm mấy chứng chỉ về văn hóa, trong chốn quan trường cùng những lão lưu manh đấu, nếu không có tri thức văn hóa là không chống cự lại được, lần này vì em quá hiền lành nên nhận thua thiệt, chuyện trong quan trường, quá phức tạp, không học được một chút bản lĩnh lừa người, ở trong quan trường sẽ sống không lâu.. .
- Cũng không hẳn vậy đâu, chủ tịch Đinh, có lẽ em bị đả kích khá nặng, trước kia anh chưa từng có nhìn thấy em tiêu cực như thế a.
Đỗ Sơn Khôi cười nói.
- Đúng vậy, đó là lúc trước, mấu chốt là những việc em đã làm cho thị trấn Lâm Sơn, mắt thấy sắp có kết quả tốt, lại bị đuổi ra ngoài, anh nói thử xem, trong lòng em có tức giận hay không?
Đinh Nhị Cẩu liếc nhìn Đỗ Sơn Khôi nói.
- Vậy con đường này em vẫn phải đi tiếp sao? Em không có ý định rút lui à?
Đỗ Sơn Khôi mở to hai mắt hỏi.
- Ai nói là em từ bỏ còn đường này? Em còn muốn làm đến tận ngọn nguồn, hiện tại em chỉ giấu mình trong một thời gian thôi, à quên chứ… hôm nào ông nội xuất viện, em cùng đi với anh đến thăm thầy của anh đi, đã lâu không có đến thăm thầy rồi...
- Ừ..cũng không phải với thầy, lần này trở về, anh sẽ đi thăm thầy, đến lúc đó thì em cùng đi, chỗ của thầy cũng không có điện thoại, nói thật anh cũng lo lắng cho thầy… .
- Vậy anh đêm nay trở về trước đi, có em ở chỗ này là được rồi, ngày mai em tìm người chăm sóc giúp, ông nội gần như đã hoàn toàn khôi phục sức khỏe, chắc không có vấn đề nào lớn đâu.
Trong lúc đang nói chuyện, thì Đinh Nhị Cẩu trông thấy bác sĩ Uông Minh Kha tay cầm túi xách nhỏ bước ra cửa thang máy đi đến.
Nàng đứng tại chung bên cạnh mấy người đang chờ thang máy, trong lúc vô tình hướng về phía Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua, vừa thấy hắn thì nàng phảng phất như nhìn như là thấy quỷ, vừa lúc thang máy mở cửa, Uông Minh Kha chen bước nhanh vào trong thang máy như chạy trốn.
Đỗ Sơn Khôi thì đâu có biết gì mà chú ý đến, cho nên cũng không có nhìn lấy bác sĩ Uông Minh Kha, chợt Đinh Nhị Cẩu nói:
- Em hơi đau bụng đi toilet chút, anh xuống dưới trước, tối nay anh mua vé xe lửa trở về đi .
- Ừ..để anh vào nói vài lời vơi ông đã.
Đỗ Sơn Khôi quay người tiến vào phòng bệnh, còn Đinh Nhị Cẩu thì nhanh bước đến thang máy chờ.
Sau khi vào trong thang máy liền gọi điện thoại cho Uông Minh Kha, nhưng điện thoại tiếng chuông reo nhưng không có người nghe, Đinh Nhị Cẩu phỏng đoán là nàng cố ý không nghe, chờ thang máy xuống đến tầng một vừa hay nhìn thấy xa xa cũng biết là Uông Minh Kha đang bước tới..
Đinh Nhị Cẩu giơ tay lên, ra hiệu nàng dừng lại, Uông Minh Kha nhìn xem gả thanh niên này, nàng thật là muốn quay người chạy đi, nhưng nàng lại không có cái can đảm kia, cũng có thể là tự biện minh cho mình .
- Bác sĩ Uông, chị làm sao vừa nhìn thấy tôi liền như là bỏ chạy vậy, bộ chị muốn từ bỏ cổ phần, không quan tâm đến tiền à? Video, ảnh chụp cũng không cần đến sao?
- Chủ tịch Đinh…cậu muốn gì, thì về phòng làm việc của tôi hãy nói..
…………………………………………………………………………………
Đi theo bên cạnh bác sĩ Uông Minh Kha, mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng qua chóp mũi, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy bộ đồng phục màu trắng bác sĩ tựa như một đóa hoa bách hợp trắng noãn tinh, nàng vẫn là đẹp như vậy…
Tiếng cửa phòng làm việc mở vang, ánh mắt Đinh Nhị Cẩu trong nháy mắt đã đem nàng từ đầu đến nhìn khắp mấy lần, đoán chừng nàng cũng không biết hắn muốn tìm mình mục đích thực sự là gì.
Đinh Nhị Cẩu khóa chốt cửa lại, đi theo mặt sau nàng, thưởng thức phía sau dáng người thập phần thấu triệt, cái váy đồng phục làm lả lướt mượt mà cái mông bên dưới nhẹ nhàng vặn vẹo, thị giác nhìn thấy cái chủng loại mỹ cảm kia không khỏi làm cho hắn sinh ra sự xúc cảm rung động.
Kỳ thật tư thế đi lại của Uông Minh Kha tuyệt đối không khoa trương khêu gợi, nhưng vì cái mông tròn của nàng ngạo nghễ cong lên đong đưa, lắc lư cho nên mới làm cho Đinh Nhị Cẩu lại này sinh ý nghĩ kỳ quái.
Đương nhiên trong lòng của nàng cứ cho là trang phục như vậy cũng không có gì là không đúng, bởi vì địa phương nào nên che đều đã che kín, hợp với thân phận khí chất của người bác sĩ, nhưng tại trong mắt Đinh Nhị Cẩu lại cảm thấy trên người nàng một cái loại rất là gợi cảm, là một loại cực kỳ trí mạng lực hấp dẫn.
Ngồi ở trên ghế sofa trước mặt hắn, Uông Minh Kha ngẩng đầu nói:
- Chủ tịch Đinh, đến cùng thì cậu muốn thế nào? Chúng ta đã xong hết mọi chuyện, tôi là người có gia đình, từ khi xảy ra sự kiện kia, tôi có cảm giác rất có lỗi với chồng và con, cho nên xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng, để cho tôi thành một người yên lặng sinh hoạt được không? Còn tiền của cậu, công ty cổ phần của cậu, tôi cũng không cần, hiện tại những thứ kia đối với tôi mà nói, đã không còn trọng yếu, bây giờ đối với tôi quan trọng nhất là gia đình của tôi cùng đứa con.
- Ai dà… giáo sư Tần hiện tại cùng tôi hợp tác rất tốt, nhưng bác sĩ bây giờ lại đã có động tác muốn rút lui, tôi hỏi bác sĩ Uông, có phải là tôi đã gây cho chị áp lực rất lớn, nên chị vừa nhìn thấy tôi giống như là đã gặp quỷ vậy…
- Không có… không có…tôi chỉ là không muốn làm chuyện có lỗi trong nhà, về chuyện này, xin chủ tịch Đinh thông cảm được không?
- Làm chuyện có lỗi trong nhà? Bộ chị có cho tôi tới tìm chị chính là vì làm chuyện đó sao? Cách nhìn của chị về phẩm cách của tôi có chút thấp đấy, tôi cũng không phải là Tần An Hạo, tôi chưa bao giờ bắt buộc phụ nữ làm chuyện mà tự mình không muốn, tôi cũng từng thấy qua, lúc chị gần gủi thân xác với tôi thì là thích thú khoái lạc đến dường nào, bất quá tôi vẫn là rất bội phục chị, người phụ nữ nào đã cùng quan hệ với tôi, thật ra vẫn chưa từng có người nào muốn chủ động rời khỏi tôi đấy, chị là người thứ nhất, nhưng tôi vẫn tin tưởng, chị rất nhanh sẽ bị hối hận.
Đinh Nhị Cẩu với lời nói trần trụi thẳng thắn không hề che giấu nhìn thẳng về phía nàng, đột nhiên hắn thấy bác sĩ Uông Minh Kha hai má ]bắt đầu ửng hồng, xem ra, dường như nàng cũng đã hiểu được du͙ƈ vọиɠ của bản thân mình khi cùng với hắn thì bộc phát đến mức như thế nào rồi, ngay lúc Uông Minh Kha còn chưa biết phải xử trí làm sao, thì Đinh Nhị Cẩu hiểu được nàng suy nghĩ cái gì, nhìn Uông Minh Kha lo lắng tại ghế trên đứng ngồi không yên, đôi mắt to có chút ướŧ áŧ không ngừng nhấp nháy, nàng co quắp nghiêng đầu sang chỗ khác tránh đi ánh mắt của hắn, giống như nhìn một con dê con đang bị lạnh run vậy.
- Bất quá... tôi không có ép chị, bây giờ chỉ có thể tùy lúc mà rời đi...
Trong căn phòng thoáng cái trở nên im lặng, không khí bỗng nhiên có chút mập mờ, có chút tà khí, Đinh Nhị Cẩu cũng có thể ngửi được du͙ƈ vọиɠ của mình ở trong không khí phiêu đãng rồi tụ tập lại chung quanh người của bác sĩ Uông Minh Kha.