CHƯƠNG 627: LẠI MUỐN MỞ CỬA TIỆM?
Mờ sáng Đinh Nhị Cẩu giật mình tỉnh lại, nếu như không phải là điện thoại reo tiếng chói tai, chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn chưa tỉnh, cảm giác bây giờ còn nhức đầu lắm, Đinh Nhị Cẩu lấy ra điện thoại trong quần, thấy là Hạ Hà Tuệ gọi tới, vì vậy liền nhẹ nhàng bấm nghe.
Hạ Hà Tuệ đương nhiên là biết tối qua Đinh Nhị Cẩu mời cơm những người trong phòng thanh tra giáo dục, bởi vì lo lắng cho Đinh Nhị Cẩu nên mới sáng sớm đành phải lập tức gọi điện thoại cho hắn
- Ai ôi!!!, đây là thế nào, uống sao nhiều như vậy, suốt đêm không về nhà, đang ở đâu thế?
Hạ Hà Tuệ giận trách .
- Ha ha, tối qua cao hứng, uống hơi nhiều, ưm…anh em hình như đưa vào nhà nghỉ gần đó…
- Cứ uống cho cố xác vào đi, hiện tại đã tỉnh chưa? Chị có việc muốn nói cùng với em.
Nghe qua tiếng nói trong điện thoại coi như là hắn đã thanh tỉnh rồi, nàng mới lên tiếng .
- Chuyện gì? Em nghe đây.
Đinh Nhị Cẩu nằm tựa ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt hỏi, Hạ Hà tuệ thật cũng không muốn nói ra, nhưng ban ngày, khi hắn lên cơ quan thì lại không thấy được hắn, nên chỉ có thể là nói bây giờ thôi.
- Mấy ngày nay em biết chị đang làm gì không?
- Không biết, chỉ thấy chị hay đi ra bên ngoài, đang làm gì vậy? Có phải là ngồi một chỗ trong nhà chịu không nỗi.
- Đàn bà không thể cứ ở suốt trong nhà, rãnh rỗi thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện , chị muốn mở một cửa tiệm, mấy ngày nay đang đi kiếm mặt bằng để thuê đây này.
- Lại mở tiệm cơm à, chị không ngại phiền toái sao?
Đinh Nhị Cẩu nghe xong Hạ Hà tuệ lại muốn mở cửa tiệm, hắn lắc đầu, lúc trước khai mở tiệm cơm Thanh Hà Uyển thấy quá mệt mỏi không tốt lắm, mở tiệm cơm thì quá vất vả rồi, đã vậy nếu mà không đầu bếp giỏi thì buôn bán còn tệ hơn nữa, hơn nữa vốn liếng bỏ ra cũng không nhỏ.
- Lần này không phải mở tiệm cơm, chị cũng hiểu được buôn bán tiệm cơm quá mệt mỏi, lần này chị mở là thẩm mỹ viện, chị thấy được làm cái này rất kiếm được tiền.
- Thẩm mỹ viện? Chị học qua cách chăm sóc sắc đẹp chưa? Đây là làm trên người sống đấy, chị có xác định rỏ ràng sẽ làm cái đồ chơi này chưa vậy? Chăm sóc sắc đẹp thì không thể so sánh với chuyện mở tiệm cơm, làm thức ăn nếu nhạt thì thêm miếng muối, thì cũng xem như là xong, còn làm đẹp nếu có gì xảy ra là một mạng người, cái này coi như là xong đời.
- Chị vẫn chưa có học qua lớp thẩm mỹ, nhưng nhất định là chị sẽ theo kịp cái nghề này, cũng như trước kia chị cũng chưa từng có làm qua tiệm cơm, nhưng khi mở quán thì không phải là làm rất tốt sao, bây giờ thì chị muốn mở thẩm mỹ viện, nhưng không có tiền, em cho chị mượn tiền, đến lúc làm ăn được chị sẽ trả lại cho em.
- Đây không phải là chuyện tiền bạc, vấn đề là chị lại muốn đổi qua ngành khác…
Đinh Nhị Cẩu lo lắng .
- Em không biết đâu, mấy ngày nay chị thử đi thẩm mỹ viện làm qua một lần chăm sóc sắc đẹp, một lần là hơn 700 khối tiền, nhưng cũng thấy không thay đổi gì được bao nhiêu, tại tiệm người ta nói, phải là kiên trì làm nhiều lần thì mới có hiệu quả, em nghĩ xem, vậy phải tốn bao nhiêu tiền?.
- Cho nên, chị muốn bắt chước người sử dụng cách trường kỳ mới có hiệu quả?
- Nói cái gì khó nghe như vậy, giờ có cho chị mượn tiền hay không?
Hạ Hà Tuệ có chút mất hứng hỏi.
- Được…được rồi, chị cần bao nhiêu tiền?
- 300.000 khối tiền, chắc cũng đã đủ rồi, tại vì còn mua thêm mấy thiết bị máy móc , đến lúc kiếm được tiền sẽ trả lại cho em , nhiều lắm là một năm sẽ trả…
- Có lòng tin như vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu không phải là tiếc tiền, hắn chỉ sợ gặp chuyện không may mà thôi .
Sau đó hắn cùng Hạ Hà Tuệ hàn huyên vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Đinh Nhị Cẩu lúc này mới nhìn xem gian phòng lạ lẫm, nhíu mày, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ tối hôm qua uống say dữ vậy sao hả?
Đinh Nhị Cẩu vén chăn lên, vừa mới chuẩn bị mặc quần, đột nhiên phát hiện trên giường đơn có một đốm bẩn loang rộng đã khô, Đinh Nhị Cẩu lập tức mở to hai mắt nhìn, đầu ong ong như muốn nổ…
- Cái này...
Đinh Nhị Cẩu không rõ ràng lắm tình huống tối qua, chỉ nhớ mang máng nên hắn lần nữa lấy ra điện thoại cầm tay ra, gọi số của Trần Hồng Sắc thì mới nhớ ra là mình đã bảo mọi người từ ngày hôm nay, không được sử dụng điện thoại trong thời gian đang làm điều tra.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn trên giường cái hỗn hợp tϊиɦ ɖϊƈh͙ và dịch nhờn đã khô ở trên tấm ga giường:
- Chẳng lẽ là của Trần Hồng Sắc lưu lại hay sao? Thế nào mà lại…ra nhiều nước như vậy?
Đinh Nhị Cẩu tâm tình có chút lo lắng, mặc xong quần áo, yên lặng mở cửa đi ra ngoài.
Vô luận là sự tình đã đã xảy ra như thế nào, chỉ có thể đi một bước, tính toán một bước, nếu như Trần Hồng Sắc là ôm tầm nhìn, như vậy nàng sẽ nhất định chủ động liên hệ với mình, Đinh Nhị Cẩu thầm nghĩ như vậy.
……………………………………………………………………………
Trịnh Hiểu Ngãi nửa thân ở trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, rúc vào trong lòng ngực Tưởng Văn Sơn, trong tay cầm trái táo đã xắt nhỏ, dùng tăm xỉa răng đưa đến tận trong miệng Tưởng Văn Sơn, trong lúc đôi tay của ông ta thì không thành thật đang nhào nắm trên bộ ngực sữa của nàng, vỗ về chơi đùa lấy ..
- Tên này là bối cảnh ra sao? Có thể tin dùng được không?
- Nghe người khác nói, hình như là trước đây là thư ký của Trọng Hải, phó khu trưởng hồ khu, bọn họ đều công tác ở Thành phố Bạch Sơn- Huyện Hải Dương dạo qua đấy, còn những chuyện khác thì không biết rõ.
Trịnh Hiểu Ngãi nhíu lại cặp lông mày nói ra , vừa rồi bàn tay của Tưởng Văn Sơn bóp bầu vú nàng hơi mạnh, làm đau ...
- Đừng quên là phải biết Đinh Trường Sinh rõ ràng là người của phe phái nào thì mới được, còn Chu Hồng Quân tên vô liêm sỉ này dám uy hϊếp em à, đúng là càng già thì càng hồ đồ, hắn muốn làm gì?
Tưởng Văn Sơn trên mặt có điểm tức giận nói .
- Hắn muốn làm gì thì anh còn không biết sao? Hắn là muốn cả đời em phải phụ thuộc vào hắn, em xem ra , hắn hiện tại hắn vẫn đang là yên tâm nắm chắc , nói không chừng năm xưa, những vật kia dùng uy hϊếp em hắn cũng chưa có tiêu hủy, anh có là vừa rồi, nhìn ánh mắt của hắn, em rất sợ hãi, sợ có một ngày, hắn có thể đem những chuyện kia tung hê ra, nếu là như vậy, thì em cũng chỉ một con đường chết.
Bản lãnh lớn nhất của đàn bà không phải khóc than, hoặc là có hành vi chanh chua, đàn bà chính thức lợi hại là giả vờ ra một bộ dáng đáng thương vô cùng, quyết liệt đoạn tuyệt chấm dứt, để cho người nam nhân khi nhìn thấy tình hình xấu như vậy, mới thúc đẩy người nam nhân ra tay hành động, cái này mới là đàn bà lợi hại nhất.
Trịnh Hiểu Ngãi biết rõ hai người Chu Hồng Quân và Tưởng Văn Sơn đều là tham luyến nàng, cho nên nàng cũng lợi dụng rất tốt điểm này, trước đây theo Chu Hồng Quân là bất đắc dĩ, từ khi đậu vào Tưởng Văn Sơn, con đường về sau, thì Chu Hồng Quân có thể là cho xuống sông rồi.
Nàng thông qua những lời nói của mình, bình thản đem tình cảnh của mình hiện tại nói cho Tưởng Văn Sơn, bước tiếp theo thì chỉ cần nhìn Tưởng Văn Sơn sẽ hành động như thế nào rồi, bất quá, mặc kệ là ông ta có hành động gì, Chu Hồng Quân cũng không phải là đối thủ của Tưởng Văn Sơn, nhìn xem một người nam nhân vì mình mà cho rơi đài một người đàn ông khác, Trịnh Hiểu Ngãi cảm thấy hình như là trên cái thế giới này, không có cái gì thì mình làm không được.
- Cục cưng an tâm đi, chỉ cần có anh, mặc kệ người phương nào cũng đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương em ….À…còn chuyện của Đinh Trường Sinh , cứ để cho hắn tự mình làm việc thanh tra, em đừng có nhúng tay vào, ngoài ra, cũng có thể để cho Ban Kỷ Luật Thanh Tra phối hợp với hắn, sẵn dịp kiểm tra những vấn đề còn tồn tại hệ thống giáo dục, không phải sợ đụng chạm, các khu khác cũng phải điều tra, tra ra một cái, xử lý một cái, cứ nói là chỉ đạo của anh, lần này thành ủy sẽ làm chỗ dựa …
Tưởng Văn Sơn nói với Trịnh Hiểu Ngãi rất có tư cách lãnh đạo.
- Còn bây giờ thì em vễnh cái mông lên xem nào.
Trịnh Hiểu Ngãi nghe lời từ ông ta, từ từ nằm úp sấp quỳ, trên mặt thảm, nhếch lên cái mông màu trắng, nàng cũng quay đầu ném một cái nhìn mị nhãn xuân tình nhộn nhạo, ánh mắt mê ly nửa khép nữa mở…
……………………………………………………………………………………….
Trong lúc này, Trịnh Hiểu Ngãi hy vọng cây ƈôи ŧɦịŧ của Tưởng Văn Sơn có thể sâu đậm cắm đến ở trong cổ đáy huyệŧ của nàng, theo động tác của Tưởng Văn Sơn dùng sức trên cặp mông nàng nhấp lấy ƈôи ŧɦịŧ, hai chân của nàng tựa như bạo vũ cuồng phong tàn phá run run, nàng cũng không quản đến nhiều như vậy, hiện tại nàng chỉ muốn là ông ta dùng sức va chạm vào cái hố sâu của mình, Tưởng Văn Sơn mỗi một cái đều là đem ƈôи ŧɦịŧ lấp đầy cái hang động hư không của nàng, nàng muốn... nàng muốn...
………………………………………………………………………………………
Trách không được mỗi người đều muốn nắm quyền lực, cái quyền lực là mị lực , quyền lực là chỉ cần động miệng là có thể quyết định tiền đồ vận mệnh của người khác….
…………………………………………………………………………………………..
Chủ tịch thành phố là Thạch Ái Quốc chống đối với Tưởng Văn Sơn , càng làm cho ông ta không thể tha thứ chính là trưởng phòng tổ chức cán bộ thành phố Cố Thanh Sơn đã đứng về phe của chủ tịch Thạch Ái Quốc, trưởng phòng tổ chức cán bộ vốn nên là một thanh lợi kiếm trong tay bí thư, nhưng thanh kiếm nầy thì Tưởng Văn Sơn lại không nắm được ở trong tay, điều này làm cho bí thư Tương rất là căm tức .
……………………………………………………………………………………………
Đinh Nhị Cẩu thì lại không có nghĩ tới là sẽ bị người lợi dụng, hắn còn chưa thấm nhiều, cái này là quan trường, nhưng phức tạp hơn nhiều so với trong thế giới giang hồ.