Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

CHƯƠNG 632: KHÔNG THAY ĐỔI SỐ DIỆN THOẠI.

Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên không giải thích được hỏi.

- Em không biết? Ngay mới vừa rồi trong buổi họp thường ủy Hồ Khu, bí thư Lưu Thành An tự tay tuyển chọn em đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm khu Long Cảng, nghe nói vị trí này cạnh tranh rất kịch liệt, không ngờ tới em được ngư ông đắc lợi rồi, chúc mừng em , Đinh phó chủ nhiệm, mặc dù cũng là làm phó chủ nhiệm, nhưng phó chủ nhiệm văn phòng thanh tra giáo dục là không thể so sánh nổi, trong khoảng thời gian vừa rồi chúng ta hợp tác rất tốt, nếu như có thể, đêm nay tìm một chỗ ăn bữa cơm nhé, từ lúc em đến phòng giáo dục đến nay, chị vẫn chưa có sắp xếp được thời gian rãnh, cho nên có thể thì sẵn dịp buổi cơm này là đón tiếp cùng tiễn đưa làm một lần luôn .

Trịnh Hiểu Ngải nói rất chân thành.
Có người nói trên thế giới gây nghiện nhất là thuốc phiện, thực ra không phải là vậy, chất gây nghiện độc nhất là quyền lực, chỉ cần ngươi nếm thử một lần hương vị quyền lực, ngươi liền cả đời cũng khó mà quên được, sẽ đem hết toàn lực cũng vì đó mà phấn đấu cả đời, Trịnh Hiểu Ngãi hiện tại đã và đang như thế .

Nàng là một cô gái giáo viên thuần thanh sạch sẻ, đến khi bị hiệu trưởng Chu Hồng Quân cưỡиɠ ɦϊếp, sau đó lợi dụng ảnh chụp đem ra khống chế nàng , rồi lại một lần vô tình đưa nàng hiến tặng cho bí thư thành ủy Tưởng Văn Sơn , tất cả mọi chuyện xảy ra cũng dần dần đem tâm hồn của nàng tôi luyện càng ngày càng cứng rắn, mà nàng biết rõ, Tưởng Văn Sơn đã già rồi, làm người thì mỗi năm mỗi già đi, đừng nói là Tưởng Văn Sơn hiện tại mỗi lần trên giường giao cấu mà muốn thỏa mãn sinh lý của nàng, thì phải dùng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mà ngay cả quyền lực, vị bí thư thành ủy này cũng trao cho nàng cũng chẳng dư dã gì, cho nên nàng vẫn âm thầm tìm kiếm một chỗ dựa mới, nhưng vẫn chưa có tìm được .
Tuy Đinh Nhị Cẩu hiện tại cũng không phải đủ sức cường đại, nhưng làm một đồng minh liên kết, thì hắn đầy đủ tư cách, đây cũng là nguyên nhân để Trịnh Hiểu Ngãi nhìn Đinh Nhị Cẩu với con mắt khác.

- Trịnh cục trưởng, chưa biết có thật không vì em cũng không có nghe nói cái gì hết, em mới vừa về công tác ở phòng thanh tra giám sát, không có khả năng nhanh như vậy liền chuyển đi qua địa phương khác, chuyện ăn cơm để hôm nào nói sau, phía trước cũng đã đến đầu đường, em còn phải trở về lấy xe, vừa rồi tại vì muốn lý luận với chị chuyện đưa em vào cuộc họp mà không báo trước nội dung, xe em để quên ở khu ủy rồi.

- Được, chị chờ em xác nhận lại cũng không muộn, có gì chị sẽ gọi điện thoại cho em, em xuống xe ở đây có đón xe được không? Nếu không chị đưa em quay lại khu ủy.
Nói xong Trịnh Hiểu Ngãi muốn quay đầu xe, nhưng Đinh Nhị Cẩu ngăn cản lại.

……………………………………………………………………………………………

Quả nhiên tin tức rất nhanh đến bên tai Trịnh Hiểu Ngãi, cuộc họp thường ủy còn chưa xong, thì nàng đã biết rõ tin tức, chắc chắn là bên trong thường vụ khu ủy có người của Trịnh Hiểu Ngãi, hoặc là có người nghe được được trong buổi họp thường ủy tin tức, liền báo cho nàng đấy, thời đại này, ở trong chốn quan trường, thật đúng là không có bí mật gì để giữ kín được rồi.

Khi sắp đến tòa nhà khu ủy, thì điện thoại di động reo, Đinh Nhị Cẩu lấy ra xem, là một số điện thoại lạ hoắc, hắn ở tại đây không có bao nhiêu người quen, còn tưởng rằng lại là một lời chúc mừng qua điện thoại.

- Alo? Xin hỏi là ai ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi nhỏ .

- Hừ.. quả nhiên là em vẫn không thay đổi số điện thoại, chị vốn chỉ là muốn thử xem, có gọi được cho em không mà thôi.

Đinh Nhị Cẩu lần nữa nghe được giọng mói này, trong đầu thoáng cái bối rối, cái thanh âm dễ nghe này đã biến mất cực kỳ lâu, mấy ngày nay lúc rãnh rỗi, hắn cũng chỉ là xem nàng trên báo chí, trên ti vi nhìn xem điệu bộ duyên dáng sang trọng của nàng, hắn cũng chưa bao giờ từng nghĩ tới lại quấy nhiễu cuộc sống của nàng, nhưng bây giờ, nàng rõ ràng chủ động gọi điện thoại tới cho hắn.

- Chào chị, cái số điện thoại này vĩnh viễn sẽ không bao giờ đổi, bởi vì em biết rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày chị sẽ còn có thể gọi đến cho em, em sợ chị không tìm thấy em".

Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói.

- Tự tin như vậy sao? Mà em đúng chính là cái dạng loại người đó, em …có khỏe không vậy?
Dương Phụng Tê do dự rồi hỏi.

- Em vẫn khỏe , thời gian trôi qua em vẫn phải sống, dù là cười vui hay là thống đau buồn, cho nên em thường xuyên tự khích lệ chính mình, đã còn sống, thì phải sống cho nhẹ nhõm một chút, như vậy mới không phụ lòng cuộc đời này, chị cứ nói đi có phải không?

- Ừ…đúng vậy, em nói rất đúng.

Dương Phụng Tê thở dài nói ra, nhìn ra, cuộc sống của nàng trôi qua cũng không dễ chịu lắm, nhưng Đinh Nhị Cẩu không dám hỏi, Dương Phụng tê không tự nói, hắn hạ quyết tâm không hỏi, bởi vì lúc trước Đinh Nhị Cẩu cũng đã từng khuyên qua nàng, nhưng nàng vì gia tộc, cố ý phải chọn con đường đi, cố ý cùng với một người mà mình không yêu kết hôn, cho nên, Đinh Nhị Cẩu không dám hỏi nữa, tuy Dương Phụng Tê không phải là người đàn bà tối trọng yếu nhất của hắn, nhưng khi hắn thấy mình đã đánh mất người đàn bà này, hoàn toàn chính xác mang đến cho hắn rất lớn sự thống khổ, loại đau khổ này, hắn âm thầm chịu đựng một mình, cho đến nay trong trí nhớ của hắn vẫn còn như là mới .
-Em vẫn còn làm nhân viên nhà nước sao?

Dương Phụng Tê lại hỏi .

- Đúng vậy, em không làm nhân viên nhà nước thì làm gì đây bây giờ, tốt xấu gì cũng kiếm được chén cơm qua ngày, ít nhất về già thì còn nhà nước nuôi, chỉ cần thế là em rất thỏa mãn rồi, em biết chị bề bộn nhiều việc, cả ngày bận bịu hoạt động các loại hoạt động của công ty, kỳ thật em cũng rất hâm mộ cuộc sống của chị đấy.

Đinh Nhị Cẩu nói .

- Nếu không chúng ta thử thay đổi vị trí xem sao?

Dương Phụng Tê nói đùa .

Hai người cũng biết, một thời gian dài xa cách, chỉ nói chuyện qua điện thoại thì không có đủ lời hàn huyên, nên hai người trầm mặc suốt thời gian còn lại mãi đến khi Đinh Nhị Cẩu xuống xe taxi, bước vào đại viện khu ủy, thì vừa nhìn trông thấy Trọng Hải từ trong tòa nhà khu ủy đi ra .
- Chị à..em sắp có cuộc họp, ngày khác chúng ta trò chuyện tiếp nhé?

Đinh Nhị Cẩu nói ra .

- Ừ, được rồi… em bây giờ còn đang ở Hải Dương sao?

Dương Phụng Tê hỏi, hoàn toàn chính xác, từ khi sau khi rời khỏi không gặp hắn, nàng không nghe qua bất kỳ tin tức gì của hắn, chẳng qua là nàng muốn quên hắn, muốn quên hết tất cả mọi chuyện đã phát sinh tại thị trấn Lâm Sơn Trấn trước đây, nhưng mỗi khi đêm khuya vắng người, hình ảnh Đinh Nhị Cẩu luôn hiện lên trong đầu nàng, chàng thanh niên trẻ tuổi hơn nửa đêm mang nàng từ sau núi của thôn Lô Gia Lĩnh chạy trốn, luôn giày vò lấy nàng mỗi một đêm về.

- Em hiện tại đã điều Hồ Châu, tại tân Hồ Khu công tác, có thời gian sẽ liên lạc lại với chị.

Đúng lúc này Trọng Hải đã hướng hắn ngoắc tay .

- Được, bye bye.

Dương Phụng Tê cũng nghe đoán ra Đinh Nhị Cẩu khả năng là có việc, vì vậy nàng cũng liền cúp điện thoại .
Hồ Châu , Hồ Châu ở địa phương nào? Dương Phụng Tê vội vàng ngồi trước máy vi tính mở ra bản đồ, đồ địa tỉnh Trung Nam hiện lên trên màn ảnh máy vi tính, nhìn thấy Hồ Châu cách Giang Đô gần như thế, so Bạch Sơn còn gần hơn nhiều.

- Tiểu Hồng …Tiểu Hồng, đặt trước vé máy bay hôm nay đi Giang Đô cho chị nhé..

- Thưa cô, hôm nay còn có hội nghị sắp khai mạc, khách cũng đã ở trên đường đến.

Thư ký Tiểu Hồng nhắc nhở .

- Em thông báo cho mọi người biết, sức khỏe của chị không tốt, hủy bỏ đi, chờ chị trở lại thì mới gặp mặt.

- Vâng, em lập tức đi sắp xếp.

Tiểu Hồng không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi ra ngoài , đặt vé máy bay, hủy bỏ hội nghị, nàng cũng không biết rõ tại sao cô chủ của mình lại đột ngột muốn đi đến Giang Đô.

Nhấn Mở Bình Luận